Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 123: Chương 123




Khi Ngu Sở trở lại môn phái thì các đồ đệ đã chờ nàng từ sớm.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, bọn họ đều rất quan tâm mà vây quanh nàng.

“Sư tôn, thế nào rồi ạ?”

Nhìn các đồ đệ vây quanh bên người mình, Ngu Sở đành bất đắc dĩ, “Đi vào rồi nói.”

Sau khi tiến vào chính điện và mọi người đều ngồi xuống, lúc này Ngu Sở mới đơn giản kể lại chuyện nghe được khi gặp Lâm Lượng.

Tất cả những lời theo như đám ma tu nói thì đối với người tu tiên lại là chuyện chưa từng nghe tới. Các đệ tử cũng đều nhíu mày lại.

“Sư tôn, người cảm thấy ma thần có thật sự tồn tại không ạ?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

“Còn cái tiên đoán này nói ma thần sẽ trọng sinh trong mấy năm gần đây…… Thật sự sẽ phát sinh sao ạ?” Cốc Thu Vũ cũng hỏi.

“Ta không biết.” Ngu Sở nhíu mày, “Nhưng nếu đây là sự thật thì khi ma thần buông xuống hẳn là sẽ có dị tượng.”
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng tâm sự nặng nề của các đồ đệ bèn mở miệng an ủi, “Các con không cần khẩn trương quá về chuyện này, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, không có việc gì.”

Hiện giờ các đồ đệ đều lớn, tu vi của mình cũng khôi phục không khác mấy so với trước, lại còn có hệ thống bên người, trong lòng Ngu Sở phần nắm chắc cũng tăng thêm.

Nói trắng ra là, mặc kệ cái gì mà thượng thần ma thần tồn tại nghe tới đã rất dọa người linh tinh thì bọn họ vẫn là người bị trói buộc trong thế giới tiểu thuyết này.

Có lẽ người sinh sống ở nơi đây trong thế giới này sẽ kính sợ sự tồn tại của thần nhưng Ngu Sở là luân hồi giả, nhiệm vụ quá khứ của nàng đó là ‘phá thần’.

Đối với nàng mà nói thần gì, vai chính gì đều chỉ là một chuyện.
Cho nên tuy Ngu Sở giật mình nhân vật mới nhảy ra này nhưng cũng không đặc biệt lo lắng.

Trước sau gì cũng có biện pháp đối phó với đối phương.

Nhìn thấy cảm xúc của Ngu Sở bình tĩnh như thế, các đồ đệ cũng dần dần yên lòng.

“Đi thôi.” Ngu Sở an ủi, “Nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần bị sự tình mờ mịt này ảnh hưởng tới chính mình.”

Lúc này các đệ tử mới gật đầu nghe lời.

Sau khi trở lại sau núi, Ngu Sở lại đi vào trong băng đàm để đả tọa, vận chuyển chân khí của mình.

Thực ra tu vi một thế khác của nàng rất cao, rốt cuộc thì khi đó nàng đã thành công phi thăng rồi lại tu luyện mất một thời gian lâu.

Hiện giờ Ngu Sở đem tu vi thay đổi đến Đại Thừa viên mãn kỳ, tu vi còn lại nàng không chuyển đổi.

Bởi vì mỗi một thế giới đều có sự cân bằng của chính nó, nếu tu vi của Ngu Sở vượt qua cực hạn mà nhân gian có khả năng chịu đựng được lại không phi thăng thì rất có thể sẽ kích phát Thiên Đạo trừng phạt đuổi gϊếŧ.
Hiện giờ nàng đối phó với đối thủ ở nhân gian đã không có áp lực nhưng ma thần này…… Hệ thống cũng không cho chút nhắc nhở nào, thế nên Ngu Sở không biết rốt cuộc đối phương có tồn tại hay không, cũng không biết được chi tiết về đối phương.

Hiện tại nàng hoài nghi có phải Quân Lạc Trần có chút quan hệ với ma thần này hay không.

Bất luận tự suy nghĩ ra sao thì một nghi hoặc thật lớn vẫn luôn bao phủ lấy nàng --- Vì sao người nam nhân này thấy nàng liền chạy?

