Đông Hoang.
Nơi đây vốn hoang vu, nhưng thỉnh thoảng lại có người bay vào, giống như đi vào di tích vậy.Nhưng khi tiến vào trong lại phát hiện trong lòng đất có một cái sơn động, sơn động nằm sâu dưới đất ngàn thước, cao trăm thước, đường kính mười mấy dặm.Nơi này tương đối náo nhiệt, người mua kẻ bán huyên náo, còn có người bị truy sát trốn tới đây.Những nơi như vậy có rất nhiều ở Đông Hoang này, mà khu chợ này được kiến tạo từ lối vào di tích, cũng là một trong rất nhiều chợ đen ở Đông Hoang.Gọi là chợ đen, chính là không thể tùy ý tiến vào được, mà cần phải có người dẫn vào. Bên trong bán nhiều vật dụng không thể công khai, ví dụ như chiến lợi phẩm cướp được khi giết chết một tên đệ tử đại tông môn nào đó, hay một ít bảo vật khai quật được từ di tích.Bên trong có kiến tạo rất nhiều phòng ốc, đa số đều ở trong huyệt động. Nhưng trong đó có một tòa kiến trúc hình tròn to lớn, vô cùng kỳ lạ, quanh khu vực này lại càng náo nhiệt. Đây chính là một tửu quán, nơi này chuyên sản xuất rượu Âm Dương Cảnh, cũng có rượu bình thường, nhưng mà tới được nơi này yếu nhất cũng là Thần Thông Cảnh, bởi vì chi phí ăn ở nơi này người bình thường không trả nổi.Đối lập với bên ngoài, bên trong lại khá yên tĩnh, nhưng lại có một chuyện khác.Những người không có bối cảnh sau khi chiến đấu xong thường thích tụ tập tại đây ăn uống, cũng có người tới chào mời, hàn huyên, nếu có đủ linh ngọc có thể dùng phòng có Tụ Linh Trận tu luyện.- Chư vị, chư vị. Hãy nghe ta nói. Xảy ra chuyện lớn rồi.Bỗng nhiên có một trung niên gầy yếu, cằm nhọn đứng lên nói. Gã này tu vi không yếu, lại là Âm Dương Cảnh dương hồn tầng hai. Với tu vi này ở đâu cũng được coi trọng, mọi người lập tức nhìn về phía gã.Mà ở trong góc quán, có một đại hán phanh ngực hở lưng, ngực đầy lông lá, cặp mắt phát ra khí thế hung hãn liếc mắt nhìn sang. Nhìn thì hung hãn dữ tợn, nhưng người này nhìn rất đặc biệt. Đồ ăn đều tự hắn mang tới, uống rượu cũng rất chậm chạp, uống từng ngụm nhỏ một, nhìn qua không phù hợp với ngoại hình của gã.Chỉ có điều nơi này loại người cổ quái gì cũng có, cũng không ai đi để ý tới hắn.- Lão Gian, ngươi tra ra manh mối gì sao?- Có gì mà giật mình chứ. Lần trước ngươi nói có bảo vật xuất thế, kết quả cuối cùng chỉ là hang động của một gã Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong mà thôi. Hơn nữa người ta còn sống, cũng vừa đột phá cấp bậc Vương giả, ta đi thiếu chút nữa thì không về được đấy.- Nhanh nói đi, rốt cuộc có đại sự gì?Người xung quanh nhốn nháo nói.- Nói cho các ngươi biết. Đây tuyệt đối là tin tức mới nhất. Thiên Hải Đế Quốc đối phó Minh Ngọc Hoàng Triều rồi.Lão gian nói tới đây cố ý dừng lại một chút để mọi người nóng lòng. Nhưng đám người phía dưới lại không có phản ứng gì, cả đám đều nghi hoặc nhìn hắn.- Còn tưởng đại sự gì chứ, con bà nó, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta?- Không sai? Bọn họ khai chiến là chuyện của bọn họ, chết hết lão tử cũng không rụng một cái lông.- Con bà nó, tưởng ngươi có tin tức tốt gì chứ? Kết quả thì sao? Biết ngay ngươi không tốt bụng như vậy đâu, nếu có tin tức tốt đã sớm đem bán rồi.......Đám người phía dưới mắng xối xả.- Các ngươi đấy, không có kẻ nào có mắt, không hiểu gì hết. Hai triều này khai chiến, Minh Ngọc Hoàng Triều sẽ rối loạn, mà đế quốc rộng lớn, người giàu có không ít, nhưng cũng không quá mạnh, cướp sạch cả thành trì đó cũng không ít hơn tìm được một cái bảo tàng nhỏ là bao đấy.