Trong khi hai huynh muội giãi bày tình cảm thì trên đường phố Vân Thành, Ngu Thượng Phàm với Lục Ngôn Khanh đang đi dạo.
Thấy nam nhân bên cạnh nhìn ngắm khắp nơi, Lục Ngôn Khanh nói, “Huynh muốn biết cái gì thì có thể hỏi tại hạ.”
Ngu Thượng Phàm quay đầu liền nhìn thấy người trẻ tuổi trước mặt có mái tóc đen dài như mực, tóc vấn quan ngọc, mặc bạch y không nhiễm một hạt bụi, tuổi còn trẻ đã mang cảm giác tiên phong đạo cốt, giống như ở trước mặt hắn toàn bộ đường phố đều trở nên mờ nhạt xấu xí không thôi.
Chẳng sợ Lục Ngôn Khanh đứng trước mặt Ngu Thượng Phàm, Ngu Thượng Phàm vẫn cảm giác có khoảng cách xa xôi. Hắn không thích loại cảm giác này nên chủ động ôm bả vai Lục Ngôn Khanh.
“Lục lão đệ, năm nay đệ bao nhiêu tuổi?”
“Còn ba tháng nữa tròn mười bảy.” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc hỏi, “Có việc gì sao?”
“Đệ xem, huynh so đệ lớn hơn tám tuổi nhưng dựa theo bối phận thì hai chúng ta tính là ngang hàng, huynh gọi đệ một tiếng đệ, đệ có phải cũng nên gọi ta một tiếng ca.”
“Đúng là như vậy.” Lục Ngôn Khanh nói, “Ngu huynh có chuyện gì thì có thể nói thẳng.”
“Ý huynh là quan hệ này của chúng ta thì không cần phải khách sáo, thả lỏng một chút nào.” Ngu Thượng Phàm nghĩ gì đó rồi cười nói, “Như vậy đi, đệ có muốn nghe chuyện bát quái nhà huynh không? Đệ không muốn biết quá khứ của sư phụ đệ ra sao à?”
“Đệ không nghĩ.” Lục Ngôn Khanh nói, “Đây là việc riêng của sư tôn.”
Ngu Thượng Phàm gãi đầu không biết phải nói gì. Cho tới nay cùng người ta làm buôn bán đều có thói quen xưng huynh gọi đệ để kết giao, hơn nữa tiết lộ một ít bí mật nhỏ từ việc vui tới việc buồn không ảnh hưởng gì cũng dễ dàng kéo gần khoảng cách với đối phương hơn, nhưng chiêu số này hình như mất đi tác dụng với Lục Ngôn Khanh.
Tên Lục Ngôn Khanh này nhìn thì ôn hòa nhưng thật ra rất xa cách, hơn nữa quá đứng đắn, căn bản không giống như thanh niên 17 tuổi, hai người đi cùng một chỗ giống như Lục Ngôn Khanh mới là đại ca.
Hai người không có mục tiêu mà đi lang thang trên đường, Ngu Thượng Phàm không cam lòng quay qua hỏi, “Chẳng lẽ đệ không cảm thấy bái một người nhìn không chênh tuổi mình bao nhiêu làm sư phụ là kỳ quái à?”
Bản thân Ngu Thượng Phàm cảm thấy trong lòng thấy quái quái kiểu nào đó. Tuy rằng bức tranh vẽ Ngu Sở hắn nhìn từ nhỏ đến lớn nhưng gặp được người thật lại là chuyện khác.
Bề ngoài của Ngu Sở nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhìn còn nhỏ hơn hắn, nhưng cố tình lại là muội muội của phụ thân, là cô cô của hắn. Loại thân phận kỳ lạ này cùng vẻ bề ngoài khác biệt làm hắn không thích ứng kịp.
Ngu Thượng Phàm chỉ muốn tìm người xổ ra hết, bằng không sẽ làm hắn nghẹn đến mức khó chịu trong lòng. Kết quả là Lục Ngôn Khanh dừng bước, lần đầu tiên Ngu Thượng Phàm thấy được trên khuôn mặt của người thanh niên ôn tồn lễ độ này nhíu lại mày tỏ vẻ không vui.