Ngu Sở nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vừa thấy bộ dáng Quân Lạc Trần là biết hắn nhận thức nàng nhưng căn bản nàng không phải người của thế giới này thì sao sẽ nhận thức hắn được? Vẫn là……

Ký ức về quá khứ của Ngu Sở từng bị hệ thống bóp méo. Đối với điều này hệ thống có trình độ rất cao siêu, có thể so với người chơi khống chế nhân vật trong trò chơi.
Nó hủy diệt ký ức về quá khứ của nàng nên nàng không nhớ rõ cái gì. Hủy diệt một số chuyện trong nguyên tác nên nàng cũng không nhớ rõ.

Có lẽ còn có thể rành rẽ hơn chút…… Ví dụ như nếu hệ thống hủy diệt cả ký ức Ngu Sở đã từng xem sách thì Ngu Sở cũng sẽ không nhận ra được ký ức từng bị thay đổi, nàng sẽ hoàn toàn không nhớ rõ mình đã xem qua sách.

Đôi khi Ngu Sở hoài nghi có khả năng hệ thống từng làm như vậy, ngoại trừ hủy diệt quá khứ của nàng ra thì có lẽ còn xóa đi rất nhiều chuyện.

Chẳng qua nàng không để ý tới quá khứ của chính mình, thậm chí cũng không thèm để ý đến hệ thống đã làm gì với nàng.

Nhưng việc về Quân Lạc Trần thật sự khả nghi, chẳng lẽ trước kia bọn họ đã gặp mặt nhưng nàng không nhớ rõ?

Ngu Sở tự ngẫm rất lâu cũng không có manh mối.
Nàng không phải là người thích rối rắm, không nghĩ ra được thì tạm thời buông chuyện này xuống.

Chờ đến khi buổi tối ăn cơm thì Hà Sơ Lạc mồ hôi đầy đầu chạy tới, vừa thấy là biết đã chui vào rừng chơi.

Làm hồ yêu hỗn huyết nên trời sinh nàng có quan hệ rât tốt với yêu thú, lúc này mới tới Huyền Cổ sơn chưa đến một năm đã qua lại với các yêu thú, cả ngày ở trong núi rừng chạy nhảy cùng với lão hổ và sói xám.

Ngu Sở cảm thấy điều này khá tốt, mỗi yêu thú có bản lĩnh khác nhau, Tiểu Hồ có thể học được rất nhiều thứ từ trên người chúng.

“Sư muội xem cả người mồ hôi của sư muội xem.” Cốc Thu Vũ bất đắc dĩ nói, “Mau đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi.”

Tiểu Hồ gật gật đầu rồi ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt rửa tay.

Tuy nàng và Cốc Thu Vũ cùng tuổi, thân thể phát dục cũng ngày càng trưởng thành nhưng độ tuổi tinh thần lại nhỏ hơn rất nhiều, Cốc Thu Vũ giống như tỷ tỷ dẫn dắt vậy.
Sau khi cơm nước xong, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc trở về viện của mình.

Mỗi buổi tối, khi các sư huynh đi vãn tu thì hai nữ hài liền tụ lại với nhau ở trong phòng, Cốc Thu Vũ giúp Hà Sơ Lạc học bù, dùng giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ dạy nàng đọc sách.

Chờ sau khi ôn tập bài học thì hai tỷ muội sẽ chen nhau trong ổ chăn chuyện trò, Cốc Thu Vũ coi chuyện quá khứ của Tinh Thần Cung như chuyện xưa để kể lại cho Hà Sơ Lạc, nàng nghe được liền sửng sốt.

Không chỉ như thế, Cốc Thu Vũ còn rất biết ngắt câu chuyện, mỗi lần đều ngắt ở đoạn xuất sắc.

Hà Sơ Lạc đang nghe được chuyện hay thì Cốc Thu Vũ lại không nói nữa làm nữ hài không kịp phòng ngừa liền trợn to đôi mắt nhìn nàng khiến Cốc Thu Vũ cảm thấy rất muốn cười.

