Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 158: Ai Mới Là Người Có Quyền Thế Nhất!




Quãng đường sau này còn dài, ai biết được Chu Dương sẽ tìm thêm bao nhiêu cô em nữa. Vì vậy các cô cần phải bồi bổ Chu Dương, tránh cho sau này xuất hiện vấn đề, không thì đến lúc đó hối hận cũng chậm rồi.

Chu Dương nhâm nhi thưởng thức, không thể không thừa nhận tài nấu nướng của Ninh Thải Hà không tệ, có thể trung hòa toàn bộ mùi vị đắng cay của thảo dược, mùi vị cũng không tệ lắm.

Sau khi cơm nước xong, Chu Dương bắt đầu cho chúng nữ ăn bữa ăn sáng, sau đó kéo mọi người đi dạo quanh thành.

Nữ vương Tinh Linh Selena và công chúa Tinh Linh Emily tò mò nhìn khắp nơi, tuy là thành Budrag và Ám Thành rất giống nhau, nhưng mà tập tục, văn hóa lại không giống nhau.

Hai cô vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, tò mò với tất cả mọi thứ.

Dung mạo của tinh linh đưa tới sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là khi một đám mỹ nữ dạo phố, ai nấy đều không thể rời mắt được.

Nhưng mà khi mọi người nhìn thấy Chu Dương được vây quanh giữa nhóm mỹ nữ đi tới, cả đám lập tức chạy còn nhanh hơn thỏ, đường chính cũng trở nên vắng vẻ lạ thường.

Từ khi Chu Dương một trận chiến thành danh, anh chính là đại biểu cho bốn chữ “Không thể trêu chọc”.

Dám nhìn người phụ nữ của anh?

Tâm trạng không tốt, cho nhà ngươi một búa nát như tương.

  • Đám sát tinh đó lại tới nữa rồi!

Chủ tiệm thuốc vừa thấy Trình Khả Nhi và những người khác, sắc mặt anh trắng bệch, vội vàng chạy tới muốn đóng cửa tiệm lại.

Nhưng mà tốc độ của Trình Khả Nhi càng nhanh hơn, cô trực tiếp gõ ra một lỗ thủng lớn trên cửa.

Đóng cửa? Không tồn tại!

  • Ông chủ, hình như ông không hoan nghênh chúng tôi thì phải?

Trình Khả Nhi buông Trảm Lôi Kiếm trong tay xuống, quanh thân kiếm lập loè từng tia chớp màu trắng.

Chủ tiệm thuốc vội vàng lùi sau này hai bước, ngày hôm qua anh tận mắt chứng kiến một tên thanh niên khua môi múa mép với Trình Khả Nhi, sau đó đi chầu ông bà ngay tại chỗ.

Trên mặt chủ tiệm miễn cưỡng lộ ra một nụ cười:

  • Làm sao có chuyện đó được? Tôi chỉ là sực nhớ mình có việc gấp phải xử lý cho nên mới vội vàng đóng cửa, hay là các ngài đến nơi khác xem đi?

Trình Khả Nhi làm như không thấy:

  • Thành Budrag chỉ có một tiệm thuốc, ông còn muốn chúng tôi đi đâu nữa?

  • Lấy toàn bộ thuốc bổ trong tiệm ra đây, chúng tôi bao hết!

Chính là xa hoa như vậy!

Chủ tiệm muốn khóc, anh thật sự không muốn buôn bán với mấy người này.

Nhưng mà cấp trên tạo áp lực, nếu như Chu Dương và người bên cạnh mua đồ thì mọi thứ nửa giá, còn phải mua một tặng ba, như vậy thì ai mà chịu cho nổi? Chỉ có thể đóng cửa tiệm ẩn núp.

  • Chúng tôi giống người mua đồ không trả tiền à?

Trình Khả Nhi móc ra một linh quả phổ thông đặt lên bàn, sau đó quay sang gọi những cô gái khác.

  • Các chị em, dời hết cửa hàng này cho chị.

Chủ tiệm thuốc khóc không ra nước mắt, tuy rằng bình thường anh cũng chào giá rất cao, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng gặp người không nói lý như vậy.

Trong tiệm có không ít dược liệu hiếm có, còn có rất nhiều các vật phẩm biến dị sau tận thế, số lượng cực kỳ thưa thớt, như thế nào là một quả siêu phàm là có thể mua được chứ?

