Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 583: Xuyên qua Thời Quang Trường Hà, tiến vào Hỗn Độn!




Ngoại trừ Thánh Nhân, hoặc là Sáng Thế Thần bên trên Thánh Nhân! Chu Dương nhẹ nhàng phất tay, Thời Quang Trường Hà đã bị xé ra một cái lỗ lớn, trong nháy mắt liền tới đầu nguồn.

Nơi đây là một trạng thái hỗn loạn và hư vô, không thể nhìn thấy sự sống, chỉ có sự tĩnh mịch.

Như thể không có gì có thể tồn tại ở đây.

Bóng tối, mọi thứ đều bị nuốt chửng.

Chu Dương đi lên đoạn đường phía trước, cũng đều thấy cảnh tượng tương tự.

Bóng tối, bóng tối tận cùng.

Không có sự sống, không có màu sắc.

Bóng tối là màu sắc chính duy nhất.

“Đây là thế giới Hỗn Độn Vi Khai sao?”

“Trước khi thế giới chưa được mở ra, mọi thứ đều không tồn tại?” Chu Dương tiếp tục đi về phía trước, cảm giác được thứ gì đó.

Đó là một con mắt, không ngừng chuyển động chớp mắt trong bóng tối, nhìn có vẻ vô cùng chi chít, chi ít có đến hàng ngàn con mắt.

Những cảnh tượng như vậy khiến những bệnh nhân bị hội chứng sợ đám đông sẽ phát điên lên.

“¥%. @!” Ý thức của Chu Dương giao tiếp với đối phương, có được ý niệm của bên kia.

“Thức ăn!”

“Ta sắp ăn thịt ngươi!”

Trên mặt Chu Dương lộ ra vẻ khinh thường:

“Ngươi là sinh mệnh đầu tiên mà ta gặp phải ở đây, chỉ cần ngươi có thể nói cho ta biết tin tức ta muốn, ta có thể khai ân, cho ngươi một đường thoát!” Tuy nhiên, con quái vật nghìn mắt kia lại không có nhận thức như vậy, càng không biết sự đáng sợ của Chu Dương.

Đối với các Tiên Thiên Thần Ma có đầu óc đơn giản này mà nói, cơ thể mạnh mẽ của họ mới là bằng chứng cho sức mạnh của họ.

Cơ thể càng mạnh, năng lượng hỗn độn có thể chứa được càng nhiều, đồng nghĩa với việc sức mạnh càng lớn.

Kích thước càng nhỏ, thể hiện sức mạnh càng ít, đồng nghĩa với yếu ớt.

“Thức ăn, ăn đi!”

Hàng ngàn con mắt ma thuật chuyển động, hàng ngàn tia sáng bắn về phía Chu Dương.

Chu Dương không hề né tránh, mà trực tiếp đụng vào.

Loại rác rưởi này không đủ tư cách để cho hắn ta phải né tránh.

“Nói cho ta biết, Ma Tổ La Liên đang ở đâu?”

Hắn ta giơ tay lên, sử dụng sức mạnh của người năm lấy ký ức.

Được thêm Sáng Thế Thần Lực vào, chiêu này này ngày càng trở nên lợi hại, với khả năng dò xét tư duy của những cường giả dưới Thánh Nhân.

Chu Dương lại không hề có được gì, tất cả những gì nhận được chỉ là một bóng tối vĩnh hằng, từ đầu đến cuối.

“Ngươi sẽ không nói cho ta, trong đời ngươi chưa từng gặp qua người nào khác sao?”

“Hay là ta không thể đánh cắp trí nhớ của ngươi?”

Chu Dương không quan tâm đến những chi tiết này, nếu như tên này đã là đồ vô dụng, thì hắn cũng không thèm lãng phí thời gian cho tên này.

Ngón tay nhẹ chỉ ra, một tia sáng từ đầu ngón tay bắn ra, đánh vào trên người quái vật nghìn mắt kia.

Trong khoảnh khắc tiếp theo đó, vô số sức mạnh đánh vào con quái vật nghìn mắt.

Cơ thể của nó giống như một tác phẩm điêu khắc trên cát, gió thổi qua thì hóa thành cát rồi biến mất.