Buổi tối khi ngủ, có đôi lúc Hà Sơ Lạc sẽ biến thành bạch hồ làm ổ trong lồng ngực của Cốc Thu Vũ, có đôi khi lại là hình người.
Nàng rất ỷ lại Cốc Thu Vũ, biến thành người cũng muốn dựa sát vào nàng để ngủ.

Qua mấy ngày lại đến ngày Tinh Thần Cung đi Vân Thành mua sắm.

Thẩm Hoài An kết thúc sớm buổi sáng huấn luyện, trở về tây sương phòng nơi mình ở lấy ra túi tiền rồi nhét vào trong ngực, lúc này mới ra khỏi viện.

Hắn đi tới ngoài cửa ở viện cách vách thì nghe được trong phòng có giọng nói nữ hài đang chuyện trò, Thẩm Hoài An cao giọng lên gọi, “Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ!”

Thẩm Hoài An hô lên vài tiếng, qua một lúc thì cửa trắc phòng ở trong viện mở ra, Cốc Thu Vũ đi ra, phía sau là Hà Sơ Lạc đang dán lấy nàng.

“Gọi muội làm gì?” Cốc Thu Vũ oán giận, “Bọn muội đang đọc sách mà.”

“Hôm nay đến lượt huynh xuống núi mua đồ, đi nào.” Thẩm Hoài An hô lên.

“Bọn muộn không đi đâu, muội muốn dạy Tiểu Hồ đọc thơ.” Cốc Thu Vũ thiếu hứng thú nói, “Sư huynh đi sớm về sớm nhé.”
“Này, sư muội……” Thẩm Hoài An thấy Cốc Thu Vũ chuẩn bị về phòng thì hắn nóng nảy hỏi thăm dò, “Sư muội không đi cùng huynh sao? Không mua trang sức phấn mặt và vải dệt sao?”

Cốc Thu Vũ nghĩ nghĩ rồi mới nói, “Sư huynh nói có lý đấy, vậy thì đi thôi.”

Tâm tình Thẩm Hoài An vừa mới thoải mái nở nụ cười thì nhìn thấy Cốc Thu Vũ nói với Hà Sơ Lạc, “Sư muội đi lấy đồ đi, chúng ta cùng nhau xuống núi nào.”

Mắt Tiểu Hồ sáng rực lên, nàng mím môi gật gật đầu rồi xoay người vào nhà.

Khuôn mặt của Thẩm Hoài An liền suy sụp.

“Không phải chứ, hai người các muội tách ra trong chốc lát không được sao?” Thẩm Hoài An nhịn không được oán, “Đã sắp nửa năm……”

“Nửa năm làm sao vậy? Sơ Lạc là tiểu sư muội thì hẳn là nên chiếu cố muội ấy chứ.” Cốc Thu Vũ nói với vẻ không sao cả, “Sư tỷ chăm sóc sư muội còn muốn phân chia thời gian dài ngắn sao?”
Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi.

Ngay trong lúc đang nói chuyện thì Hà Sơ Lạc đã đi ra.

Không có biện pháp, Thẩm Hoài An gãi gãi đầu đi theo hai nữ hài ra khỏi kết giới sương mù.

Dọc theo đường đi, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc vẫn luôn kéo tay thân mật đi ở đằng trước, Thẩm Hoài An đi theo sau các nàng ở khoảng cách không xa, thoạt nhìn như một gã thị vệ mang hai tiểu thư đi ra cửa chơi vậy.

Đi vào Vân Thành, Thẩm Hoài An nói, “Các sư muội đừng đi chỗ khác, đi dạo ở gần cửa tiệm son phấn thôi, chờ huynh đi mua đồ xong thì sẽ tới tìm các muội.”

“Biết rồi biết rồi mà.” Cốc Thu Vũ cảm thấy hắn dong dài, nàng lôi kéo Tiểu Hồ, hai người vô cùng vui vẻ đi dạo phố.

Nhìn bóng dáng không chút lưu luyến nào của hai người khiến Thẩm Hoài An thấy đau đầu thở dài một tiếng, đành phải một mình đi mua đồ vậy.
Tình hình hiện giờ, khi người của Tinh Thần Cung lại đến Vân Thành đã không còn giống như trước đây nữa.