“Huynh không nên nghị luận trưởng bối.” Lục Ngôn Khanh lạnh lùng nói, “Chuyện này rất vô lễ.”
Ngu Thượng phàm là nhân tinh, phát hiện Lục Ngôn Khanh cực kỳ tôn sư, hắn lập tức giơ tay xin lỗi, “Là huynh sai, hiền đệ chớ trách, huynh không bao giờ nói lại những lời này nữa.”
Lúc này hai người mới hòa hoãn, lại đi quán trà ngồi một lúc, ước lượng thời gian rồi mới trở về tửu lầu.
Đến khi vào nhã gian, quả nhiên bọn họ chọn đúng thời điểm để trở về, bầu không khí giữa Ngu Sở và Ngu Nhạc Cảnh đã không còn cứng đờ như lúc đầu, thậm chí Ngu Thượng Phàm còn nhận thấy tâm tình phụ thân có vẻ không tồi.
“Thượng Phàm, về thương đội chuẩn bị đi, hai ngày sau lên đường trở về.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Đúng rồi, chuẩn bị thêm hai chiếc xe ngựa, muốn loại tốt nhất.”
Lập tức Ngu Thượng Phàm hiểu rõ, hơi gật đầu rồi xoay người rời đi nhã gian. Ngu Sở quay sang nhìn Lục Ngôn Khanh.
“A Khanh, ta muốn đi phương bắc trở về nhà một chuyến, con nghĩ ở lại Vân Thành hay muốn đi cùng ta?”
Lục Ngôn Khanh nhẹ giọng kiên định, “Sư tôn đi đâu con liền đi đó.”
Ngu Sở đã tính đến việc này, nàng biết chắc chắn Lục Ngôn Khanh sẽ đi cùng mình, kết quả vừa ngẩng đầu thì thấy Ngu Nhạc Cảnh dùng ánh mắt vui mừng nhìn Lục Ngôn Khanh.
“Hài tử tốt như vậy sao không phải nhi tử của muội chứ?” Ngu Nhạc Cảnh tiếc nuối nói.
Dù đối mặt với cái gì thì Lục Ngôn Khanh đều có thể ôn hòa đáp lễ, chỉ khi có người khác khen đại loại như Ngu Sở có đồ đệ tốt thì mới xấu hổ đỏ cả tai.
“Đại ca đừng trêu chọc đồ đệ của muội.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói.
“Muội xem muội đi, mới làm sư phụ có mấy năm mà đã bênh vực người mình rồi.” Ngu Nhạc Cảnh cười nói, “Thôi, không đùa đồ đệ của muội nữa, khi nào chúng ta xuất phát?”
“Ngày mai đi.” Ngu Sở nói, “Hôm nay muội cần phải về môn phái một chuyến để lấy thảo dược đưa trước cho người dân Vân Thành.”
Mấy năm nay Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh quảng kết lương duyên cũng vì chuyện này mà ra.
Vân Thành ở dưới chân Huyền Cổ Sơn mạch, nhiều năm làm nhiệm vụ xuyên thư và học hỏi được nhiều điều nên Ngu Sở biết rõ cho dù là người tu tiên cũng không thể rời xa quần chúng nhân dân, cho nên vẫn luôn đem Vân Thành như nhà của mình mà che chở, việc trong khả năng cho phép thì chịu khó làm chút.
Đối với người tu tiên, chuyện nhỏ không tốn sức gì cũng giải quyết được vấn đề khó khăn không nhỏ của ba tánh bình thường thì cớ sao không làm?
Ví dụ như hai thầy trò luôn giúp bá tánh lấy thảo dược. Một ít thảo dược quý báu không hợp khí hậu vẫn được linh khí ở Huyền Cổ Sơn tẩm bổ mà phát triển không ngừng. Mỗi lần Lục Ngôn Khanh xuống núi sẽ giúp bá tánh mang một ít.
