Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 48: Chương 48




Thật sự Ngu Sở cảm thấy hết cách với trình độ cáo trạng vườn trẻ của hai nam hài này.

Hai người da dày thịt béo, may là kịp thời cáo trạng bằng không chậm hơn chút nữa thì bản thân đã tự chữa khỏi rồi.

Nàng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An rồi nhíu mày hỏi, “Sư muội của các con đâu?”

Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng hơi lo lắng, “Sau khi tiến vào cao cấp bí cảnh là chúng con bị tách ra, vẫn luôn chưa gặp được ạ.”

Trong lòng cả ba người đều nôn nóng.

Một nhà đoàn viên nhưng các chưởng môn đứng bên cạnh nhìn cảnh thầy trò hòa hợp thì tức đến mức ngứa răng.

“Được rồi, nếu ba người đứng đầu đã có thì liền chuẩn bị đi chính điện trao giải thôi.” Một trong số những chưởng môn đó lại âm dương quái khí nói.

Bọn họ có thể không buồn bực được sao? Vừa mới nói những lời đao to búa lớn xong, kết quả thật đúng là đồ đệ của Ngu Sở dành được thắng lợi, điều này làm mặt mũi của bọn họ biết để ở nơi nào?

Không nghĩ tới Ngu Sở lắc đầu.

“Ta còn có một đồ đệ chưa tới.” Nàng nói, “Ta muốn chờ một lúc nữa.”

“Ngu chưởng môn, ngươi một vừa hai phải thôi.” Có một nữ tử trung niên nhíu mày chỉ trích, “Hai đồ đệ của ngươi có thể thông quan đúng thật là ưu tú, vui vẻ xong rồi cũng thôi đi. Sao ngươi còn đi ngóng trông tiểu đồ đệ mười ba tuổi kia của ngươi có thể thông quan chứ? Ngươi cảm thấy một hài tử choai choai của ngươi còn lợi hại hơn đệ tử được môn phái chính quy chúng ta bồi dưỡng ra sao?”

“Đúng vậy, lần này vận khí của ngươi tốt nhưng đừng có khinh người quá đáng!” Một trưởng lão khác cũng lạnh lùng công kích, “Nếu ba người đứng đầu đều đã xuất hiện thì như vậy kết thúc thí luyện luôn thôi, chờ tuần tra mang tiểu đồ đệ của ngươi và những người khác ra tới đi.”

Ngu Sở nhíu mày, trong lúc nhất thời không nói điều gì.

Nếu Cốc Thu Vũ lựa chọn kiên trì tham gia cao cấp thí luyện thì Ngu Sở cũng nguyện ý tin tưởng nàng.

Nếu Tiểu Cốc nỗ lực lâu như vậy, kết quả lại bị người khác coi thành kẻ thất bại mang đi ra ngoài hoặc khi dành thắng lợi lại phát hiện không có người nghênh đón nàng thì trong lòng nàng sẽ thất vọng nhiều đến thế nào?

Ngu Sở còn chưa mở miệng nói thì Thẩm Hoài An đã lạnh lùng phản bác, “Dựa theo quy định để nói thì cần đủ bảy ngày mới tính kết thúc hoàn toàn. Theo như lời các ngài nói thì hiện giờ hành động kết thúc đợt thí luyện này do mấy lần đại tái gần đây không có người thông quan là việc bất đắc dĩ. Nhưng sư muội của vãn bối có năng lực thông quan thì dựa vào cái gì chặt đứt cơ hội của muội ấy?”

Theo như bình thường, xuất thân võ lâm thế gia như Thẩm Hoài An đáng lẽ nên có thái độ cung kính lễ phép với tiền bối và trưởng bối, nhưng thật sự là Thẩm Hoài An chán ghét những chưởng môn trong tối ngoài sáng khinh thường Ngu Sở và môn phái của mình cho nên giọng điệu nói chuyện của hắn cũng nhằm vào.

Tuy trong lòng Lục Ngôn Khanh cũng phản cảm nhưng cách hành sự của hắn ôn hòa hơn.

Hắn duỗi tay ôm quyền rồi hạ thấp giọng xuống, “Các vị lão tiền bối, nếu quy định đã định ra thì hãy cho sư muội của chúng tại hạ một cơ hội đi, làm ơn các vị.”

Hai đồ đệ của Ngu Sở một người động một người tĩnh, nên nói ra những lời chất vấn cũng đã nói, nên xoa dịu cũng đã xoa dịu, nàng không cần thiết phải lên tiếng nữa.

