Có khả năng Bạch Hạo chân nhân đã sớm nghĩ đến chuyện sau khi phi thăng sẽ có những người khác mơ ước động phủ của ông ấy cho nên đã thiết trí tầng tầng lớp lớp bảo vệ, chỉ có la bàn trong tay Tiêu Dực mới có thể tìm được động phủ chân chính ở nơi đâu mà không bị những thuật pháp ảo thuật đó ảnh hưởng.
Đoàn người Tinh Thần Cung đi được nửa đường thì dùng thủ thuật che mắt bỏ rơi nhóm người đang theo dõi, quả nhiên những người tu tiên đó đành hậm hực dừng tại chỗ, vừa phái người trở về gọi thêm người vừa tìm chỗ ngồi canh chờ bọn họ quay lại.
Ở Tu Tiên giới, cho dù là danh môn chính phái thể hiện được phong độ cao thượng của người tu tiên đến đâu nhưng trên thực tế vẫn là cá lớn nuốt cá bé. Nếu sau lưng một người tu tiên không có chỗ dựa lại mang theo trên người bảo bối tốt là rất có thể sẽ bị người khác cướp đoạt.
Những người theo dõi này không nhận ra đoàn người của Ngu Sở là tân môn phái Tinh Thần Cung thanh danh vang dội khi đoạt được đệ nhất trong lần tham gia bí cảnh thí luyện từ mấy tháng trước, bọn chúng chỉ cảm thấy có vẻ nhóm Ngu Sở ít người nên rất có thể dễ dàng ra tay mà thôi.
Bên này không ít người âm thầm chờ đợi họ đi ra. Còn bên kia, đoàn người Ngu Sở dựa theo la bàn của Tiêu Dực mà bay qua một cái hồ nước rồi men theo cửa vào mà bạch Hạo chân nhân để lại cho Tiêu Dực đi vào ảo cảnh đang bao trùm lấy động phủ.
Nếu có người đứng từ bên ngoài xem sẽ phát hiện bóng dáng của họ đột nhiên biến mất không thấy.
Đoàn người đi vào động phủ của chân nhân, xung xung quanh chỉ thấy nơi đây thật sự mộc mạc, động phủ này giống như hang động đá vôi tạo thành từ thiên nhiên, bên tai có thể nghe được tiếng vang ào ào của thác nước cách đó không xa.
Thậm chí hoàn cảnh nơi đây còn gian nan hơn môn phái bình thường một ít, ngay cả gia cụ cũng chỉ có một cái bàn đá và hai ghế đá, cộng thêm giường băng tỏa ra hàn khí.
Đơn giản đến mức không nhìn ra được nơi đây đã từng là nơi ở của một chân nhân đã phi thăng tiên giới.
“Hóa ra đệ từng ở đây đúng không?” Thẩm Hoài An kinh ngạc.
Tiêu Dực nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn nhìn sang Thẩm Hoài An bảo, “Đi cùng đệ xuống dưới nước đi.”
Thẩm Hoài An đi theo Tiêu Dực về hướng thác nước, hai người trực tiếp nhảy xuống dưới mặt hồ sâu của thác.
Một lát sau, hai người mang theo một cái rương bảo vật dày nặng ra khỏi mặt nước, xách về trong động rồi buông cái rương ra.
Thẩm Hoài An dùng chân khí hong khô cả người rồi nhe răng cảm thán, “Nước ở đây rét lạnh đến tận xương.”
Trên người Tiêu Dực còn đọng nước nhưng lại muốn ngồi xuống mở rương ra lại bị Lục Ngôn Khanh ngăn lại.
“Đệ hong khô người trước đi đã.”
Lúc này Tiêu Dực mới đứng thẳng bắt đầu hong khô cơ thể. Trên người hắn và Thẩm Hoài An đều có sương mù vờn quanh, cảnh tượng này chơi rất vui làm Tiểu Cốc cười trộm.
Vừa lúc Thẩm Hoài An có hai thuộc tính thủy hỏa, ngón tay của hắn búng một cái, một giọt nước bay vọt về hướng Tiểu Cốc, trong nháy mắt đã bị hỏa hệ biến thành sương mù bao phủ nàng ở trong khiến Tiểu Cốc dùng tay nỗ lực quạt quạt sương mù mà không rảnh lo cười trộm nữa.
Chờ đến khi hai người trở lại bình thường thì mọi người mới ngồi xuống cạnh rương bảo vật đánh giá nó.