Cho dù là mười quả cũng không đủ!

Hắn vốn dĩ cho rằng thương nhân đã rất xấu xa rồi, không ngờ lần này lại đụng phải người còn ác hơn.

Chủ tiệm vội vàng phân phó thuộc hạ đi thông báo trưởng nghị viên, trưởng nghị viên chính là chủ nhân phía sau màn của tiệm thuốc này.

Tuy rằng danh tiếng của Chu Dương làm mưa làm gió trong khoảng thời gian này, nhưng mà nếu bàn về địa vị thì vẫn là ra các cao tầng thành Budrag nhỉnh hơn.

  • Đây là cửa tiệm của trưởng nghị viên, hi vọng các vị khiêm tốn một chút.

Chủ tiệm thuốc nhìn thấy người báo tin rời đi, lúc này mới dám kiên cường một chút.

Chu Dương ở phía xa nhìn các cô vợ của mình gây rối, không hề có ý muốn trộn lẫn vào.

Chỉ cần các em ấy vui vẻ là tốt rồi.

  • Trưởng nghị viên? Thì ra đây là tiệm của ông, vậy thì tôi càng không gánh nặng trong lòng rồi.

Xem ra tên chủ tiệm này rất biết luồn lách, hẳn là nên gõ một chút.

Chu Dương lấy một ghế dựa ra tựa như ảo thuật, sau đó là một ly trà, bắt đầu ngồi xuống nhấm nháp xem kịch.

Chốc lát sau thì trưởng nghị viên mang theo rất nhiều thuộc hạ đi tới tiệm thuốc, mọi người ở xa quan sát lộ ra thần sắc hả hê.

Chu Dương vô pháp vô thiên ở thành Budrag, trong lúc vô tình thì tên này và những người phụ nữ của mình đã đắc tội không biết bao nhiêu người.

Có điều thực lực của họ không đủ, cho nên không dám trêu chọc Chu Dương, chỉ có thể nghẹn ở trong bụng.

Hôm nay nhìn thấy Chu Dương đá trúng ván sắt, không biết bao nhiêu người âm thầm cười như điên.

Nhà ngươi cũng có hôm nay!

Chu Dương chết chắc rồi!

Chủ tiệm thuốc nhìn thấy chủ nhân nhà mình đi tới, sống lưng đột nhiên thẳng tắp, thần thái cũng thay đổi.

  • Tiểu tử, còn không mau xin lỗi trưởng nghị viên rồi bồi thường đi, nếu không thì mày sẽ không cơ hội nhìn thấy mặt trời của ngày mai đâu!

Ầm!

Sau đó chủ tiệm thuốc bị quất bay ra ngoài.

Mặt trưởng nghị viên đen giống như là đáy nồi.

Tại sao thủ hạ của mình lại không ánh mắt như vậy chứ? Không phải đã nói là không được trêu chọc Chu Dương mà? Tại sao lại không nghe lời?

Mấy người muốn hại chết cấp trên của mình à?

  • Lôi anh ra làm thịt!

Trưởng nghị viên phân phó thủ hạ sau lưng, trực tiếp kéo chủ tiệm thuốc đi ra ngoài.

Hắn ta dám uy hiếp Chu Dương, vì không dẫn lửa thiêu thân nên trưởng nghị viên quyết định giải quyết dứt khoát.

  • Chu Dương đại lão, tôi biết ngài muốn tìm dược liệu, trong tiệm khẳng định không đủ dùng, lần này tôi mang tới rất nhiều thứ hiếm lạ, bảo đảm làm ngài hài lòng.

Trưởng nghị viên bày ra dáng vẻ nịnh hót sau đó ra lệnh thủ hạ đưa dược liệu quý giá cho Chu Dương.

Mấy thứ này chính là vật quý mà trưởng nghị viên cất cho riêng mình, căn bản không định lấy ra bán, nhưng mà hôm nay chỉ có thể lấy tiền tiêu tai.

Mọi người ở đằng xa nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Chẳng phải trưởng nghị viên nên dạy cho Chu Dương một bài học à?

Tại sao bây giờ trưởng nghị viên lại tặng quà cho Chu Dương? Đã thế còn đứng đấy vẫy đuôi lấy lòng.

Cuối cùng ai mới là trưởng nghị viên?

Ai mới là người có quyền thế nhất thành Budrag vậy?!