Đang ở trong Hỗn Độn, không phân biệt được trên dưới, đông tây nam bắc, đều không biết mục đích của mình.

Rất dễ dàng bị lạc trong tình huống này.

Cảm xúc dễ xuất hiện nhất chính là tuyệt vọng.

Không có một chút hy vọng.

Chu Dương dù sao cũng là cấp Sáng Thế Thần, trong đầu nghĩ một tí, liền có thể bay ra xa hàng trăm triệu dặm.

Bay từ đầu này sang đầu kia.

Đi qua con đường, lại nhìn thấy rất nhiều ma vật giống như những con ma vật đã gặp trước đó.

... Họ đều là những con quái vật sống trong Hỗn Độn, với sức mạnh trời sinh, thân thể ngang tàng.

Phẩm chất thể chất thật sự đáng sợ, ngay cả Thánh Nhân bình thường cũng kém xa, duy chỉ có Thánh Nhân với thân thể đã thành thánh mới có tư cách so sánh với nó.

Những Thần Ma trời sinh này đều lao về phía Chu Dương, đối với đám tiểu tử tự tìm đường chết này, Chu Dương sẽ không bao giờ khách sáo, giết từng người từng người một, tuyệt đối không buông tha.

“Các ngươi ai biết Ma Tổ La Liên ở đâu, chỉ cần nói cho ta biết tung tích của hắn, ta sẽ cho người đó một con đường sống!” Chu Dương giơ tay tóm lấy tất cả Thần Ma đã tấn công mình.

Nếu so sánh, chúng được coi là những Thần Ma có cấp độ thấp nhất, thấp hơn nhiều so với cấp độ của Ma Tổ La Liên.

Cũng được coi là thứ thấp nhất trong số ba nghìn Thần Ma.

...

Nhưng ở thời tiền sử, tất cả đều là Siêu Cấp Đại Yêu, ngoại trừ Thánh Nhân, không ai có thể địch lại.

“Ma Tổ La Liên ư?”

“Tên La Liên đó cũng dám tự xưng là Ma Tổ!”

“Hắn không đủ tư cách!” Một tên Ma Thần rống to, rõ ràng đang rất tức giận với Ma Tổ La Liên.

Chu Dương suy nghĩ một chút, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Có vô số cường giả trong số ba nghìn Thần Ma, cũng có nhiều tên không so được với Ma Tổ La Liên, thậm chí còn có những kẻ còn mạnh hơn hắn.

Cùng là Ma Thần, thực lực cũng mạnh hơn ngươi, chúng ta không đủ tư cách để gọi là Ma Tổ, ngươi thì có tư cách gì chứ? Sở dĩ Ma Tổ La Liên được gọi là Ma Tổ, là bởi vì ba ngàn Tiên Thiên Thần Ma đều đã chết thành vong hồn ở trong tay Bàn Cổ, chỉ có mình hắn mới sống sót.

Thân là Tiên Thiên Thần Ma duy nhất còn sót lại, thực lực mạnh nhất, nên tự xưng là Ma Tổ thì đương nhiên không ai phản đối.

Cũng có rất ít người có thể phản đối.

Danh hiệu rập khuôn mà các Tiên Thiên Thần Ma ở khắp nơi trong Hỗn Độn đều không thể thực hiện được nữa rồi.

Nếu La Liên dám gọi mình là Ma Tổ, thì cái chết không còn xa nữa rồi.

Tuy nhiên, đó là La Liên trước đây.

Bây giờ La Liên đang đi theo con đường mà Chu Dương đã đi, mượn vào sự giúp đỡ của Sáng Thế Thần Khí trở thành một Sáng Thế Thần, một cường giả ngang hàng với Bàn Cổ, hắn ta thực sự có khả năng thống trị trong ba nghìn Ma Thần.

Bây giờ muốn lấy được danh hiệu Ma Tổ, thì dễ như trở bàn tay.

“Dẫn ta đi tìm hắn!”

Chu Dương xua tay, tất cả những Ma Thần trước đó không trả lời câu hỏi của hắn đều chết hết, chỉ còn lại những Tiên Thiên Ma Thần cho rằng La Liên không xứng với danh xưng Ma Tổ.