Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 31: Chương 31




Đất trồng rau trước mặt như bị con chó đào xới lên, có thể nhìn rõ được dấu vết sửa sang lại ở khắp nơi.

Đồ ăn chỉ cần ba tháng nữa là thu hoạch được, vốn dĩ sắp có thể ăn nhưng đảo mắt nhìn lại có rất nhiều chỗ bị gieo hạt một lần nữa, nguyên bản đất trồng tràn đầy rau xanh mơn mởn thế mà hiện giờ trái cây còn dư lại chỉ rải rác còn một hai cái.

Ngu Sở khẳng định luôn ba đứa lại làm ra chuyện xấu gì.

Đặc biệt là Thẩm Hoài An, nàng chỉ gọi tên cậu ta một tiếng mà cậu ta đã ngồi bệt luôn xuống đất, thật đáng ngờ.

Ngu Sở nhướn mày hỏi, “Thẩm Hoài An, con lại làm chuyện gì?”

Mồ hôi lạnh của Thẩm Hoài An ứa ra, ngay lúc này vẫn cố bắt sai trọng điểm, ấm ức mếu máo nói, “Sư tôn, vì sao chỉ hỏi một mình con a?”

Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ vươn tay xách Thẩm Hoài An lên.

“À?” Ngu Sở cười như không cười hỏi lại: “Chẳng lẽ ta hiểu lầm con, kỳ thật con cái gì cũng chưa làm?”

Thẩm Hoài An héo hoàn toàn.

Lục Ngôn Khanh mới túm cổ áo Thẩm Hoài An xách người lên còn chưa đứng được bao lâu, Thẩm Hoài An lại quỳ luôn xuống.

“Là con sai, con không trông con thỏ cho tốt để chúng nó gặm đồ ăn.” Thẩm Hoài An quỳ trên mặt đất ủ rũ, “Con đùa nghịch nhưng không giữ đúng mực, con sai rồi, sư tôn. Người phạt con đi.”

Ngu Sở ngồi xồm xuống, nàng chống mặt nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An như con chó nhỏ biết mình làm sai, Ngu Sở càng nhìn cậu ta như vậy, cậu ta càng nghiêng đầu không giám đối diện với Ngu Sở vôi vàng tránh né ánh mắt của nàng.

“Phạt thế nào đều được?” Ngu Sở nói.

Đến lúc này Thẩm Hoài An mới nhìn Ngu Sở, cậu ta nghiêm túc gật đầu.

“Người phạt con thế nào cũng được! Đánh con mắng con con đều có thể chịu được.”

Trước đây Thẩm Hoài An làm sai chuyện gì, phụ thân Thẩm Hồng cũng từng đánh cậu nhóc.

Trẻ con luyện võ từ nhỏ cơ thể đều chắc nịch, càng miễn bàn về Thẩm Hoài An. Đau đấy nhưng cậu ta vẫn có thể nhịn được.

Thẩm Hoài An nghĩ cùng lắm thì chịu đòn hiểm một hồi, để cậu ta đau nửa tháng thì trong lòng cũng thoải mái hơn.

Ngu Sở chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu ta, nhìn đến mức làm sau lưng Thẩm Hoài An nổi cả da gà.

“Con yên tâm, tuyệt đối ta sẽ không đánh mắng con.” Ngu Sở nói: “Đến nỗi làm gì thì ta sẽ nghĩ cho tốt.”

Tâm tình thấp thỏm của Thẩm Hoài An bị Ngu Sở xua đi.

Cậu ta cảm thấy không bằng bị đánh một trận còn hơn, đánh xong liền an tâm. Hiện tại trong lòng cứ thấp thỏm làm chất lượng giấc ngủ của Thẩm Hoài An đi xuống.

Mới đầu, mỗi ngày Lục Ngôn Khanh đều ngồi xổm bên cạnh đất trồng rau, hiện giờ lại nhiều thêm cái đuôi.

Ngu Sở đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy hai bóng dáng dài mảnh của hai thiếu niên đang ngồi xuống bên cạnh đất trồng với biểu tình nghiêm túc như đang bàn vấn đề lớn nào đó.

Vừa nhìn thấy Ngu Sở, đôi mắt Thầm Hoài An sáng ngay tức thì.

