Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ
Edit: Phong Lữ
Tô Tuấn Văn mới vừa về Đông cung đã phát hiện Vương Phượng Anh đang chờ y.
Vương Phượng Anh thấy y đến, giảm thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương sai người gởi thư, nói hôm nay bệ hạ tỉnh táo một chốc, Lệ Phi muốn cầu kiến đã bị nàng ngăn cản. Thế nhưng cùng ngày Thái y viện đã có người lĩnh chỉ ý, tới dân gian cầu thần y thần dược.”
Ý ngoài lời nói của Vương Phượng là đang lo lắng hoàng đế cứ như vậy khỏi bệnh, sợ chuyện đầu tiên là muốn bắt y khai đao. Gần đây đám triều thần cho là hoàng đế sống không lâu, đều vội qua lấy lòng Thái tử. Bọn họ cũng mượn cơ hội thay người mình dùng được ở trong triều, thậm chí còn bắt đầu thương nghị việc cải cách quốc pháp.
Vốn bọn họ đã coi Tô Tuấn Văn như tân hoàng đế, lão hoàng đế mà biết thì đương nhiên sẽ tức giận.
Tô Tuấn Văn cũng không vội, chỉ gọi một người tới hỏi: “Sao rồi? Cả ngày hôm nay cô không thấy Cửu đệ, thật là mong nhớ.”
Thực ra ngoài ban sáng y gặp sẽ Cửu hoàng tử, thì bình thường cả ngày không thấy cũng chẳng quan tâm Cửu hoàng tử ở đâu. Y hỏi như vậy, là đang xác nhận Cửu hoàng tử có đang ở Đông cung hay không.
Nghe thấy Cửu hoàng tử đã ngủ, Tô Tuấn Văn cũng không vội, y rót cho Vương Phượng Anh một chén trà: “Cữu cữu chớ hoảng, trong thời gian ngắn thì không chắc tìm được thần tiên đạo nhân gì đó đâu.”
Một đời trước y còn có thể cảm thấy căng thẳng, bây giờ lại hiểu ra rõ ràng. Đây là bởi vì đại hôn của y sắp tới, thấy địa vị y từ từ vững chắc, Lệ Phi hẳn là sốt ruột, muốn sớm cứu tỉnh lão hoàng đế để tìm chỗ dựa cho mình.
Khi nàng thực sự động thủ còn phải chờ đến lúc nàng hoàn toàn thất vọng với bệnh tình của lão hoàng đế.
Nếu như y đoán không sai, ngày Lệ Phi lựa chọn cung biến, hẳn là vào ngày đại hôn của y.
Khuyên cữu cữu đi xong, Tô Tuấn Văn an ổn ngủ một giấc. Ngày hôm sau bồi dưỡng đủ tinh thần, đổi một bộ võ phục mộc mạc, chỉ mang theo vài cái tùy tùng rồi lên ngựa ra khỏi cửa cung.
Tửu lâu lớn nhất kinh thành ở trên trên phố lớn náo nhiệt nhất, Tô Tuấn Văn tới nơi này vì muốn gặp một người.
Phụ hoàng của y có một người anh em ruột, nổi tiếng là người lông bông, được phong làm Lương vương, ở kinh thành. Lương vương rất được phụ hòang y tín nhiệm, thủ vệ ở kinh thành có một nửa do nhà mẹ đẻ Lệ Phi quản, nửa kia là do Lương vương phụ trách.
Lương vương và Lệ Phi có chút quan hệ cá nhân, muốn nâng đỡ Cửu hoàng tử, bản thân hắn cũng muốn hợp tác với Lệ Phi để làm Nhiếp chính vương.
Nhưng nhi tử của hắn không nghĩ như vậy, không chỉ nhận ra thế cuộc vốn không lợi cho Cửu hoàng tử, bản thân y là con trưởng đích tôn của Lương vương, cũng không đồng ý phụ thân y nâng đỡ một thứ tử lên ngôi.
Lương Vương thế tử Tô Tuấn Khắc hôm nay mời một đám công tử tới tửu lâu nghe đàn, y và cha y giống nhau ở chỗ thích phong lưu, gọi kỹ nữ, luyến đồng tới phóng túng, uống rượu làm thơ, chơi bời vui vẻ.
Lúc Tô Tuấn Văn đẩy cửa đi vào, Tô Tuấn Khắc đã mắt say lờ đờ mơ hồ ngẩng đầu lên từ hõm cổ một luyến đồng, cười trêu nói: “Ngươi là tiểu mỹ nhân mới tới à? Lại đây cho gia nếm thử nào.”
Tô Tuấn Văn không kinh ngạc, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì. Y đi tới, dừng lại trước mặt Tô Tuấn Khắc.
Tô Tuấn Khắc đứng dậy sờ cằm nói:”Ta trông ngươi có chút quen quen”
Thị vệ sau lưng Tô Tuấn Văn rút đao: “Thế tử nhìn cho rõ, công tử nhà ta không phải người ngươi có thể tùy tiện động chạm.”
Tô Tuấn Khắc lùi về sau hai bước, sau khi thấy rõ, Tô Tuấn Khắc sợ đến mức men say hoàn toàn bay hết, chân lập tức mềm nhũn.
Tô Tuấn Văn quát lui thị vệ, vội vã đỡ thế tử. Y ra hiệu thế tử im lặng, sau đó ân cần nói: “Ca ca đúng là uống nhiều rồi. Nhiều ngày không gặp, ngu đệ làm ca ca giật mình rồi hả?”
Tô Tuấn Khắc sợ hãi không thôi, nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, biết y không muốn bại lộ thân phận, chỉ mang vẻ mặt đau khổ cười xuề nói: “Hiền đệ sao lại tới mấy chỗ dơ bẩn này?.”
Tô Tuấn Văn nói: “Vương phủ không vào được, nên đành tới nơi này tìm hiền huynh.”
Mấy khách đang ngồi thấy hai người bọn họ có cử chỉ thân mật, quan hệ thân thiết, lại nổi hứng suy đoán. Lại thấy Tô Tuấn Văn trẻ đẹp, dáng vẻ đường đường, không khỏi nổi lên lòng muốn kết giao, hỏi: “Thế tử này, không biết vị huynh đài này đại danh là gì, có quan hệ như thế nào với thế tử?”
Lại có người nói:” Hình như trước đây chưa từng thấy vị tiểu công tử này.”
Thế tử không trả lời được, quay đầu nhìn Tô Tuấn Văn.
Tô Tuấn Văn lạnh nhạt nói: “Ta và thế tử là anh em kết nghĩa.”
Tô Tuấn Khắc: “Đúng đúng, anh em kết nghĩa.”
Tô Tuấn Văn còn nói: “Tại hạ là Chu Văn, là cháu họ của Chu thừa tướng bây giờ, hôm qua mới vào kinh, nếu lễ nghi có chỗ chưa chu đáo, kính xin các vị bao dung.”
Trên chỗ ngồi có một người đang cúi đầu uống rượu, bỗng sặc một ngụm.
Tô Tuấn Văn định thần nhìn lại, người này chính là Chu Anh.
Hai người đơ người đối diện hai giây, Tô Tuấn Văn lập tức đổi sắc, cười híp mắt nói: “A, hóa ra anh họ cũng ở đây.”