Vì xác nhận Tiểu Hồ thật sự có năng lực này hay là trùng hợp nên mọi người muốn cố ý thí nghiệm thêm vài vần.
Có thể là Hà Sơ Lạc vẫn chưa quen thuộc với các sư huynh nên khi bọn họ đơn độc lại đây để hy vọng thí nghiệm ra được một chút về năng lực của nàng thì Hà Sơ Lạc lại hơi khẩn trương, hoàn toàn không phát huy ra được kỹ năng mị hoặc.
Ngu Sở dứt khoát ấn chuyện này xuống trước, chờ về sau trong lúc nàng không hay biết gì sử dụng năng lực đó thì bàn lại sau.
Hà Sơ Lạc vào môn phái nhiều ngày như vậy đã thả lỏng hơn rất nhiều khi được Cốc Thu Vũ dẫn dắt, cũng là thời điểm tìm tòi căn cơ của nàng xem nên dạy dỗ thế nào.
Dựa theo nguyên tác miêu tả thì Tiểu Hồ vẫn luôn làm Thánh Nữ cho đến khi gặp phải đoàn đội của vai chính, thế nên hẳn là nàng không có những người chuyên nghiệp khác dạy dỗ quá, gần như chỉ dựa vào quá trình lớn lên chưa được khai hóa còn có thể làm nữ chính được dạy dỗ một cách hệ thống bị thương nặng, điều này chứng minh kỳ thực nàng rất có tiềm lực.
Cũng không biết Hà Sơ Lạc hỗn huyết có làm quen được sự dạy dỗ của môn phái tu tiên hay không.
Chờ sau khi các sư huynh đệ và Tiểu Cốc vẫn còn lưu luyến rời khỏi, Ngu Sở tiếp đón Tiểu Hồ vào viện của mình.
Ở sau núi nàng có một tiểu viện đơn độc, so với viện mà các đồ đệ ở trong Chủ Phong thì nơi này của nàng càng thuần khiết hơn một chút.
Trời đã khuya, Ngu Sở thắp sáng đèn trên bàn, vừa chuyển đầu thì nhìn thấy Hà Sơ Lạc đang ngoan ngoãn ở một bên nhìn nàng.
Trong lòng Ngu Sở không khỏi mềm mại hơn, nàng duỗi tay ra sờ đầu của nữ hài.
“Sư tôn.” Tiểu Hồ ngoan ngoãn gọi.
Cái từ này là nàng học từ các sư huynh sư tỷ.
Ngu Sở kéo nàng ngồi mở mép giường, sau đó nắm lấy cổ tay của nàng và dò xét tư chất.
Bình thường thì nhân loại có tư chất tư tiên có thể xem được đại khái nội đan cùng màu sắc linh căn và khuynh hướng cảm xúc của đối phương, lấy điều này để suy đoán tư chất của đối phương như thế nào.
Nhưng đan điền trong cơ thể của Tiểu Hồ lại là bộ dáng hoàn toàn bất đồng.
Chân khí vận hành của người tu cơ bản là trong suốt, người tu ma là màu đen hoặc mang cảm giác u ám, còn năng lượng trong cơ thể Tiểu Hồ lại đan xen giữa màu trắng và màu tím.
Hai loại năng lượng bất đồng cũng không bài xích mà lại chung sống cực kỳ hài hòa.
Thoạt nhìn thì màu tím đó là yêu khí. Còn màu trắng chưa được nàng hấp thu rồi thay đổi trở thành linh khí thật sự.
Nói cách khác, Tiểu Hồ có được hai loại thể chất hoàn toàn bất đồng là yêu tu và tu tiên?
Loại song thể chất này trên thế gian rất hiếm có.
Như Ân Quảng Ly làm phản Tu Tiến giới đến Tu Ma giới cũng là song thể chất. Chẳng qua dựa theo ban đầu trong nguyên tác thì gã là nam phụ hai được che giấu, vốn lại là Ma Tôn cho nên mới cho gã thể chất hiếm thấy này
Không nghĩ tới Tiểu Hồ cũng là như vậy.
Ngu Sở giải thích về thể chất của nàng cho Tiểu Hồ, Tiểu Hồ nháy đôi mắt vô tội nhìn Ngu Sở, thoạt nhìn thì bộ dáng rất nghiêm túc, cũng không biết là có nghe hiểu hay không.
“Nghe hiểu không?” Ngu Sở hỏi.
Hà Sơ Lạc thành thật lắc đầu.
Ngu Sở bất đắc dĩ cười cười.