Theo như quy định mà hai sư huynh đệ đã nói thì đúng là sự thật giấy trắng mực đen, bản thân họ lại là người chiến thắng, cũng đã nói đến mức này rồi thì những chưởng môn khác cũng không thể tìm lý do gì để kết thúc thí luyện.

“Được rồi, nhưng nhiều nhất chúng ta chỉ có thể đợi hai canh giờ nữa.” Một vị trưởng lão trong đó mở miệng, “Vượt qua thời gian này là kết thúc. Đây không phải không cho sư muội của các ngươi cơ hội mà các đệ tử lớn hơn nàng nhiều cũng không thể kiên trì qua được hôm nay, nàng chỉ là một hài tử thì không có khả năng kiên trì thêm mấy ngày được nữa, các ngươi cũng không nghĩ cứ kéo dài sẽ xảy ra chuyện chứ?”

Hai canh giời chính là bốn tiếng, khung thời gian này ba thầy trò Ngu Sở cũng có thể chấp nhận.

Trưởng lão này cũng đang nói sự thật, hiện giờ ba người bọn họ cũng có thể thông quan, nếu Tiểu Cốc có thể làm được thì hôm nay cũng tới rồi, nếu nàng không xuất hiện thì khả năng lạc đường hoặc gặp phải nguy hiểm lớn hơn rất nhiều.

Các chưởng môn khác cũng đồng ý chờ một lúc.

Ba người trẻ tuổi này có thể thông quan lại khiến bọn họ tin tưởng. Lần này có ba người thành công vượt qua cửa ải thì có lẽ đồ đệ của bọn họ cũng có cơ hội thông quan thí luyện thì sao?

Trong lòng Lục Ngôn Khanh vẫn luôn âu lo. Cứ việc đệ tử phụ trách ngoài việc đưa Hiệp Trợ phù còn đưa thêm mũi tên phát tín hiệu cho Tiểu Cốc, nhưng hắn vẫn rất lo lắng chuyện Cốc Thu Vũ có ném đi mũi tên phát tín hiệu hay không.

***Hiệp Trợ phù: Lá phù gọi giúp đỡ. (Mình nhớ đệ tử phụ trách chỉ đưa mũi tên phát tín hiệu thôi mà @.@)

Một nữ hài có thể làm lơ sự hạn chế tuổi tác mang đến lúng túng của bản thân để lao vào nguy hiểm thì sao có thể sẽ lưu lại đường lui cho mình? Chỉ sợ muội ấy đã sớm chuẩn bị giữ kiên trì đến cuối cùng dù một giây cũng sẽ không đầu hàng.

Nếu thời gian kéo dài quá thì ngược lại lại khiến lòng người bất an.

Mọi người trở lại trong điện chờ đợi. Các sư phụ vừa mới có biểu tình kém cỏi giờ cũng khôi phục lại tâm tình, ít nhất có thể bảo trì bề ngoài bình thản thờ ơ, dường như cái người xanh mặt lại khi nhìn thấy đồ đệ của Ngu Sở dành chiến thắng không phải là bọn họ vậy.

Thừa dịp cơ hồi này, những đệ tử khác thống kê điểm.

“Thưa các vị chưởng môn, thành tích lần này đã được xếp hạng.”

Một lát sau có vài đệ tử phụ trách cung kính đi tới.

Mấy sư phụ ở đây cũng không có biểu tình gì --- Dù sao cũng không phải đồ đệ của bọn họ, ai đứng thứ nhất ai đứng thứ hai thì có thể thế nào chứ?

Chỉ có hai chưởng môn đưa ra phần thưởng lần này đang thịt đau. Tưởng tượng đến những bảo bối đó có đi mà không có về là trong lòng họ thấy khó chịu.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng không sốt ruột gì, cái bọn họ muốn chính là nhất minh kinh nhân cùng với xếp hạng đệ nhất của Tinh Thần Cung, hiện giờ cả hai mục tiêu cũng đã đạt được, xếp hạng cá nhân cũng không tính là gì.

Nhưng cơ thể Tiêu Dực lại căng thẳng, hơi khẩn trương nhìn chăm chú vào đệ tử muốn tuyên bố thành tích đó.