Rương bảo vật lớn này ở trong nước không biết bao nhiêu năm nhưng khung rương bên ngoài hoàn toàn không có rỉ sắt, lấy tay tùy tiện lau miết không khác gì đồ mới cả.
Tiêu Dực để ổ khóa lên trên lòng bàn tay rồi nhắm lại mắt và niệm gì đó, rương bảo vật lay động, mắt khóa mở ra bật tách một tiếng.
Hắn quay đầu nhìn mọi người xong mới duỗi tay mở ra rương bảo vật.
Rương bảo vật mở ra, trong nháy mắt ánh sáng trắng chói lóa, hình như có phù chú phong ấn chậm rãi biến mất thì ánh sáng mới tắt dần.
“Này, đây là?”
Trong rương có rất nhiều pháp bảo cấp bậc Thiên giai cao đẳng để lộn xộn chồng lên nhau như hàng vỉa vè cần đẩy mạnh tiêu thụ, hoàn toàn không có sắp xếp ngay ngắn như những bảo vật bình thường ứng với giá trị của nó.
“Oa, Lục Ngôn Khanh, huynh mau nhìn xem này!” Thẩm Hoài An tràn đầy kinh hỉ.
Xung quang rương để hai thanh trường kiếm, Thẩm Hoài An cầm lên thì chỉ thấy trên vỏ kiếm dường như có ánh sáng nhàn nhạt bao quanh trường kiếm, một thanh càng dài càng nhẹ, một thanh còn lại hơi nặng, có cảm giác càng to hơn chút.
Hắn cầm thanh có vỏ kiếm màu trắng nhẹ hơn đưa cho Lục Ngôn Khanh rồi cười nói, “Cái này khéo thật đấy, hai thanh kiếm này vừa vặn tương xứng với thói quen của huynh và đệ.”
“Oa, đây là cái gì vậy ạ?” Tiểu Cốc lấy ra một cây sáo ngọc từ trong rương ra.
Chỗ kỳ diệu nhất của nó chính là toàn thân cây sáo ngọc này gần như trong suốt, cầm trên tay giống như đang cầm một khối băng được trạm trổ thành cây sáo vậy.
Tiểu Cốc đặt ở bên miệng thử thổi vài cái, sáo âm xuyên thấu kéo dài, chẳng sợ tùy tiện ấn thổi một cái mà trường âm vẫn rất êm tai.
Cốc Thu Vũ đang đắm chìm trong tiếng sáo thì nghe thấy tiếng hô kinh hoàng của Thẩm Hoài An, “Tiểu Cốc, Tiểu Cốc!”
Nàng hoàn hồn bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bốn phía trên vách động bò ra một loại sâu màu xám, ở trong huyệt động hơi tối tăm tản ra sắc màu huỳnh quang.
Mọi người đều ngạc nhiên, cây sáo xinh đẹp này có thể gọi sâu tới sao?
Mấy sư huynh không nhịn được nhìn về phía Cốc Thu Vũ rồi không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
Tiểu Cốc có ám khí, biết chế độc lại còn sở hữu được bảo vật bực này thì về sau càng như hổ thêm cánh.
Cốc Thu Vũ vừa định buông cây sáo thì nhìn thấy trên mũi sáo không biết khi nào có một con bướm cực kỳ xinh đẹp đậu trên đó, màu sắc trên cánh bướm đổi dần, ở góc độ ánh sáng khác nhau khúc xạ ra màu sắc khác nhau.
“Đây chẳng phải là Nữ Vu Điệp kịch độc sao?” Lục Ngôn Khanh nhíu mày, “Huynh đã từng xem trên sách, phấn của loài bướm này nếu rơi trên người đó chính là trí mạng.”
Còn không đợi mọi người phản ứng lại thì Nữ Vu Điệp đã xòe cánh bay đến dây cột tóc trên đỉnh đầu của Cốc Thu Vũ.
“Chẳng…… Chẳng lẽ là người có cây sáo này có thể khiến cho độc trùng độc điệp nghe lời sao?” Thẩm Hoài An suy đoán.
“Oa! Muội thích vũ khí này!” Cốc Thu Vũ cao hứng nói. Rất nhanh nàng cùng chơi với con bướm giống như không hề sợ hãi con bướm sẽ gây chết người vậy.
Ba người trẻ tuổi nhìn vào mắt nhau, có vẻ như cả ba đều cảm thấy đau đầu.