“Sư tôn, người đã nghĩ ra phạt con thế nào chưa ạ?”

Ngu Sở lắc đầu.

“Ta cần nghĩ lại.” Nàng khẽ cười nói.

Nháy mắt Thẩm Hoài An héo rũ.

Đúng là Ngu Sở cố ý. Xác thật Thẩm Hoài An đúng là thiên tài nhưng tính tình nóng nảy nên cần phải mài giũa.

Cậu ta muốn bị đánh một trận nhưng cố tình Ngu Sở không đánh cậu ta.

Thả Thẩm Hoài An ba ngày như vậy, nhìn đến thiếu niên héo rũ nên hiện tại Ngu Sở mới quyết định kết thúc sự trừng phạt không tiếng động này.

“Như vậy đi, ta xem quyển sách này không tồi, con giúp ta chép một bản.”Ngu Sở lấy ra một quyển không mỏng cũng không dày từ Tàng Thư Các của môn phái đưa cho Thẩm Hoài An, “Nhớ rõ cần đảm bảo chữ viết tinh tế, nếu chép có lệ sẽ phạt nặng hơn.”

Lập tức Thẩm Hoài An tuyệt vọng.

Cuộc đời này của cậu ta không thích làm nhất, một là đả tọa, hai là đọc sách, ba là viết thư pháp.

Sau khi bái Ngu Sở làm sư phụ vẫn không tránh được.

Chủ yếu là khi ở nhà cậu ta không muốn đọc sách viết chữ thì có thể giận dữ chơi xấu, tiên sinh dạy học và cha có tức chết cũng không có biện pháp --- Nhiều nhất là đánh cậu ta một trận, nhưng cậu nhóc Thẩm Hoài An này lại không sợ bị đánh, ba ngày sau lại là hảo hán.

Hiện giờ người quản mình biến thành Ngu Sở thành ra Thẩm Hoài An liền thảm.

Cậu ta không giám tức giận, là do mình làm sai trước nên đành phải cầm lấy sách với vẻ mặt đau khổ.

Ngu Sở cười khẽ, “Viết cố lên, ta biết bút tích tốt nhất của con ra sao đấy.”

Thẩm Hoài An càng tuyệt vọng.



Thiếu gia tiểu thư có gia cảnh tốt đương nhiên sẽ được học và luyện chữ đẹp, nhưng khác nhau ở chỗ người yêu thích viết chữ sẽ thường xuyên viết, dần dà tùy tay viết cũng ra được chữ đẹp.

Mà trong nhà của Thẩm Hoài An là võ lâm thế gia, học chữ cũng chỉ là bắt buộc, tuy trong nhà cũng bắt cậu ta đọc sách nhưng vẫn trọng võ. Ngày thường cậu ta chẳng mấy khi luyện, giờ muốn viết càng tốn nhiều sức hơn.

Nhìn cuốn sách trong tay, trong lòng muốn chết Thẩm Hoài An đều có.

Xác thực cậu ta làm sai chuyện nên Ngu Sở phạt cậu ta thế nào cậu ta đành phải chịu. Không còn cách nào, Thẩm Hoài An đành cầm sách về đông sương phòng của mình, bàn trong phòng cậu ta có để giấy bút và mực.

Như vậy rất tốt, một ngày của Thẩm Hoài An được sắp xếp đầy đủ.

Sáng sớm cậu ta cần đi chăm sóc vườn rau, buổi sáng đả tọa tu luyện, buổi tối cần chép sách. Chữ viết còn cần phải đẹp, trưa mỗi ngày phải cho Ngu Sở xem sách được sao chép từ hôm qua, mỗi ngày Ngu Sở đều sẽ kiểm tra.

Cứng rắn ấn một nam hài không chịu ngồi yên xuống, gần như việc làm cả ngày đều là những chuyện cần yên lặng nhưng phí sức.

Vào tối ngày hôm sau, Lục Ngôn Khanh xách giỏ trái cây sang xem Thẩm Hoài An thì thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cậu ta đang căng mí mắt nỗ lực vực dậy tinh thần nắn nót viết.