“Danh hiệu đệ nhất là Lục Ngôn Khanh.” Vị đệ tử kia nói, “Tuy rằng Thẩm Hoài An của Tinh Thần Cung đến điểm đích trước một bước nhưng tính đểm thì Tiêu Dực xếp vị trí thứ hai. Cho nên danh hiệu đệ nhị là tán tu Tiêu Dực, danh hiệu đệ tam là Thẩm Hoài An.”

Trong cao cấp bí cảnh Lục Ngôn Khanh phát hiện ra linh thú --- hang ổ của Nhạn Linh Hắc Hổ, hơn nữa còn lấy được bảo vật nó đang thủ hộ, lại là người đầu tiên đến đích cho nên hắn là người có số điểm lớn nhất.



Dọc theo đường đi, thật sự là Tiêu Dực góp nhặt được rất nhiều điểm, còn Thẩm Hoài An trừ việc thông quan thì chính là đánh bại những người tới cửa khiêu khích, số điểm lấy được kém hơn Tiêu Dực và Lục Ngôn Khanh.

Nếu vẫn còn ở độ tuổi niên thiếu là Thẩm Hoài An vẫn còn tính cách hiếu thắng tranh dành đệ nhất, gặp phải tình huống về đích thứ nhì nhưng lại bị xếp hàng đệ tam thì có khi đã sớm nhảy dựng lên.

Hiện giờ đôi tay đan vào nhau để ở sau đầu, chân duỗi ra gác lên ghế, nhún vai tỏ vẻ không sao cả, rõ ràng không đem thứ tự xếp hạng để vào mắt.

Tiêu Dực thì lại không có cảm giác hưng phấn khi đạt được danh hiệu đệ nhị, ngược lại hắn có vẻ cực kỳ mất mát, bả vai đều rũ xuống, nhìn qua ỉu xìu uể oải.

Thực ra trong lòng những chưởng môn khác đều có câu hỏi muốn hỏi mấy thiếu niên này, ví dụ như Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An rằng có thiên phú xuất chúng lại tuấn tú lịch sự như vậy sao có thể bái Ngu Sở không có tiếng tăm gì làm sư phụ được?

Một nữ tu không có chút tiếng tăm gì nào có tài nguyên và năng lực bồi dưỡng được hai thiếu niên anh tài này, có lẽ đúng như lời nàng nói, chính đệ tử của mình biết cố gắng tranh đua, tùy tùy tiện tiện dạy cũng dạy được ra ngô ra khoai.

Làm sư phụ như bọn họ đã ngồi ở vị trí cao quá lâu rồi, đã sớm mất đi hứng thú đối với bảo vật bí tịch gì đó. Nhưng lại rất tích tài, nhìn Ngu Sở cầm tay hai thiếu niên đó khiến trong lòng bọn họ ê ẩm đến nghiến răng.

Hài tử tốt như vậy lại đặt trong tay nàng đúng thật quá đáng tiếc!

Ngại mặt mũi nên bọn họ không đi nói chuyện với Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An mà lại nhìn sang Tiêu Dực.

“Ngươi tên là Tiêu Dực đúng không?” Trong nhóm có một chưởng môn thể hiện ra thái độ khoan dung hiền từ nói chuyện với Tiêu Dực, “Trình độ của ngươi không tồi, là tự mình tu luyện hay có đại sư truyền thụ cho?”

Cả người Tiêu Dực lạnh như tảng đá, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chưởng môn mới mở miệng này, cho đối phương cái ánh mắt nhưng lại không hề trả lời.

Tình huống này khiến bầu không khí trở nên lạnh xuống.

Cứ giằng co qua một canh giờ như vậy, sắc mặt của một số chưởng môn cũng trở nên khó coi.

Lúc này có giọng nói của đệ tử truyền tin vang lên, “Có người lên núi!”

Lập tức Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh đứng dậy chay ra ngoài, phía sau có mấy sư phụ cũng thong thả đứng lên.

Vừa mới bị vả mặt đau đớn thê thảm làm bọn họ không giám vội vàng đi ra nghênh đón. Nhưng bọn họ cũng không tin chuyện oái oăm này, hai đồ đệ của Ngu Sở thông quan thành công đã đành, coi như vận khí của bọn chúng tốt, thiên phú lại cao nhưng đồ đệ mười ba tuổi kia của nàng có nghĩ thế nào cũng không thể thông quan được.

Đại môn phái của bọn họ dốc hết tâm huyết ra để bồi dưỡng đệ tử có kém đến mấy cũng không thể không so nổi với một nữ đồng chứ?

