Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 147: Không phải cậu nói muốn cho chúng tôi mặt mũi à?




Diêu Hoài Chí ngồi ở tầng hai thạch lâu, trên bàn ăn có đặt một chai rượu vang, gan ngỗng, bánh mì, thịt nướng và một chút trái cây.

Anh ta cầm dao nĩa hưởng thụ bữa ăn xa hoa, tâm trạng không tệ.

  • Việc lớn không tốt rồi!

Có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, một thủ hạ bay nhanh vào, sắc mặt đại biến.

Diêu Hoài Chí không vui:

  • Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện lớn thì cần phải bình tĩnh, không đủ thành thục chững chạc thì sau này làm sao mà thành đại sự được!

Hắn nhét một miếng gan ngỗng nướng vào trong miệng, tỉ mỉ nghiền ngẫm, ra vẻ mình là người có văn hóa.

Tên thủ hạ kia hầu hạ ở bên cạnh, giọng điệu chậm rãi:

  • Người mà chúng ta phái đi đối phó tên dê béo kia đã chết hết rồi!

  • Một ít tiểu lâu la chết thì thôi, có dò xét được thực lực không?

  • Chờ chút nữa phái Hắc Tinh đi làm thịt cái tên đó!

Diêu Hoài Chí nói không nhanh không chậm, sau đó cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm.

  • Chết sạch! Người mà tất cả các thế lực phái đi đều chết không còn một mống, họ đều bị sấm sét đánh chết, căn cứ vào tin tức lấy được, anh ta ít nhất là... Vương cấp.

Lúc này, Diêu Hoài Chí triệt để không bình tĩnh, ly rượu trong tay bắt đầu lung lay. anh cố giả bộ bình tĩnh, tiếp tục nói:

  • Tuy là Vương cấp mạnh mẽ, nhưng trong thành vẫn thể chế ngự được hắn...

Khóe miệng thủ hạ kia run rẩy:

  • Tên sát tinh kia đang ở bên ngoài, anh bảo muốn ngài cút ra gặp anh ta!

Diêu Hoài Chí vừa bưng ly rượu lên, nghe vậy thì nguyên ly hoàn toàn hất lên người.

Anh ta không rảnh chú ý mấy chuyện này, Diêu Hoài Chí chỉ tay vào tên thủ hạ mắng:

  • Mẹ nó, sao mày không nói sớm!

Không phải ông nói gặp đại sự phải bình tĩnh à?

Nói xong, Diêu Hoài Chí hùng hục chạy xuống lầu, suy nghĩ biện pháp ứng phó qua cửa ải này.

  • Hiệu suất chậm như vậy! Hy vọng kiếp sau mày có thể nhanh hơn một chút!

Diêu Hoài Chí mới đi được một nửa thì ánh lửa ngút trời hiện lên, cả thạch lâu sụp đổ trong nháy mắt, cả người anh ta cũng đi theo ánh lửa đó mà hóa thành hư không.

Chuyện như vậy diễn ra liên tục trong thành Budrag.

Nếu muốn người không biết thì đừng có làm.

Chỉ cần là người có tham dự vào việc đối phó với mình, vô luận ẩn núp sâu cỡ nào thì Chu Dương cũng có thể bắt được từng tên một.

Động tĩnh lần này đối với thành Budrag tuyệt đối là cơn sóng thần.

Đã lâu rồi không ai đại khai sát giới tại thành Budrag.

Cho dù mọi người có thù oán gì thì cũng sẽ khắc chế lẫn nhau, không tùy tiện khai chiến ở trong thành.

Từ xưa tới nay, chưa từng có ai dám nghênh ngang đi phá hủy khắp nơi, đại khai sát giới trong thành Budrag như vậy.

Rất nhiều người lắc đầu, cho rằng Chu Dương sẽ sống không được bao lâu, đứa con nít mới tới miệng còn hôi sữa sẽ chết thảm trong một đường cống ngầm nào đó thôi.

Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại những gì họ mà đã nghĩ.