Sau khi ba người lấy bảo vật xong, ba vũ khí còn dư lại đang nằm trong rương, một cái có thể rõ ràng nhận ra được đó là cung tiễn,cái màu vàng là cây gậy sắt nhỏ kỳ lạ, còn có một cái roi dài.
“A, đây là cái gì ạ?” Đôi mắt của Tiểu Cốc nhạy bén, nàng nhấc chiếc roi ra rồi lấy một phong thư để bên dưới. Nàng ngẩng đầu, “Gia gia của đệ có để lại thư hả?”
Tiêu Dực ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Đệ không biết, rương này đệ chưa từng mở ra bao giờ. Gia gia nói phải chờ tới khi đệ dẫn mọi người đến mới có thể mở ra.”
Tiểu Cốc cúi đầu nhìn phong thư rồi ngay sau đó hét lớn, “Sư tôn, phong thư này là dành cho người!”
Ngu Sở nhận lấy, chỉ thấy trên phong thư có một hàng chữ to phiêu dật: Chưởng môn Tinh Thần Cung thân khải.
Ngu Sở cũng được coi như là người thấy được không ít chuyện nhưng trong nháy mắt đó, sau lưng nàng vẫn lạnh đi.
Chẳng lẽ vị này từng thấy được bốn lần tai họa lớn, trừ thứ tự của Tiêu Dực ra thì chân nhân có quẻ tượng chính xác trăm phần trăm đã dự kiến bọn họ sẽ đến sao?
Tâm tình của Ngu Sở nặng nề, nàng rút phong thư rồi mở ra.
Các đồ đệ không biết tại sao sắc mặt của sư phụ bỗng nhiên ngưng trọng nghiêm túc như vậy, biểu hiện của bọn họ đều nhất trí mà ngoan ngoãn nhìn Ngu Sở không có một người hé răng.
Chờ đến khi Ngu Sở xem xong rồi khép thư lại, Lục Ngôn Khanh mới thử mở miệng hỏi: “…… Sư tôn, làm sao vậy ạ?”
Ngu Sở không nói lời nào mà chỉ đưa phong thư trên tay cho đồ đệ.
Các đồ đệ vừa thấy phong thư thì mới biết được đại khái vì sao sắc mặt của Ngu Sở lại nghiêm túc đến thế.
Trên phong thư, mở đầu là Bạch Hạo chân nhân biểu đạt sự cảm tạ của mình vì Ngu Sở có thể thu Tiêu Dực làm đồ đệ, lão tiền bối tin tưởng điều đó là con đường tốt hơn đối với Tiêu Dực.
Sau khi hàn huyên xong liền tiến vào vấn đề chính.
Bạch Hạo chân nhân tỏ vẻ trong vòng trăm năm tới tam giới sẽ có tai ương lớn nặng nề giáng xuống, đến lúc đó sẽ có tràng sinh linh đồ thán, vô số sinh mệnh vô tội gặp phải tao ương.
***Sinh linh đồ thán: nói đến sự khốn cùng của dân chúng, làm cho người dân khốn khổ.
Rất sớm trước kia lão tiền bối đã từng thấy đủ loại dị tượng phát sinh nhưng đối với điều này lão tiền bối không có biện pháp nào. Tán tu như ông ấy ở trước mặt đại sự chịu cảnh lầm than trong tam giới chỉ là kẻ nhỏ bé không đáng kể, thế nên ông chỉ có thể cất giấu bí mật này, trơ mắt nhìn thời gian vội vàng trôi qua.
Vào một ngày tám năm trước, lão tiền bối bỗng nhiên phát hiện hướng đi của tương lai hình như có khả năng thay đổi, về sau ông ấy trực tiếp thấy được một người, là người có khả năng thay đổi được hướng đi của tương lai.
Người này chính là Ngu Sở.
Cho nên Bạch Hạo chân nhân lựa chọn phi thăng lúc này, mang hài tử mình nhặt được, chân tướng sự thật và đồ vật nàng cần đều để lại cho Ngu Sở, lão tiền bối cảm thấy điều này đối với Tiêu Dực và vạn vật thương sinh đều là chuyện tốt.
Rồi sau đó chân nhân cũng cổ vũ thêm, nếu có thể thay đổi tai ương lớn đó trong tương lai thì đối với bọn họ cũng là phần công đức vô lượng. Kém cỏi nhất chẳng qua cũng chỉ là dựa theo đường cũ phát sinh, cho nên có khuyên Ngu Sở buông tay buông chân nhanh chóng quyết định, tin tưởng chính mình.