Cứ việc nghĩ như vậy nhưng lại không có ai đi ra khỏi đại điện, chỉ có ba người Tinh Thần Cung đi ra ngoài nghênh đón, đi đằng sau là Tiêu Dực không biết vì cái gì lại đi xem náo nhiệt.

Tên đệ tử vừa ra khỏi kết giới thí luyện, còn chưa bò tới bậc thang lầu thì trong lòng các sư phụ khác đã lạnh thấu.

Người đi ra đúng là một tiểu cô nương.

Cũng không biết ở bên trong thí luyện Cốc Thu Vũ đã trải qua chuyện gì, khi nàng ra khỏi kết giới thì chân đã mềm nhũn, mệt đến mức phải ghé vào thềm đá thở hổn hiển một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng bò về phía trước một bước, rõ ràng là đã tới cực hạn, chỉ còn dư lại nghị lực chỗng đỡ lấy.

“Tiểu Cốc, Tiểu Cốc, cố lên!” Thẩm Hoài An đứng ở trên cao giọng cổ vũ, “Còn một đường cuối cùng nữa thôi, muội có thể làm được mà!”

Vốn dĩ nữ hài đã mất hết sức lực nhưng khi nghe được trên núi truyền tới tiếng cổ vũ thì nàng nhắm lại mắt vận chuyển chân khí bị đè nén suốt năm ngày để miễn cưỡng đổi lại ít sức lực cho mình, lúc này mới hít sâu một hơi rồi bò lên bậc thang.

Nàng ngẩn đầu thì nhìn thấy cuối bậc thang cao cao có Thẩm Hoài An đang đặt hai khuỷu tay lên trên lan can làm bằng đá cổ vũ nàng cố lên, còn Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở đứng ở trên cùng, dưới bầu trời trong xanh, ánh mắt của họ mang theo ý cười ôn nhu đầy kiêu ngạo tự hào nhìn nàng.

Nháy mắt Cốc Thu Vũ như được tiếp thêm sức lực, nàng bước vài bước bò lên đến bậc thang cuối cùng rồi vươn tay hướng về Ngu Sở.

Ngu Sở cong lưng vững vàng ôm lấy nữ hài.

“Sư tôn!” Ban đầu Cốc Thu Vũ rất vui vẻ, kế quả khi nói ra khỏi miệng thì lại nghẹn ngào, “Ô ô, con làm được rồi, con mệt mỏi quá, suýt nữa con cho rằng con thất bại……”

Thẩm Hoài An duỗi tay ra lau sạch những vết bẩn dính trên khuôn mặt của nàng, hắn khẽ cười, “Huynh đã nói là muội có thể làm được mà, so với mấy gia hỏa kia thì muội còn lợi hại hơn nhiều. Bắt đầu từ bây giờ huynh xem ai còn giám coi thường muội nữa không!”

“Tiểu Cốc, muội đứng vững nào, huynh nhìn xem muội có bị thương ở đâu không.” Lục Ngôn Khanh quan tâm, “Có phải trên đường gặp phải nguy hiểm hay không? Muội xem muội đi, mặt bị dính bẩn giống như con mèo hoa nhỏ vậy.”

Tiểu Cốc dùng sức lắc đầu, nàng cười cười trấn an, “Huynh yên tâm đi, muội không có chuyện gì đâu!”

Cốc Thu Vũ nói xong câu đó liền chống cằm lên cánh tay của Ngu Sở, mệt đến mức ngủ say. Nàng đột nhiên ngủ như vậy khiến hai sư huynh hoảng sợ.

Ngu Sở ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý Tiểu Cốc không có việc gì, lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Lục ngôn Khanh khom lưng bế sư muội đang quấn trên người Ngu Sở lên, lúc này ba thầy trò mới có thời gian nhìn về phía sau.

Biết tiểu đồ đệ của Ngu Sở thành công thông quan là các sư phụ khác cũng không chịu ra khỏi cửa đại điện, dứt khoát để những người thắng cuộc tự vui vẻ với nhau.

Trong lòng mỗi kẻ làm sư phụ đều không vui vẻ gì, hận rằng bỗng nhiên xuất hiện kẻ vô danh tiểu tốt mang theo đồ đệ thông minh đến đây làm nổi bật rồi hung hăng đánh mặt đại môn phái của bọn họ. Lại tức vì đồ đệ của mình không biết cố gắng --- Ngay cả nữ đồng cũng không so nổi!