Chu Dương vẫn đang phá hủy khắp nơi, số người chết tăng vọt.

Mấy tên chết lúc trước chỉ là tiểu tốt được phái đi thám thính, nhưng mà hiện tại mỗi cái đều là đại nhân vật của thành Budrag.

  • Diêu nghị viên đã chết!

  • Mã ủy viên cũng đã chết!

  • Hắc Sa Bang vừa bị tiêu diệt!

Một tin tiếp một tin kinh người lan truyền trong thành Budrag, mọi người rỉ tai kể cho nhau nghe, sau đó trố mắt nghẹn họng.

Các đại nhân vật ở thành Budrag tuyệt đối không phải siêu phàm giả bình thường có thể trêu chọc, thế mà hiện tại họ đều bị Chu Dương làm thịt...

Cái này cũng quá hung tàn!

Có câu nói cường long không áp địa đầu xà, ngặt nỗi cường long lần này quá mạnh mẽ, xốc bay luôn hang ổ của địa đầu xà.

Lẽ nào anh ta muốn đuổi tận giết tuyệt à?

Sự thật đúng là như những gì họ nghĩ, có người ngạc nhiên phát hiện những ai có quan hệ với nhóm người lúc ban đầu muốn mưu hại Chu Dương đều đã bị nhổ tận gốc, không một người sống sót.

  • Chu Dương, đây là thành Budrag, nơi này có quy củ, không cho phép chiến đấu ở nội thành.

  • Nể tình anh vừa mới đến không biết chuyện, chúng tôi tha thứ hành vi lần này của cậu.

Lúc này, lực lượng thủ vệ trong thành mới chậm rãi xuất hiện, đưa ra lời cảnh cáo với anh Dương.

Mấy người quan sát ở nơi xa nghe được câu này, rất hoài nghi lỗ tai của mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không.

Chẳng phải thủ vệ thành Budrag nổi tiếng với làm việc công bằng à? Phàm là người dám gây sự ở trong thành Budrag, nhẹ nhất cũng phải nhốt vào ngục giam ba ngày, nghiêm trọng thì có khi sẽ bị trục xuất ra khỏi thành, thậm chí tiến hành thẩm phán tại chỗ.

Chu Dương đại sát tứ phương, siêu phàm giả chết ở trong tay anh ít nhất mấy trăm, kiến trúc bị phá hoại vô số. Từ khi thành Budrag xuất hiện đến bây giờ, xưa nay chưa từng xảy ra chuyện ác liệt như vậy, ảnh hưởng phải nói là cực kỳ nghiêm trọng.

Mấy tên còn sống sót đều chờ đợi đội hộ vệ và sở thẩm phán thành Budrag chủ trì công đạo cho mình, không ngờ họ lại sợ hãi Chu Dương tới như vậy...

Không phải mấy người được xưng là lôi đình phán quyết, trong mắt không cho phép một chút cát à?

Liêm sỉ của mấy người đâu hết rồi?!

Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, chắc chắn là siêu phàm giả Vương cấp ở sở thẩm phán tự nhận không phải là đối thủ của Chu Dương, thậm chí ngay cả dũng khí trêu chọc cũng không.

Muốn thẩm phán à?

Được thôi!

Đầu tiên là mấy người phải đánh thắng người tôi cái đã...

Huống chi, chuyện này vốn dĩ là do họ ngấp nghé bảo vật của Chu Dương trước, vì vậy mới rước phải xúi quẩy vào người!

Đội hộ vệ và sở thẩm phán mới sẽ không ngu nhảy ra trêu chọc một tên sát tinh như vậy.

  • Được rồi, tôi sẽ cho mấy người chút mặt mũi.

Người còn sống nghe được câu này, kích động muốn khóc.

Họ rốt cuộc còn sống, cảm ơn ông trời.

Sau đó bầu trời lóe lên một tia chớp, giải quyết lớp người cuối cùng có ác ý với Chu Dương.

-...

  • Không phải cậu nói muốn cho chúng tôi mặt mũi à?