Thoạt nhìn cậu ta hơi chật vật, hổ khẩu và một số vùng da trên tay đều dính mực nước, trên mặt cũng dính vài đốm mực nhỏ, Lục Ngôn Khanh có thể từ hình ảnh này liên tưởng đến lúc Thẩm Hoài An ngẩn ngơ không cẩn thận cọ mực lên người.

Nhìn bộ dáng này của Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh vừa buồn cười lại cảm thấy đau lòng.

“Ăn chút trái cây đi.”

Thẩm Hoài An cứng đờ lắc lắc cái đầu.

“Đệ muốn viết xong cho nhanh còn được ngủ sớm một chút.” Cậu ta khô khốc nói, nghe thế nào cũng thấy đáng thương, “Đệ sợ đi ăn trái cây là mất tinh thần hết muốn chép tiếp.”

Lục Ngôn Khanh biết Ngu Sở cố ý mài giũa tính khí của Thẩm Hoài An nhưng hắn vẫn không đành lòng.

Ngày hôm sau hắn đi tìm Ngu Sở.

“Sư tôn, chiều nay để Thẩm Hoài An đi cùng con xuống núi hít thở không khí đi.” Lục Ngôn Khanh sốt ruột lo lắng nói, “Con cảm thấy đệ ấy viết đến sắp phát ngốc rồi.”

Vốn dĩ Ngu Sở cũng đang đợi Lục Ngôn Khanh tới tìm mình.

Thẩm Hoài An bị căng thẳng năm sáu ngày rồi, cũng nên đi ra ngoài thả lỏng một chút.

Nhưng nàng là sư phụ, đã nói trừng phạt cũng không dễ dàng tùy ý thay đổi được, đặc biệt Thẩm Hoài An là đứa trẻ thông minh lại có đầu óc linh hoạt, nàng đau lòng thu hồi hình phạt đã ban ra được lần đầu thì sau này sẽ không có lực uy hiếp nào với thằng bé cả.

Lục Ngôn Khanh đến cầu tình đó là phương thức trung hòa tốt nhất.

Ngu Sở đã sớm tính tới Lục Ngôn Khanh sẽ đến cầu nàng, nàng buông sách xuống rồi nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“Được rồi.” Nàng nói, “Đi sớm về sớm.”

Lục Ngôn Khanh quá đỗi vui mừng lập tức đi tìm Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An ngây cả người, nghe thấy Lục Ngôn Khanh nói, cậu ta dại ra vài giây sau mới phản ứng lại rồi đi theo Lục Ngôn Khanh xuống núi.

Cho đến khi Lục Ngôn Khanh mang cậu ta đi khách sạn gọi vài món ăn, thêm chút rượu thì Thẩm Hoài An mới dần dần chậm chạp trở lại như bình thường.

“Thật đáng sợ.” Thẩm Hoài An uống mấy ngụm rượu, trong lòng còn sợ hãi kể lể, “Chép sách còn đáng sợ hơn bị đánh, lần sau se không bao giờ đệ làm vậy nữa.”

Tuy Thẩm Hoài An chưa được mười lăm tuổi nhưng đứa trẻ võ lâm thế gia ít nhiều đều sẽ uống chút rượu. Lục Ngôn Khanh nhìn cậu ta vất vả nên cho cậu ta uống thêm mấy ngụm nữa, Thẩm Hoài An như chim sợ cành cong nhấp mấy ngụm nhưng không giám uống tiếp.

“Nói tiếp, vì sao đệ muốn thả chạy thỏ của huynh?” Hai người đang lẳng lặng ăn cơm thì Lục Ngôn Khanh nhớ tới sự việc ban đầu.

Chuyện này ầm ĩ đến giờ Thẩm Hoài An không còn thấy vui vẻ khi giở được trò đùa dai nữa, thậm chí cảm thấy mình làm vậy quá ấu trĩ.

Nghe được Lục Ngôn Khanh đặt câu hỏi, cậu ta quay đầu đi, không được tự nhiên đi gãi mũi.

“Tại vì…… Tại vì muốn huynh tức giận một chút thôi.”

“Đệ cảm thấy huynh sẽ tức giận vì đệ thả con thỏ của huynh sao?” Lục Ngôn Khanh thật không biết phải làm sao.

Thẩm Hoài An nghĩ nghĩ, có vẻ đúng là Lục Ngôn Khanh không phải người sẽ tức giận vì chuyện đó.