Vừa mới còn khịt mũi coi thường Ngu Sở, hiện giờ ba đồ đệ từ bé đến lớn của người ta đều thông quan hết, thật sự là người so với người tức chết người.

Các sư phụ không ra mặt, có người trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

“Thí luyện đang tốt đẹp giờ thì tính sao?” Có sư phụ trực tiếp ném sự tức giận đến trên người Ngu Sở, “Đây là bọn họ tới tham gia thí luyện sao? Đây là bọn họ muốn tới phá đám thì đúng hơn!”

“Lý huynh, huynh cũng bớt nói lại đi, đồ đệ của chúng ta học nghệ không tinh thì cũng không nên quay ra oán trách người ta chứ.” Có chưởng muôn còn chút lí trí khuyên ông ta.

“Hừ! Cứ nghĩ đến chúng ta còn phảo ngồi ở chỗ này trao giải cho đệ tử của nàng thì ta đã thấy đen đủi!” Có một người khác lạnh lùng nói.

Sư phụ đều từ chối lộ mặt, các đệ tử đành phải ra hòa giải, mời bọn họ vào trong điện ngồi.

“Bọn họ có ý gì chứ? Thua không chịu nổi sao?” Thẩm Hoài An tức giận bất bình, “Sư tôn, con nói chúng ta liền đi thôi, việc gì lại cùng những người này dây dưa chứ!”



“Như vậy không được tốt.” Lục Ngôn Khanh nhíu mày, “Dừ sao về sau chúng ta còn muốn sinh hoạt ở Tu Tiên giới này, cứng rắn quá không phải là gây thù chuốc oán khắp nơi sao?”

Thẩm Hoài An không đồng ý, “Sư huynh, huynh còn không nhìn ra được sao, chúng ta đoạt nổi bật của người ra, mặt ngoài ra vẻ khiêm tốn thì thế nào? Người ưu tú vĩnh viễn là cái đinh trong mắt của kẻ bình thường mà thôi.”

Tiêu Dực là người không liên quan gì tới chuyện này, hắn nhìn trái nhìn phải, hơi khẩn trương nói nhỏ, “Các ngươi không đi sao?”

“Chúng ta đi hay không thì liên quan gì tới ngươi?” Thẩm Hoài An thấy phiền, hắn quay đầu lại nói lẫy, “Ta ở bí cảnh nói chuyện với ngươi ngươi có để ý tới ta đâu, hiện tại hỏi nhiều làm gì?”

“Thẩm Hoài An.” Ngu Sở mở miệng gọi.

Lập tức Thẩm Hoài An im miệng nhưng vẫn bực tức thở hồng hộc.

Ngu Sở nhìn bọn nhỏ, nàng lạnh nhạt nói, “Các con thắng thì đương nhiên cần phải đi, phần thưởng còn chưa lấy được đâu.”

Những điều kín đáo hơn Ngu Sở không nói ra.

Nàng đã sớm biết cuối cùng cũng có khả năng xảy ra cục diện như bây giờ.

Nền móng của môn phái tu tiên mất hàng trăm hàng ngàn năm xây dựng nên, nói rõ hơn thì giữa các đại môn phái với nhau sớm đã là một tập thể, tự tạo thành một giai cấp lũng đoạn tài nguyên lớn nhỏ ở Tu Tiên giới như hiện tại, còn lại đều do bọn họ bố thí ra.

Nhiều năm như vậy, vĩnh viễn thanh danh hiển hách đều là mấy đại môn phái đó, môn phái của họ cũng nhận được nhiều lợi ích nhất.

Ngu Sở cũng biết đồ đệ nhà mình không phải là vật trong ao, chỉ cần xuất hiện tất sẽ nhất minh kinh nhân, làm người khác khiếp sợ. Đánh bật vị trí của người khác, quấy nhiễu thói quen đãi ngộ thực tại của người khác thì sao người ta không ghen ghét cho được?

Cảnh thái bình giả tạo của Tu Tiên giới đã kéo dài quá lâu rồi nên trong tương lai mới có thể thất bại thảm hại trong cuộc đại chiến.

Hiện giờ lần thắng lợi này mới chỉ là bắt đầu.

Lấy chân thành đối đãi với chân thành, ngược lại thì ăn miếng trả miếng.

Nếu bọn họ chơi không nổi như vậy thì nàng càng cố tình muốn mang theo đồ đệ danh chính ngôn thuận hoàn thành xong lần thí luyện này, nên được đồ vật thì một phân cũng phải lấy cho hết.