Trước đây mỗi khi ngẫu nhiên xuất hiện các đệ tử môn phái khác thì căn bản đều không quen biết bọn họ, ngẫu nhiên sẽ lưu ý vài lần bởi giá trị nhan sắc của đệ tử Tinh Thần Cung.

Hiện tại đã không giống như trước nữa.

Hiện giờ Thẩm Hoài An đi trên phố thì toàn bộ các đệ tử môn phái đang đi trên đường đều biết hắn là ai, dọc theo đường đi đều có người trộm nhìn hắn nhưng không ai đi lên nói chuyện.

Thẩm Hoài An lớn lên anh tuấn nhưng ngày thường quen xụ mặt, khi không có biểu cảm gì thì nhìn rất dọa người.

Thậm chí sau khi hắn vào một cửa tiệm, quầy giữa cửa tiệm có hai đệ tử môn phái khác nhìn thấy Thẩm Hoài An vào thi hai người cầm lấy đồ đi luôn, tràn ngập ý tránh né.
Thẩm Hoài An đều bỏ những đồ đã mua vào trong túi pháp bảo, lúc này mới quay trở lại đường cũ tìm hai sư muội.

Vẫn như bình thường, hắn đứng ở phố đối diện chờ các nàng.

Dựa theo thói quen đã có, cứ mỗi lần Cốc Thu Vũ muốn trả tiền thì luôn chạy ra tìm Thẩm Hoài An. Nàng không bao giờ giữ được tiền tiêu vặt sư phụ đưa cho vì luôn mua đồ ăn vặt ăn, chờ đến khi mua trang sức và vải dệt thì cũng chỉ có thể nợ Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An đều chuẩn bị tốt túi tiền, chỉ chờ Cốc Thu Vũ đi ra tìm hắn.

Kết quả là chờ mãi Cốc Thu Vũ cũng không đi ra.

Tuy cửa tiệm trang sức luôn luôn nhiều người nhưng Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc lại quá xinh đẹp, quá không giống người thường nên khi chen ở trong chúng nữ tử thì trắng hơn họ rất nhiều, đẹp hơn rất nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Thẩm Hoài An nhìn thấy Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc đã chọn xong đồ vàn chuẩn bị thanh toán tiền thì lúc nào mới chạy vào.

“Sư muội hôm nay……” Thẩm Hoài An không nhịn được nói.

“Bọn muội lại đi xem vải dệt nữa, mấy thứ này trước đưa cho sư huynh đã.”

Cốc Thu Vũ đi tới trước mặt Thẩm Hoài An rồi trực tiếp đưa tất cả hộp gỗ đựng những đồ trang sức trang điểm cho Thẩm Hoài An, sau đó lôi kéo Hà Sơ Lạc chạy đi.

Không còn cách nào, Thẩm Hoài An chỉ có thể cất mấy thứ nàng mua vào túi pháp bảo và tiếp tục chờ hai người.

Một lát sau, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc mua xong đồ mới chậm rì rì trở về rồi đưa vải dệt đã chọn xong cho Thẩm Hoài An.

“Đi thôi, bọn muội đã mua xong rồi.”

Trên đường trỏ về, hai cô nương khoác tay nhau đi ở phía trước ngắm hoa hái quả, dọc theo đường đi tiếng cười nói vui vẻ không ngừng, đều là giọng nói thanh thúy của nữ hài tử.
Chờ đến lúc trở về môn phái, Cốc Thu Vũ và Tiểu Hồ cầm lấy túi đựng trang sức và đồ vật rồi trở về viện.

Để lại Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi. Cuối cùng buồn bực quay đầu đi ra sau bếp.

Ở Tinh Thần Cung, người mỗi này nấu cơm là các đệ tử tự mình tạo danh sách nhưng cũng không nghiêm ngặt như vậy, ai có lúc nhàn rỗi sẽ tới đây tiện thể phụ giúp một chút.

Sau khi Thẩm Hoài An tiến vào bếp, Tiêu Dực đang ngồi ở sân sau bếp điều chế nước chấm thịt nướng của mình, còn Lục Ngôn Khanh đang phơi quả khô.

Hai người đang ở chung rất hòa hợp bình thản thì nhìn thấy Thẩm Hoài An rầu rĩ không vui tiến vào tìm chỗ ngồi xuống.