Dần dà dân chúng đều thật lòng cảm tạ hai thầy trò, rốt cuộc người tu tiên thường thấy mặc dù có là người có lễ phép đi chăng nữa cũng sẽ không nghĩ đến chuyện trợ giúp dân thường.
Hiện giờ bọn họ phải rời đi một thời gian, đương nhiên muốn đưa thêm nhiều thảo dược cho người dân hơn.
Vừa nghe thấy Ngu Sở phải về, Ngu Nhạc Cảnh lập tức nói, “Không được! Muội không thể đi. Đồ đệ của muội có thể trở về nhưng muội thì không thể, từ giờ trở đi huynh muốn muội vẫn luôn trong tầm mắt của huynh làm con tin.”
“Đại ca.” Ngu Sở nửa muốn khóc nửa muốn cười.
Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở, “Sư tôn, một mình con trở về là được rồi, những việc này thường ngày con vẫn làm, không cần phiền đến người.”
“Vậy thì được rồi.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Chúng ta ở tửu lầu đối diện khách điếm chờ con.”
Cứ như vậy đợi đến khi chuẩn bị xong mọi thứ, ngày hôm sau thương đội của Ngu gia khởi hành về phía bắc. Một đường này còn xa hơn nhiều so với lúc Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh từ Thanh Thành tới Vân Thành, thương đội đi từ xe ngựa đến đường thủy cũng mất hai tháng lộ trình.
Ngu Nhạc Cảnh thật sự làm được việc đối xử Ngu Sở như con tin, chẳng sợ khi ở trọ trong khách điếm cũng muốn ở trong gian phòng ngoài của Ngu Sở mới an tâm chứ đừng nói đến dọc theo đường đi thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh, sợ Ngu Sở biến mất không thấy.
Trên đường mỗi khi nhìn thấy có đồ chơi mới lạ nào Ngu Nhạc Cảnh đều gọi ‘tiểu muội, tiểu muội’ qua xem, thái độ như đối với muội muội, lại cũng giống như đối với nữ nhi. Chẳng qua giọng điệu giống như đang kêu một tiểu nữ hài, về sau người trong thương đội cũng quen dần.
Cứ như vậy sau hai tháng thương đội Ngu thị đã đến An Thành.
An Thành là thành lớn có vị trí rất thuận lợi, đường xá thông suốt khắp tứ phương, đường thủy cũng vậy, trước ủng phía nam sau dựa phía bắc, là một trong những thành trì giàu có nhất đại lục Cửu Châu, có thể so sánh với đô thành mang cảm giác cổ đại thịnh thế.
***Ủng: nghĩa là ôm, quay, vây quanh.
Trong trí nhớ của Ngu Sở trấn Cực Thành vẫn luôn phồn hoa như vậy, đàn ca thi thư rất phát triển, không ít thi nhân và nhạc sư đều ở nơi này, nơi đây cũng là nơi dành cho cư dân thượng lưu ở An Thành.
Lần đầu tiên Lục Ngôn Khanh đến thành lớn phồn hoa như vậy, Thanh Thành hắn ở mấy năm nay có vẻ không so sánh được.
Ngu gia lại là gia đình giàu nhất một vùng, ở trong An Thành sở hữu dinh thự cực kỳ khí phái.
“Một nửa sản nghiệp An Thành đều thuộc về nhà chúng ta.” Ngu Thượng Phàm cùng xe ngựa với Lục Ngôn Khanh cười nói, “Nhưng cùng ta không có quan hệ, đều là gia tổ cùng gia phụ tạo dựng nên.”
Trong xe ngựa đi đằng trước, tay Ngu Nhạc Cảnh vươn ra giữ chặt cánh tay Ngu Sở mà giao phó, “Tiểu muội, tiểu bối trong nhà phần lớn đều chưa gặp muội bao giờ, nếu bọn họ mạo phạm muội làm muội khó chịu thì cứ nói ra. Muội là trưởng bối không cần ủy khuất bản thân.”