Nói giỡn, Ngu Sở nàng luân hồi nhiều năm như vậy lại không phải chưa từng trải qua chuyện là địch của cả thế giới, hoặc lẻ loi đi cứu vớt thế giới.

Nếu trên mặt mũi không có khúc mắc gì Ngu Sở còn có thể kính xưng bọn họ một tiếng lão tiền bối. Nay cả cố gắng cho thể diện cũng không chịu cho, a, những chưởng môn này cũng chỉ là nhân loại, ngay cả Tiên giới cũng chưa phi thăng thì xem là thứ gì?

Ngu Sở mang theo những người dành chiến thắng đi vào đại điện, nàng thờ ơ lạnh lùng coi thường những ánh mắt chán ghét hoặc khinh thường của các chưởng môn khác, còn những sư phụ lộ vẻ khiêm tốn nàng liếc mắt nhìn qua.

Lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực, Thẩm Hoài An nhận lấy bảo vật khen thưởng, các chưởng môn khác cũng không có ý muốn cổ vũ gì, làm qua loa liền muốn kết thúc toàn bộ nghi thức.

Tiêu Dực vẫn luôn giữ im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“Ta có lời muốn nói.”

Mọi người liền nhìn về phía hắn.

Đối với người trẻ tuổi tán tu này bọn họ vẫn thể hiện thái độ còn tính là hòa ái, trong đó có một người hỏi, “Ngươi muốn nói cái gì?”

Tiêu Dực mím môi, hắn lấy một phong thư từ trong lồng ngực ra.

“Người dạy ta tu luyện chính là Bạch Hạo chân nhân.” Tiêu Dực thấp giọng nói, ‘Đây là phong thư người tự tay viết.”

“Bạch Hạo chân nhân?” Các chưởng môn trưởng lão nhìn chăm chú vào nhau, bọn họ hơi giật mình, “Là vị chân nhân năm năm trước đắc đạo phi thăng sao?”

Tiêu Dực nhẹ nhàng gật đầu.

“Trước khi rời đi, gia gia nói người từng tính một quẻ giúp ta, chỉ cần ta tới tham gia lần thí luyện này hơn nữa sẽ lấy được đệ nhất thì tất cả môn phái đều nguyện ý thu ta làm đồ đệ.” Tiêu Dực nói, “Mà lần trong lần thí luyện này ta có thể tìm được nơi thích hợp với mình.”

Tạm dừng một lúc rồi hắn mới nói nhỏ, “…… Nhưng ta không làm được như mong đợi của người.”

“Này……” Nhất thời mọi người cũng không nói được thành lời.

Nói cách khác, đáng lẽ Tiêu Dực nên đạt được danh hiệu đệ nhất lần thí luyện này. Nhưng quẻ tượng của Bạch Hạo chân nhân lại lệch khỏi quỹ đạo vì Tinh Thần Cung ngang trời xuất thế.

Bạch Hạo chân nhân đã từng là một trong những tiền bối được người người ở Tu Tiên giới kính ngưỡng, lại sở hữu thực lực cường đại thì sao có thể xảy ra lỗi được? Nhưng cố tình Tinh Thần Cung lại phá đi quẻ này.

…… Cẩn thận nghĩ tới thì có vẻ như càng nghĩ càng thấy ớn.

Chẳng lẽ Tinh Thần Cung vâng theo Thiên Đạo mà sinh?

Trong lòng mọi người chợt lạnh nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra sơ hở nào.

“Ngươi là đệ tử đơn truyền của Bạch Hạo đạo trưởng thì đương nhiên chúng ta đều nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ.” Có một chưởng môn trong đó nói, “Nhưng ngươi muốn đến môn phái nào, bái ai làm sư phụ vậy?”

Vốn dĩ Ngu Sở chỉ đứng xem náo nhiệt mà thôi, dù sao cả một phòng toàn những người đứng đầu môn phái, chỉ có nàng là có địa vị nhỏ nhất. Nếu hắn là đồ đệ của Bạch Hạo đạo trưởng thì trước khi phi thăng phỏng chừng Bạch Hạo đạo trưởng đã chọn nơi tốt cho hắn rồi.

Kết quả Ngu Sở thấy Tiêu Dực nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đôi mắt xám đối diện với ánh mắt của nàng.

Ngu Sở:?