- Còn nữa, Thiên Hải Đế Quốc còn đang chiêu binh, điều kiện khá phong phú. Cho dù không muốn đi chiến đấu cũng có thể nhân cơ hội xuất thủ. Chỗ ta còn có danh ngạch tham gia một đoàn đội bên đó, không nói tới chỗ tốt lấy được, mà có tham chiến hay không cũng do ngươi quyết định, sau khi công phá tiến vào Minh Ngọc Hoàng Triều, các ngươi có thể tùy ý quyết định, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Hừ, hừ. Các ngươi nghĩ kỹ đi, chuyện tốt như vậy đi đâu kiếm được đây?Lão Gian nói.- Còn nữa, lần này Thiên Hải Đế Quốc toàn lực công kích Tây Bắc và Tây Nam, nơi đó là thuộc Nhậm gia khống chế. Nơi đó chắc các ngươi cũng biết một chút, nghe nói hoàng đế có khả năng sẽ không quản đấy.Xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Trong đám tán tu bọn họ có không ít người mạnh, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến vào hai đế quốc kia, cũng vì nơi đó quản chế sâm nghiêm. Người bình thường vi phạm thì cũng thôi, nhưng nếu tu luyện giả dám giết vào thì sẽ có người điên cuồng đuổi giết. Nếu không thì tùy tiện một Thái Cực Cảnh cũng có thể nhấc lên sóng to gió lớn.Nghe vậy có không ít người bắt đầu rục rịch động tâm.Mà đại hán phanh ngực hở lung lại lộ ra vẻ nghi ngờ, Tây Bắc, Tây Nam, Nhậm gia?- Huynh đệ, Tây Bắc, Tây Nam là chuyện gì? Sao vừa nghe tới nó lại có nhiều người hưng phấn như vậy?Gã đại hán quay đầu nhìn về phía Lão Gian.- Ngươi vậy mà cũng không biết sao?- 17, 18 năm trước, Tây Bắc và Tây Nam đã phát sinh đại chiến kinh thiên. Đó là chiến đấu của tu luyện giả với nhau, nghe nói có di tích lớn xuất hiện, vô số người điên cuồng tiến vào. Sau đó nói có mạch khoáng linh ngọc, thậm chí xuất hiện linh ngọc thượng phẩm đấy. Nhưng sau cuộc đại chiến, người ở đó đều biến mất, nghe nói có mấy tông môn dốc toàn lực trấn giữ. Sau đó Nhậm Thiên Hành tuyên bố nơi thuộc về Nhậm gia, tu luyện giả nào dám tiến vào, giết không tha. Không nghe ngươi nói nữa, thừa dịp này phải vào xem có chuyện gì mới được. Có lẽ còn có cơ hội...Lão Gian nói.- Đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ Nhậm gia xảy ra chuyện gì rồi? phiếu cơm lão đại đã xảy ra chuyện? Hải Lượng lên làm hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, tên khôn kia không phải bị phiếu cơm lão đại đạp hư đầu rồi chứ? Chết tiệt, dám tìm phiếu cơm lão đại gây chuyện, ta độc không chết bọn họ.Đại hán lẩm bẩm nói. Lời này cũng chỉ có nàng mới hiểu được, bởi vì nàng chính là Đan Diệu cải trang.Do dự một hồi lâu, Đan Diệu đưa tay sờ sờ ngực. Nếu có người thấy đường đường là đại hán lại cau mày, cắn môi, đưa tay sờ bộ ngực lông lá thì sẽ phát lạnh, sẽ bị dọa sợ. Cũng may lúc này mọi người đều chú ý tới Lão Gian, không ai chú ý tới nàng.Nghĩ nghĩ một hồi, Đan Diệu quyết định thu tay lại, đi tới chỗ Lão Gian báo danh.Nàng phải đi xem rốt cuộc là tên khốn Hải Lượng giở trò, hay kẻ khác giở trò, hừ hừ. Tuyệt đối không thể tha thứ kẻ dám tìm phiếu cơm lão đại đi gây sự. Nhớ tới phiếu cơm lão đại, Đan Diệu không khỏi đỏ mặt, không tự chủ được nhớ tới tình cảnh buổi tối hôm đó.Mặc dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được vấn đề của Huyễn Chân Tiên Ngọc, nhưng Đan Diệu không thể nhịn được, nàng tuyệt đối không thể tha cho kẻ muốn đối phó Nhậm gia, đối phó Nhậm Kiệt.