“Vốn riêng yêu tu của con là nương con cho con, trừ cái này ra nàng còn đưa cho con rất nhiều năng lượng.” Ngu Sở giải thích, “Yêu tu bình thường muốn bắt đầu tu từ động vật là lựa chọn cầu thiên địa tinh khí mà chuyên tâm tìm tòi lấy, lựa chọn từ yêu tu đến người, lại từ người đến tu tiên đều rất khó khăn. Mà trời sinh con là yêu lại cũng là người, đã bớt đi trăm năm tu hành gian khổ.”
Hà Sơ Lạc có thể chậm rãi tu luyện giống như người tu tiên bình thường nhưng Ngu Sở không tính toán cho nàng học tu tiên chính thống.
Tu tiên chính thống thực ra là các đại năng giả đơn thuộc tính dùng kinh nghiệm của chính mình sáng tạo ra một con đường, cực kỳ có tính chất biệt lập.
Đừng nói yêu tu hỗn huyết mà ngay cả tu sĩ Song linh căn cũng rất khó dùng phương thức chính thống đi tu luyện.
Tiểu Hồ không phải không thể tu, chẳng qua nếu nàng lựa chọn tu tiên chính thống thì chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều mài giũa. Quan trọng nhất nàng là hỗn huyết, nếu hàng năm cứ áp chế bộ phận yêu kia của bản thân thì thời gian dài có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên Ngu Sở quyết định không cho nàng chạm vào tu tiên chính thống mà là trực tiếp tu luyện công pháp Tinh Thần.
Ngu Sở tự nghĩ ra bộ công pháp này vốn là bởi thuộc tính trong suốt đặc thù của mình, nhưng trải qua các đồ đệ thực nghiệm thì mọi người đều phát hiện tính bao dung trong công pháp của nàng đặc biệt cường. Bất kỳ thuộc tính trong suốt hoặc là Song linh căn đều có thể cất chứa được.
Công pháp Tinh Thần giống như không khí trong suốt vậy, có thể dung hòa với tất cả sự vật.
Buổi tối này, trước tiên Ngu Sở dạy Tiểu Hồ đả tọa cùng vận khí như thế nào, Tiểu Hồ còn rất hứng thú.
“Bắt đầu từ ngày mai còn cần đọc sách.” Ngu Sở nói, “Không được lười biếng.”
Hà Sơ Lạc gật đầu hứng thú bừng bừng.
Ngày hôm sau, Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh lấy ra sách giáo khoa đặt nền móng mà mấy năm trước từng học, khi đó bọn họ còn là thiếu niên.
Hà Sơ Lạc không biết chữ nên cần dạy từ đầu giống như tiểu hài tử vậy.
Vừa mới bắt đầu nàng còn cảm thấy thú vị, kết quả là sau một ngày học thì nàng đều dại ra.
Sáu sư huynh sư tỷ khác đều vây quanh bên người nàng nỗ lực sáu người mang một người.
“Nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca.” Lục Ngôn Khanh dạy nàng.
“Đói đói đói, ăn con ngỗng nướng to.” Tiểu Hồ dại ra nói.
***Nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca: Được trích từ bài ‘Vịnh Nga’ (Vịnh Ngỗng) của Lạc Tân Vương. ‘Nga, nga, nga / Khúc hạng hướng thiên ca / Bạch mao phù lục thủy / Hồng chưởng bát thanh ba’. Dịch: ‘Ngỗng, ngỗng, ngỗng / Cổ cong hướng lên trời mà kêu / Bộ lồng trắng nổi lên trên mặt nước xanh biếc / Bàn chân hồng đẩy làn nước gợn sóng trong veo’. Diễn nôm: ‘Ngỗng, ngỗng, ngỗng / Cổ cong hướng lên không / Lông trắng trên nước biếc / Chân hồng đẩy sóng trong’ (nguồn havuvhp). Từ nga ở đây có phát âm gần giống với ngạ (đói) nên Tiểu Hồ mới diễn giải ra vậy ~(‾▿‾~)
“Cái này……” Lục Ngôn Khanh kinh sợ.
Nếu người nói ra là Thẩm Hoài An thì hắn tuyệt đối tin tưởng sư đệ là cố ý. Nhưng Tiểu Hồ…… Nhìn xem bộ dáng cả người ngốc nghếch của cô nương này xem, hình như thật sự đã đến cực hạn dự trữ tri thức của nàng rồi.
Cái này cũng chưa tính ra gì, rốt cuộc nàng còn muốn học viết chữ đọc sách, từ sáng sớm đến tối mịt Hà Sơ Lạc đều dại cả ra, chỉ có ăn thịt mới có thể làm nàng đạt được niềm vui sướng ngắn ngủi.
Vào buổi tối khi các thầy trò tụ lại ăn cơm, các sư huynh nói đến chuyện khó khăn về việc học của Tiểu Hồ, Ngu Sở cũng không biết phải làm sao.