Lại nghĩ tới việc mình đã làm cảm thấy hơi buồn cười và mất mặt.

“Được rồi.” Thẩm Hoài An biệt nữu nói nhỏ: “Đệ biết sai rồi, về sau đệ sẽ không làm vậy nữa.”

“Thật ra huynh không ngại nhưng lần sau tốt nhất là đệ thu dọn đồ của sư tôn trước đã.” Lục Ngôn Khanh cười như không cười nói.

Da mặt Thẩm Hoài An mỏng nên khi ngượng ngùng gương mặt liền đỏ.

“Lục Ngôn Khanh, huynh đừng có mà trêu ghẹo đệ!”

Đang lúc hai người đấu võ mồm thì bàn ăn cách vách có mấy đệ tử của môn phái tu tiên đang ngồi cũng bắt đầu lôi chuyện ra nói.

Ban đầu Thẩm Hoài An không chú ý, đến khi lỗ tai nghe được ba tiếng ‘Bach Vũ Lâu’ thì lúc này mới chuyển lực chú ý hướng sang bọn họ.

“Nữ tu kia ra tay lưu loát thật, một đao liền chọc đúng chỗ trí mạng, hoàn toàn không để đường sống cho chưởng môn Bạch Vũ Lâu.”

“Ai, ả ta bị thế cũng đáng đời. Đệ tử Vân Yên Môn đào được thi cốt từ phía sau Bạch Vũ Lâu lại còn cứu được mười mấy đứa trẻ nữa. Làm bậy thật, chết cũng không hết tội.”



“Nhưng Diêm Ma tiên tử này đúng là người cũng như tên, giết một tên chưởng môn dễ như trở bàn tay, trước đây sao một chút tiếng tăm đều không có nhỉ……”

Thẩm Hoài An nghe thấy chưởng môn Bạch Vũ Lau bị người giết chết, phản ứng đầu tiên là giật mình, ngay sau đó cậu ta nhanh nghĩ tới cái gì.

Sao lại trùng hơp như vậy, Ngu Sở tự rời đi một mình đến nửa tháng, sau đó chưởng môn Bạch Vũ Lâu bị người giết?

Cùng lúc đó, một ý tưởng xuất hiện trong đầu, Thẩm Hoài An không giám tin nhìn sang Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh không tiếng động gật đầu.

“Trở về rồi nói.” Hắn nói.

Hai người gói gém chút đồ ăn, sau khi rời khỏi Vân Thành đi vào núi thì Thẩm Hoài An mới hỏi lại Lục Ngôn Khanh.

“Là sư tôn giết chưởng môn Bạch Vũ Lâu kia sao?”

Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu.

“Chuyện này đệ đừng để lộ, cũng đừng nói cho Tiểu Cốc.” Lục Ngôn Khanh nói, “Chúng ta có thể nói cho muội ấy chưởng môn Bạch Vũ Lâu đã chết nhưng đừng nói là sư phụ giết.”

“Đệ đã rõ.” Thẩm Hoài An nói.

Tuy rằng Tiểu Cốc mới mười tuổi, ngày thường cũng rất ngoan nhưng hai huynh đệ đều rõ cô bé mẫn cảm lại thông tuệ, Ngu Sở và hai người họ chỉ hy vọng Cốc Thu Vũ buông ra bóng ma quá khứ hướng tới tương lai tốt đẹp, cũng không muốn muội ấy mang theo áp lực tâm lý phải cảm ơn .

Muội ấy có thể thuận theo tự nhiên lớn lên là tốt rồi.

Trở lại Chủ Phong, Cốc Thu Vũ đang ngồi xổm ven đường chơi thì liếc mắt một cái liền thấy hộp đồ ăn làm bằng gỗ đang trong tay Thẩm Hoài An, cô bé lập tức chạy đến.

“Các huynh mang đồ ăn ngon gì về vậy?”

Tuổi của Cốc Thu Vũ quá nhỏ, trước đấy lại có tiên môn đại hội, Vân Thành vàng thau lẫn lộn nên Ngu Sở không giám để nàng xuống núi cho nên cô bé rất tò mò tất cả những gì liên quan đến Vân Thành dưới chân núi.