“Sư huynh làm sao vậy?” Tiêu Dực nghi hoặc.

Lục Ngôn Khanh nhìn hắn một cái là biết Thẩm Hoài An đang tức giận vì điều gì,

Hắn cong cong khóe miệng rồi quay mặt đi, “Vừa thấy là biết tâm tình không tốt.”
“Sư huynh thì biết cái gì!” Thẩm Hoài An tức giận lên.

Tiêu Dực nhìn hắn rồi mở miệng, “Tiểu Cốc lại không để ý sư huynh hả?’

Lúc này, Lục Ngôn Khanh không nhịn được nữa cười rộ lên.

“Ngay cả Tiêu Dực đều đoán được vì sao sư đệ tức giận mà còn ngượng ngùng nói sao?”

“Hai người.” Thẩm Hoài An muốn nói cái gì nhưng thấy Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đều không nín được ý cười tức khắc làm hắn thẹn quá hóa giận đứng lên, “Hai người đừng có nói bậy, đệ là nam tử hán đại trượng phu sao có thể vì loại chuyện này mà tức giận chứ?”

“Rồi, sư đệ là nam tử hán.” Lục Ngôn Khanh an ủi rất có lệ, “Nam tử hán, đi xào đồ ăn buổi tối đi nào.”

Thẩm Hoài An trừng mắt lên, vốn dĩ hắn tưởng lạnh lùng nói một tiếng ‘đệ sẽ không’, sau đó trở mình một cách đẹp trai chạy lấy người, nhưng lại nghĩ lại thì hình như hôm nay thật sự đến lượt hắn nấu cơm.
Không cón biện pháp, hắn chỉ có thể thở phì phò đi vào sau bếp.

Lửa giận không biết từ đâu tới lại không có chỗ xì ra, vừa lúc trong đầu óc Thẩm Hoài An đều là bộ dáng lúc Lục Ngôn Khanh không nín được cười chê cười hắn, tức khắc cắt ớt cay đổ vào xào.

Lục Ngôn Khanh không thích ăn cay, khi còn nhỏ không có thói quen, hiện tại tu vi cao nên có thể ăn cay nhưng vẫn không thích.

Buổi tổi khi ngồi ăn cơm cùng nhau, vừa nhìn thấy nửa bàn đồ ăn đều là cay thì Lục Ngôn Khanh biết luôn Thẩm Hoài An tức giận mình khi buổi chiều chê cười hắn nên cố ý trả thù.

Nhưng Lục Ngôn Khanh vẫn rất muốn cười.

Hôm nay Lý Thanh Thành trở vè khá trễ, hắn đi vào núi sâu dùng Tầm Long Thước tìm bảo bối, kết quả khi trở về lại ôm một vò rượu.

“Sư tôn, con về trễ ạ.” Lý Thanh Thành mang vò rượu dính đất đặt ở một bên, hắn vỗ vỗ vò rượu rồi vui vẻ phấn chấn nói với mọi người, “Mọi người xem đệ đào ra một vò rượu này! Tìm ngày nào đó chúng ta có thể uống xoàng hai ly.”
“Mau tới đây ăn cơm đi.” Ngu Sở không biết phải làm sao đành nói.

Lý Thanh Thành lại đây ngồi xuống, cũng nhìn thấy trên bàn đều là màu đỏ, hắn không khỏi tấm tắc một tiếng, “Hôm nay vị sư huynh nào nấu ăn thế, lửa giận bốc mạnh vậy.”

Lý Thanh Thành vạch trần vĩnh viễn đều chuẩn xác như vậy, khóe miệng Lục Ngôn Khanh cong lên, Tiêu Dực ôm chén còn đôi mắt liếc sang Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An tức giận quát, “Nhanh ăn cơm đi, sư đệ không đói bụng sao?”

Lý Thanh Thành gật đầu.

Hắn lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Ngu Sở.

“Sư tôn, vừa mới ở trên đường con gặp được tín ưng gửi cho người nên con trực tiếp mang về luôn ạ.”

“Được.”

Ngu Sở tiếp nhận tin.