Các đồ đệ này của nàng hình như đều hơi khoa trương thì phải.
“Không có việc gì, từ từ tới, ngày còn dài mà.” Nàng nói.
Ngu Sở nói lời này với ý ban đầu là an ủi tiểu đồ đệ không cần quá sốt ruột, kết quả là khi Hà Sơ Lạc vừa nghe đến Ngu Sở nói như vậy tức khắc mắt tối sầm lại, như bị phán tù chung thân vậy.
Thực ra để nàng tu luyện cũng không có vấn đề gì, nhưng đọc sách quá buồn tẻ! Cảm giác giống như đang niệm chú.
Sợ Tiểu Hồ sinh ra tâm lý phiền chán với học tập nên mọi người quyết định tạm thời hạ thấp lượng học của nàng lại.
Lý Thanh Thành nghĩ ra một chiêu.
Thịt Tiêu Dực nướng ăn ngon nhất, mọi người đều thích chứ chưa nói đến Hà Sơ Lạc vốn thèm thịt.
Các sư huynh lập dây chuyền sản xuất, Tiêu Dực ở phía sau nướng thịt, Thẩm Hoài An ở bên trong thái thịt, mà ở đằng trước, Lý Thanh Thành kéo hai cái ghế lại đây ngồi đối mặt với nàng.
“Tới này, chúng ta đọc thơ nào.” Lý Thanh Thành cầm cái mâm dụ hoặc, “Đọc được một câu được ăn một miếng, tất cả đều đọc được hết thì cả mâm thịt nướng này cho sư muội ăn.”
Đôi mắt của Hà Sơ Lạc thẳng tắp.
Dưới sức hút của thịt nướng, nàng bộc phát ra tiềm lực vô hạn, cuối cùng đọc được bài thơ đầu tiên trong cuộc đời hồ yêu của nàng một cách trắc trở.
Nhìn Tiểu Hồ ôm mâm ăn thịt vui vẻ, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đang vây xem không khỏi có vẻ muốn nói lại thôi.
Bọn họ đều hiểu đạo lý, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cảnh tượng này…… Thế nào cũng thấy hơi giống đang huấn luyện khuyển vậy?
“Ngày mai chúng ta muốn ôn tập mệnh lệnh --- Khụ, huynh là nói thơ ca hôm nay thôi!” Lý Thanh Thành tuyên bố.
Rất tốt, chính tại đây hắn dùng phương thức huấn luyện khuyển để dạy sư muội!
“Lý Thanh Thành, có phải sư đệ ngứa da rồi hay không?” Ngữ điệu của Cốc Thu Vũ đầy vẻ nguy hiểm.
Lý Thanh Thành vừa quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt của Cốc Thu Vũ, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh của hắn lập tức mạnh mẽ lên liên tục xua tay, “Sư tỷ, đệ sai rồi, nhưng hữu dụng là được mà, có phải hay không?”
Hắn lại tiến lại gần bên người Hà Sơ Lạc và đụng vào nàng, để nàng đọc lại bài thơ lúc nãy một lần.
Tiểu Hồ vừa ăn vừa đọc, đọc trôi chảy hơn nhiều so với vừa rồi.
Nhìn thấy biện pháp này hữu hiệu thì Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh vốn cảm thấy không thỏa đáng cũng không thể nói thêm gì.
Buổi tối, Cốc Thu Vũ ra sau núi tìm Ngu Sở rồi bĩu môi kể lại chuyện vừa rồi.
Sau khi Ngu Sở nghe xong thì thấy buồn cười mà xoa đầu nàng.
“Có hiệu quả là được.” Nàng nói, “Thực ra mỗi khi ta dẫn dắt bọn hắn cũng cảm thấy chính mình đang ở huấn luyện khuyển, cũng thế cũng thế.”
Loại tồn tại là nam hài này đại khái khi bị quăng quật sẽ cứng cáp hơn nữ hài một chút.
Ngu Sở đều là vừa đánh roi uy hϊếp vừa cho quả táo ngọt, có đôi khi ngẫm lại trước đây khi huấn luyện bọn họ nàng thật sự cảm thấy bản thân càng giống người thuần thú hơn.
Nghe thấy sư tôn nói như vậy nên trong lòng Tiểu Cốc cũng dễ chịu hơn một ít.
Tâm tư của nữ hài tỉ mỉ, Lục Ngôn Khanh cũng rất mẫn cảm cho nên hai người đều cảm thấy dùng loại phương thức huấn luyện khuyển để dạy dỗ Tiểu Hồ có phải không tốt lắm hay không.
