Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ
Edit: Phong Lữ
Tô Tuấn Văn dựa vào Chu Anh ngủ say, nhưng Chu Anh lại mất ngủ.
Trong lòng hắn đương nhiên cao hứng, nhưng cũng vô cùng thấp thỏm. Hắn nhắm mắt lại, tất cả đều là cảnh tượng bệ hạ hôn hắn. Mà đảo mắt cái lại cảm thấy bất an.
Vui buồn đan xen quấy nhiễu khiến hắn tĩnh tâm không được, tới gần canh năm hắn mới ngủ.
Giấc mơ của hắn cực kỳ hỗn loạn.
Đầu tiên hắn thấy mình ngồi trong một cái viện ở hậu cung, bầu trời bị tường cung vuông vức bao quanh, chật hẹp và ngột ngạt; một chốc lại mơ thấy hắn mang theo bệ hạ cưỡi ngựa chạy như bay, giương cung bắn trúng một con mồi, kết quả vừa quay đầu lại lại phát hiện bệ hạ đã mất tiêu đâu; chớp mắt hắn đã đứng ở trên triều đình, một đám người đang mắng hắn là gian nịnh, cha hắn và ca ca hắn thất vọng chỉ trích hắn hại cả nhà và người thân…
Chu Anh đổ mồ hôi nhễ nhại khi thức tỉnh, phát hiện xung quanh vẫn còn tối om, Tô Tuấn Văn ôm tay hắn, hơi thở đều đều ổn định.
Chu Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tuấn Văn, cuối cùng cũng cảm thấy chân thật một chút, nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng hắn cũng không ngủ được bao lâu đã đến giờ vào triều, Tô Tuấn Văn gọi hắn dậy, hắn liền giãy dụa không muốn dậy, bởi thiếu ngủ nên nhìn rất uể oải.
“Ngươi ngủ tiếp một lát đi, hôm nay miễn cho ngươi vào triều.” Tô Tuấn Văn nói.
Chu Anh nghe xong, nhanh tay nhanh chân dậy thay triều phục, rồi dựa giường nhắm mắt dưỡng thần. Tô Tuấn Văn đổi long bào xong, sau khi ra cửa, hai người họ tách ra, Chu Anh đi vòng ra trước cửa cung rồi mới vào điện, Tô Tuấn Văn từ hậu cung trực tiếp lên điện, ngồi trên ngôi vị thiên tử, bắt đầu nghe báo cáo quyết định sự vụ ngày đầu tiên.
Chu Anh cầm hốt bảng, buồn ngủ rũ rượi, cố tình hôm nay là ngày đầu tiên tân vương lâm triều nên còn kéo dài hơn bình thường. Hắn cố gắng chịu đựng, rốt cuộc cũng đợi đến lúc hạ triều, xong còn phải tới bộ binh báo danh, bắt tay tiếp quản quân phòng thành
Lục Phùng cũng muốn tới bộ binh, nên hai người bọn họ lđi cùng nhau. Hắn buồn ngủ không tinh thần, Lục Phùng cũng mặt mày ủ rũ, đi chung cũng vui vẻ yên tĩnh.
Sau khi hạ triều, Tô Tuấn Văn vốn định tại triệu kiến Chu Tương vào ngự thư phòng thương lượng chuyện giảm thuế với quân điền. Nhưng mới vừa đi ra cửa điện, đã bị trưởng công chúa ngăn cản.
Tô Tuấn Văn nhìn thấy trưởng công chúa đã biết mục đích của nàng tới là gì. Trưởng công chúa là chị y, năm nay hai mươi mốt vẫn chưa kết hôn. Lão hoàng đế không nhớ được, đổi tân hoàng đế cũng không nhất định sẽ chủ động làm chủ cho nàng, cho nên nàng tự mình tìm tới.
Vì vậy Tô Tuấn Văn nói với nàng: “Chị yên tâm, ta đã giúp tỷ nghĩ xong: Lục Phùng bên cạnh ta cùng tuổi với tự, người cũng có thể tin cậy, ta đã cho Lễ mang ngày sinh của hai người đi xem xét.”
Trưởng công chúa Tô Quán đã thỏa mãn, liền quay người đi.
Tô Quán mới vừa đi, Tô Tuấn Khắc lại đến ngay sau. Tô Tuấn Khắc nói, hắn và Cửu hoàng tử vừa là anh em họ cũng coi như là đồng môn, muốn tiếp Cửu hoàng tử đến Lương vương phủ chăm sóc.
Tô Tuấn Khắc dùng ngữ khí cung kính, mà ý trong lời nói cũng rất rõ ràng: Thái hậu sẽ không dùng tận tâm nuôi dạy Cửu hoàng tử, nếu Cửu hoàng tử bị đám người thị phi động tới xúi giục, khi lớn sẽ mang oán hận với bệ hạ.
Tô Tuấn Văn suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Khi Cửu hoàng tử được tiếp đi, Tô Tuấn Văn cũng tới hậu cung. Cửu hoàng tử đang cùng Thập Nhất hoàng tử ba tuổi chơi ở trong sân, bọn họ chạy vòng quanh vại nuôi cá chép, vừa chạy vừa cười, rất ngây thơ hồn nhiên. Cửu hoàng tử thấy y đến, có chút sợ sệt, trốn ra phía sau cung nữ chăm sóc y.
Tô Tuấn Khắc kiên nhẫn dỗ một chốc, mới gọi được đứa nhỏ từ chỗ cung nũ qua bên cạnh hắn.
Tô Tuấn Văn thì lại nhìn Thập Tam hoàng tử tuổi còn nghĩ, suy nghĩ có thể lập y lên trữ vị.
Y nói việc này với thái hậu, thái hậu lại nói tuổi y còn trẻ, ngày sau còn dài, dành nhiều thời gian cho hoàng hậu chút thì tự nhiên sẽ sớm sinh được con trưởng.
Bên kia Chu Anh cùng Lục Phùng đi ra từ bộ binh, Lục Phùng đột nhiên hỏi: “Chu đại nhân, trên đời này có bức tường nào gió không lọt qua được, hay có giấy nào bọc được lửa không?.”
Chu Anh cho là Lục Phùng đang ám chỉ chuyện mình với Thái tử. Nhưng mà vào lúc Tô Tuấn Văn chuẩn bị chỉ thị ban hôn lại xảy ra một việc lớn.
Có một tên thái giám bị cấm vệ bắt được hắn trộm mang thư xuất cung, thư là hoàng hậu viết, trong thư tình ý miên man, rõ ràng là viết thư tình cho một nam tử.
Tô Tuấn Văn phản ứng tức thì, lập tức phong tỏa tin tức không cho lộ ra, bắt tên thái giám đưa thư tra hỏi điều tra. Cũng lệnh hoàng hậu cấm túc tại điện của mình, lệnh Vương Phượng Anh tiến cung xử lý.
Chu Anh đang dẫn binh ở ngoài thành, những ngày qua ngoại trừ lúc vào triều thì cũng không gặp bệ hạ, tin tức cũng không truyền tới tai hắn.
Nhưng Lục Phùng lại tới tìm hắn lúc nửa đêm, vừa thấy mặt đã quỳ thẳng xuống đất, cầu hắn đi xin cho hoàng hậu, còn thừa nhận mình chính là người viết thư qua lại với hoàng hậu.