Tín ưng được Thiên La sơn trang đặc biệt huấn luyện chuyên môn dùng để truyền tin cho Tinh Thần Cung.
Tuy Tu Tiên giới có phương thức liên lạc của chính mình, giống như pháp bảo liên lạc giữa Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ vậy, nhưng Ngu Sở chưa từng đưa cho hai nhà Ngu gia và Thẩm gia. Mới đầu là bởi vì khi đó Ngu Sở không có loại pháp bảo này, về sau lại sợ đưa pháp bảo cho bọn họ sẽ làm hai nhà trêu chọc thị phi.

Tựa như chuyện Nhạc hoàng đế trước đó, nếu Ngu gia và Thẩm gia bị điều tra ra có đồ vật của người tu tiên thì khả năng hai nhà cũng sẽ không được bình an như thế.

Lại nói tiếp, Thẩm Hoài An và người nhà vẫn luôn liên lạc nhưng Ngu Sở không có.

Hai nhà đều sợ quấy rầy Ngu Sở nên nhiều năm như vậy Thẩm gia sẽ tự gửi thư cho Thẩm Hoài An có kèm thêm đôi câu thăm hỏi chứ không quấy rầy nàng.

Mà Ngu Sở liên lạc với thế gian chỉ có đúng một lần vì chuyện của Nhạc Hoàng đế, nàng làm ơn Thẩm Hồng trang chủ tìm hiểu gốc rễ mà thôi.
Trong nháy mắt đã mười hai năm qua đi, đây vẫn là lần đầu tiên Ngu Sở nhận được phong thư đối phương chủ động gửi tới.

Ngu Sở lấy phong thư mở ra, lập tức nheo lại mắt.

Trên phong thư là chữ viết xinh đẹp có lực ‘Ngu Sở thân khải’, mà người ký tên…… Là Tôn Uyển.

Trước đây Tẩu tử Tôn Uyển không có quan hệ tốt với Ngu Sở, chỉ vì chuyện nhà đã khiến nhân sinh của hai nữ nhân trở nên đáng tiếc. Dù mười mấy năm trước, khi Ngu Sở trở về xem như cưởi bỏ khúc mắc với Tôn Uyển nhưng Tôn Uyển cũng không nên gửi thư cho nàng.

Dù Ngu gia có việc thì người nên gửi thư là ca ca Ngu Nhạc Cảnh của nàng mới đúng.

Trừ khi……

Trong lòng Ngu Sở nặng nề.

Nàng chậm rãi mở ra phong thư.

Bên cạnh nàn, các đồ đệ đang ăn cơm thì nghe được một tiếng phịch, cái bàn chấn động.
Sáu người giật nảy mình, bọn họ ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngu Sở chụp phong thư ở trên bàn, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Sư tôn, làm sao vậy……?” Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng hỏi.

Ngu Sở không nói gì, nàng đứng lên xoay người rời khỏi bàn.

Các đệ tử cũng chưa từng gặp biểu cảm này của Ngu Sở, sáu người ngồi ngây dại bên cạnh bàn một lúc nhìn bóng dáng Ngu Sở biến mất không thấy.

Bọn họ cảm giác được hơi thở của Ngu Sở đã trở lại sau núi, vẫn chưa rời đi nên lúc này mọi người mới từ từ thở ra.

“Đột nhiên làm sao vậy?” Thẩm Hoài An nhíu mày.

Lục Ngôn Khanh lắc đầu.

“Phong thư có vấn đề.” Hắn trầm giọng.

Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn phong thư bị Ngu Sở chụp ở trên bàn. Bọn họ biết bỗng nhiên Ngu Sở thay đổi sắc mặt nhất định có quan hệ với nó nhưng không có Ngu Sở cho phép thì bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không xem.
“Đúng rồi, sư đệ có thấy trên phong thư viết gì không?” Thẩm Hoài An hỏi Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành cũng hơi nghi hoặc, “Không, không viết cái gì. Nhưng sư tôn có nói thầm, là một người tên là Tôn Uyển viết.”

Nghe được câu này, sắc mặt Lục Ngôn Khanh cũng thay đổi.

“Hỏng rồi.” Hắn thấp giọng nói.