Rốt cuộc thì Tiểu Hồ bị người coi như động vật mà cầm tù tử nhỏ đến lớn, hồ ly và chó cũng đều là động vât cho nên khi bọn họ nhìn thấy cách làm của Lý Thanh Thanh mới cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nhưng Ngu Sở lại có ý nghĩ khác. Đối với hài tử thì cần tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, Tiểu Hồ chính là có cá tính tham ăn như vậy, lấy đồ ăn khuyên bảo dỗ dành nàng đúng thật là biện pháp tốt.
Hơn nữa dựa theo ánh mắt mà xem thì quá khứ của Tiểu Hồ đúng thật là cực kỳ thương cảm nhưng chính nàng không hề biết điều đó.
Nếu ở phương diện này bọn họ quá cẩn thận, coi thân phận hồ yêu của nàng như là một đề tài không thể đề cập tới thì ngược lại rất có thể sẽ làm nàng cảm thấy chính mình là hồ yêu mà không phải cùng một loại người với bọn họ.
Nhưng nếu như ầm ĩ chẳng phân biệt ngươi ta như vậy, dùng phương thức thiện ý đối đãi nàng mà không thèm để ý nàng là người hay là hồ thì có lẽ sẽ làm Hà Sơ Lạc không tồn tại bóng ma, ngược lại càng khiến nàng trưởng thành lên.
Chờ đến khi tương lai tuổi tâm lý của nàng trưởng thành, quay đầu nhìn lại ký ức mười tám năm nhà giam lạnh băng khi còn nhỏ cũng đã sớm được sự che chở và vui đùa của các sư huynh sư tỷ che lấp không còn rõ nữa.
Cốc Thu Vũ trò chuyện với Ngu Sở xong thì lập tức tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Thời điểm trở về, Ngu Sở có dặn dò, “Nói với sư huynh của con một chút là buổi sáng ngày mai ta muốn bế quan, cơm sáng không cần gọi ta, các con cứ tu luyện bình thường, đừng rời khỏi kết giới là được.”
Tuy Cốc Thu Vũ có hai sư huynh là Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh nhưng khi Ngu Sở nói sư huynh thì hai thầy trò đều cam chịu là nói đến Lục Ngôn Khanh.
“Con đã biết ạ, sư tôn!” Cốc Thu Vũ cười đáp.
Trên thực tế, mỗi một lần Ngu Sở ‘bế quan’ một thời gian ngắn thì luôn có quan hệ với hệ thống.
Trước đây là hệ thống bên kia chậm rãi thay đổi tu vi của mình ở thế giới khác, mà ngày mai là ngày mà nàng đã thỏa thuận với hệ thống.
Không sai, sau khi cách gần mười một năm, rốt cuộc thì hệ thống chó chết này không còn giả chết nữa!
Ngu Sở và hệ thống đã nói với nhau, hệ thống tỏ vẻ đồng ý giúp đỡ nàng, đưa nàng trở lại ‘phòng trắng’, cũng chính là địa phương mà xuyên thư luân hồi giả chấp hành huấn luyện một mình.
Nàng không có khả năng dạy dỗ đồ đệ những cái mình không biết cho nên nàng phải về lại không gian này tăng lên kinh nghiệm.
Từ hệ thống bắt chước ra một không gian huấn luyện giả thiết, mà ở trong không gian đó Ngu Sở sẽ trở thành một hồ yêu hỗn huyết, từ cơ sở là con số không bắt đầu tu luyện công pháp Tinh Thần.
Chờ đến sau khi Ngu Sở tu luyện từ đầu tới cuối rồi trở lại thế giới hiện thực thì ở bên ngoài có khả năng còn chưa qua buổi sáng.
Trong không gian này không có thời gian lưu động nhưng không có cảm giác khái niệm về thời gian hơn cả mấy trăm năm hơn một ngàn năm.
Đối với người thường tới nói thì loại cảm giác này có thể là khổ hình nhưng Ngu Sở chỉ cảm thấy đó là chuyện thường ngày.
Sáng sớm hôm sau, khi các đồ đệ ngồi ăn sáng với nhau còn đang nói tới chuyện này.
Sư phụ của bọn họ lợi hại như vậy nhưng cũng không có khả năng sẽ dạy yêu tu chứ? Rốt cuộc đây đã không phải là vấn đề bất đồng phương hướng nữa mà là bất đồng cả về chủng tộc a!
Kết quả lúc giữa trưa, Ngu Sở xuất hiện.
“Sơ Lạc, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ chính thức dạy con tu luyện.” Nàng thông báo.
Vừa nghe đến lời này thì các đồ đệ khác sợ đến ngây người.
“Sư tôn, người, người thật sự biết dạy yêu tu sao ạ?” Thẩm Hoài An không thể tin nổi hỏi.
“Đúng là ta lược hiểu một chút.” Ngu Sở bình tĩnh trả lời.