“Đại ca.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Năm nay muội cũng năm mươi mấy tuổi rồi, không có khả năng lại lặp lại sự việc năm đó.”
“Ta biết muội hiểu chuyện, coi như ca ca lắm miệng đi.”
Ngu Nhạc Cảnh hành sự cẩn thận sợ nàng tức giận làm Ngu Sở khó chịu, nàng hy vọng bọn họ có thể khôi phục lại thái độ giữa huynh muội như xưa, nhưng cũng biết chuyện này khó mà làm được.
Vết sẹo lớn hằn lại ba mươi năm, chung quy không xóa đi được.
Đoàn xe dừng lại trước phủ đệ Ngu thị, Ngu Sở cùng Ngu Nhạc Cảnh xuống xe, xa xa liền nhìn thấy lão phu nhân đoan trang mặc một bộ quần áo màu xanh xám làm từ vải gấm đang đứng ở cửa nghênh đón, phía sau nàng là một vài phụ nhân trẻ tuổi cùng cô nương.
Lão phu nhân đó là thê tử của Ngu Nhạc Cảnh, Tôn Uyển.
Người nhà Ngu gia vốn đang vui vẻ đi nghênh đón thì nha hoàn bên người lão phu nhân có đôi mắt sắc bén nói, “Phu nhân, tại sao bên người lão gia lại có nữ tử trẻ tuổi đi theo ạ?”
Các nữ quyến lập tức nghi hoặc, các nàng còn đang mải nhìn xung quanh thì mặt lão phu nhân đã tái nhợt, môi nàng run rẩy, thân thể hơi lảo đảo.
“Ngu…… Ngu Sở Sở?”
Ngu Sở Sở? Tên này sao nghe quen vậy?
Những người Ngu gia khác còn chưa kịp phản ứng thì nhóm người Ngu Sở đã đến gần. Ngu Thượng Phàm bước nhanh về phía trước vài bước, một tay ôm thê tử của mình cười nói, “Nương, người xem ai đã trở lại? Sở Sở cô cô đã trở lại rồi!”
Môi Tôn Uyển run rẩy không thôi, nàng xoay người muốn đẩy tiểu bối đứng phía sau ra để trở về viện của mình thì nghe được tiếng Ngu Nhạc Cảnh sau lưng không vui, “A Uyển, nàng làm sao vậy? Vì sao không tới chào hỏi?”
Lão phu nhân không nói một lời, nàng dùng sức đẩy các nữ quyến ra, không quay đầu lại mà đi vào nhà.
Mọi người nhìn nhau không biết nên theo ai.
“Có thể quá đường đột nên nương chưa chuẩn bị tâm lý được.” Ngu Thượng Phàm cười nói, “Được rồi, còn đứng ở cửa làm gì, nhanh nhanh cho chúng ta vào nhà uống ngụm trà nào.”
Lúc này người nhà họ Ngu mới khôi phục ý thức, nhanh chóng tránh ra nhưng bầu không khí vẫn hơi ngột ngạt, Ngu Nhạc Cảnh càng không vui.
“Cha, người đã về rồi!” Lúc này có một hài tử lảo đạo chạy ra từ trong phòng, được Ngu Thượng Phàm bế lên.
Hắn ôm hài tử xoay người cười với Ngu Sở, “Cô cô, đây là nhi tử của con, Ngu Lập.” Hắn lại nói với hài tử, “A Lập, mau kêu cô nãi nãi nào.”
“Con chào cô nãi nãi.” Bé con cất giọng nói non nớt.
Nghe hài tử nói như vậy khiến người lớn lập tức nở nụ cười, các cô nương tuổi trẻ khác cũng gọi cô cô theo mới làm không khí bớt căng thẳng. Đoàn người đi vào phòng, trà cùng điểm tâm trên bàn cũng đều chuẩn bị tốt.