Thẩm Hoài An đưa hộp đồ ăn cho cô bé, đôi tay của Tiểu Cốc cầm lấy hộp đồ ăn rồi đặt nó lên bàn, bắt đầu mở ra xem hai người mang thức ăn gì về.

“Nói cho muội một tin tốt.” Thẩm Hoài An nói.

“Tin tốt gì vậy ạ?” Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn sang Thẩm Hoài An tò mò hỏi.

“Chưởng môn Bạch Vũ Lâu đã chết, môn phái Bạch Vũ Lâu tan rã, những sư tỷ bắt nạt muội có người bị hủy linh căn biếm thành phàm nhân, có người bị đại môn phái nhốt lại.”

Nhìn thấy Cốc Thu Vũ sửng sốt, Thẩm Hoài An nhìn nàng chăm chú rồi nhẹ nhàng vỗ về, “Muội an toàn rồi.”

Tiểu Cốc ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hoài An, đại não của cô bé như bị trì độn vài giây mới xử lý xong tin tức Thẩm Hoài An mang đến.

Vài giây sau, hình ảnh trong đôi mắt của cô bé không hiểu sao lại nhòe đi.

Tiểu Cốc lui về sau mấy bước, bỗng nhiên xoay người chạy ra sau núi.

Bước chân cô bé con còn nhanh hơn chim chóc, còn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn gió thu, phảng phất ném hết mọi thứ về phía sau.

Tiểu Cốc chạy tới sau núi, cô bé nhìn thấy Ngu Sở ngồi ở đình viện trên đỉnh núi đọc sách, hít sâu một hơi mới tiến lên nhào vào vòng tay ấp ôm của Ngu Sở. Cánh tay mảnh khảnh của cô bé ôm chặt lấy cổ của Ngu Sở, như chú chim nhỏ đang ôm ấp không trung.

Một tay Ngu Sở cầm sách, một tay đặt sau lưng cô bé đầy nghi hoặc, “Tiểu Cốc, làm sao thế?”

Tiểu Cốc không nói lời nào, chỉ đặt trán lên ngực Ngu Sở, nức nở không ra tiếng.

Một lát sau cô bé mới tút tha thút thí nói, “Sư tôn, cảm ơn người.”

Ngón tay Ngu Sở vỗ về tóc của cô bé, khẽ cười, “Vậy thì ăn nhiều một chút, mau mau khỏe mạnh lên.”

Tiểu Cốc khóc đến mức mũi đều sưng đỏ, ừ một tiếng nhỏ như có như không.

Buổi tối hai sư đồ nằm trên giường, Tiểu Cốc ngoan ngoãn bọc chăn, đôi mắt nhìn Ngu Sở nằm bên cạnh không chớp.

“Làm sao vậy?” Ngu Sở cảm nhận được ánh mắt của cô bé.

“Sư tôn, không biết vì sao hôm nay con nhớ tới nương của con.” Cốc Thu Vũ nhỏ giọng nói, “Rõ ràng con không còn nhớ khuôn mặt của nương nhưng con vẫn nhớ tới bà ấy, có phải kỳ quái quá không ạ?”

Ngu Sở nghiêng thân mình duỗi tay mơn trớn mái tóc của Tiểu Cốc, nhẹ giọng nói, “Con nhớ tới điều gì?”

Đôi mắt Cốc Thu Vũ nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, cô bé nỉ non, “Con cũng không nhớ được, giống như vào một ngày hè, nương hát cho con nghe.”

Ngu Sở sửa sang lại chiếc gối của Tiểu Cốc sau đó bất đắc dĩ nói, “Ta hát cho con nghe một bài, sau đó con ngoan ngoãn ngủ được không?”

Tiểu Cốc gật đầu, cô bé nghiêng mặt nhìn Ngu Sở, đôi lông mi dài nhấp nháy.

Ngu Sở vươn tay che đi đôi mắt của cô bé để cô bé nhắm lại mắt, sau đó nhẹ nhàng vỗ về cô bé.

“Ánh trăng sáng, gió lặng yên. Lá cây che đi song cửa sổ.”

“Dế kêu tranh tranh. Giống như tiếng huyền cầm……”

Trong tiếng hát ru, cô bé con dần dần chìm vào giấc ngủ.

Từ đây cô bé không còn gặp lại ác mộng nữa.