“Tiểu muội, ta giới thiệu cho muội một chút.” Trên mặt Ngu Nhạc Cảnh cũng tươi cười trở lại, “Đây là đại nhi tức của huynh, đây là nhị nhi tức của huynh, cuối cùng đây là tiểu nữ nhi của huynh.”
Theo sự giới thiệu, mỗi cô nương trẻ tuổi đều hơi chắp tay thi lễ, cuối cùng một cô nương trẻ hơn, nhìn càng giống người Ngu gia búi kiểu tóc chưa xuất giá, thoáng nhìn xinh đẹp lại sinh động.
“Chào cô cô, con gọi là Ngu Niệm Sở.” Ngu Niệm Sở tò mò hỏi, “Cô cô, người là tiên nhân sao? Như thế nào có thể trẻ trung xinh đẹp như vậy, giống như chỉ hơn con có mấy tuổi thôi?”
“Được rồi được rồi, lại không biết lớn nhỏ.” Ngoài miệng Ngu Nhạc Cảnh nói vậy nhưng đáy mắt vẫn mang theo ý cười, “Mọi người đều tan đi, Thượng Phàm, con xem nương của con đi --- Đúng rồi, mau làm người bỏ bức họa cùng bài vị đang cung phụng trong trắc thất đi đi, không may mắn.”
“Ai, được rồi ạ.”
Sau khi người nhà Ngu gia đem ánh mắt tò mò mang đi, Ngu Nhạc Cảnh mới nhìn về phía Ngu Sở, “Phong của muội chưa ai động đến, một lưc nữa huynh mang muội đi…… Làm sao vậy?”
“Muội chỉ có chút cảm khái.” Ngu Sở nói, “Muội không thể hiểu được liền thành cô nãi rồi.”
Ngu Nhạc Cảnh hừ nhẹ, “Nếu muội về muộn hai mươi năm nữa đều có bài thượng tổ tự bối.”
***Bài thượng tổ tự bối: Bài => bài vị; thượng => ở trên, trên cao; tự =>chữ viết; tổ => chức danh chỉ người đời trước như ông bà; bối => thứ bậc, hàng, lớp, bề trên (thế hệ). Theo mình hiểu nghĩa là trên bài vị có ghi tên của người đời trước. Ngu Sở về muộn hơn hai mươi năm nữa là có bài vị của mình rồi.
Ngu Sở thở dài, “Nhoáng cái muội đã lớn tuổi như vậy.”
Kỳ thật bản thân nàng cộng với năm tháng trải qua khi làm nhiệm vụ xuyên thư thì nàng đã vượt quá một trăm tuổi. Chẳng sợ đoạn thời gian đó gần như nàng đều ở độ tuổi 20 đến 30 tuổi trở thành luân hồi giả trẻ nhất, thời gian làm nhiệm vụ lặp đi lặp lại khiến tâm thái không còn trẻ trung được nữa.
Dẫn tới khi nàng kết thúc nhiệm vụ vẫn bảo trì bộ dáng hai mươi tuổi nhưng tâm thái đạm mạc giống như lão nhân, chỉ nghĩ về hưu an hưởng tuổi già.
Nhìn thấy Ngu Sở trầm tư, Lục Ngôn Khanh đang ngồi một bên lo lắng nàng đột nhiên nàng tiếp xúc với thế gian không kịp thích ứng sự thay đổi liền mở miệng, “Sư tôn, người tu tiên không bàn tuổi tác, bất cứ lúc nào người đều hoàn mỹ nhất.”
Ngu Sở không phản ứng gì, Ngu Nhạc Cảnh thẳng lưng hít vào một hơi.
“--- Bằng không huynh thu hài tử này làm nghĩa tử đi?”
“Đại ca tự trọng chút.”
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Sở là người duy nhất trong thế giới này xem qua cốt truyện, biết đoàn kết người tu tiên với nhân dân quần chúng.
Ngu Nhạc Cảnh: Nếu là thân nhi tử thì tốt quá!