Cuối cùng, Bạch Hạo chân nhân tỏ vẻ hy vọng năm năm sau Ngu Sở đi đến Tây Vực, lão tiền bối tính đến Tây Vực sẽ có một hồi tai ương, mà có lẽ Ngu Sở là người duy nhất có thể trước tiên ngăn cản được.
Các đồ đệ đọc xong phong thư, mọi người nhìn chăm chú lẫn nhau, trong một lúc cũng không biết nên nói thế nào.
Thật giống như…… Đáng lẽ hàng ngày đang vui vui vẻ vẻ tu luyện thì bỗng nhiên trên lưng bọn họ lại gánh lên trách nhiệm bảo hộ vạn vật thương sinh vậy?
Các đồ đệ cũng không biết nói gì thì Lục Ngôn Khanh lại mở miệng.
“Sư tôn, phong thư này……” Lục Ngôn Khanh hỏi, “Người cảm thấy đây là sự thật không ạ?”
Đương nhiên Ngu Sở biết những lời Bạch Hạo chân nhân để lại đều là sự thật, đại nạn ở tương lai đó thực ra chính là trận chiến diệt vong mà tác giả viết trong hậu kỳ nguyên tác, cả một nhóm lão đại khởi điểm có được thực lực như nam chủ lại khắp nơi vì nữ chủ muốn chết muốn sống, thế lực khắp nơi đều chất chứa nỗi oán giận, cuối cùng bùng nổ trận chiến chém giết lẫn nhau làm tam giới cuốn vào trong đó.
Ở giả thiết, bản thân nữ chủ không phải là người xấu, chẳng qua ở trong tiểu thuyết từ ban đầu tới xem thì nàng có hơi hướng trà xanh. Nàng nơi nơi cứu vớt người khác, nơi nơi nhận ca ca đệ đẹ, ngẫu nhiên lại đơn thuần bón nước cho người này, ngủ một giấc trên bả vai người khác, không biết từ lúc nào mà toàn bộ tinh anh ở tam giới đều thành cá trong ao của nàng, nhân vật nữ tính đều hận nàng muốn chết.
Về sau các con cá xông vào đánh nhau khiến cả biển cả thương tích chất chồng, nữ chủ cũng thương tâm thất vọng muốn chết --- Ta cho rằng các ngươi là người tốt, là bằng hữu đáng tin cậy của ta, vậy mà sao các ngươi lại mơ ước ta, lại còn vì tư tình làm thương tổn thiên địa vạn vật?
Sau đó thiên thần nam chủ siêu thoát khỏi tam giới xuất hiện, nói đây là thói hư tật xấu của nhân loại, không cần thiết thương tâm vì bọn họ, dù không có nàng thì thế gian vẫn luôn sẽ có chiến tranh.
Vì thế, nữ chủ thất vọng và không còn hy vọng về nhân tính nữa, lại phát hiện nam chủ vẫn tốt nhất liền đi theo nam chủ rời khỏi tam giới đi làm nữ thần.
Nếu tất cả vẫn chỉ là tiểu thuyết thì xét từ góc độ nữ chủ tới xem đúng thật là sảng khoái.
Nhưng khi tất cả trở thành thế giới hiện thực thì thật khủng bố. Đối với người thường, đây chẳng phải là tai họa sinh linh đồ thán sao?
Chẳng qua ngay cả Bạch Hạo chân nhân cũng không nghĩ tới tràng đại chiến ở tương lai mà bản thân vô pháp chăn chặn đó lại bởi vì một người mà tạo thành.
Mà nàng là xuyên thư luân hồi giả có kinh nghiệm phong phú sửa lại những điều không tốt ở nguyên tác để thế giới tiểu thuyết có thể tiếp tục phát triển. Vậy chẳng phải là người duy nhất có khả năng thay đổi thế giới này sao?
Ngu Sở biết Bạch Hạo chân nhân tính ra quẻ thượng là sự thật nhưng nàng cũng không thể trực tiếp nói ra tình hình phía sau cho đồ đệ biết được.
Nhưng dùng phương thức này để cho đồ đệ biết đại khái về tương lai hiểm ác cũng coi như là chuyện tốt, có thể làm cho đồ đệ càng thêm nghiêm túc tu luyện.
Nàng bèn mở miệng, “Bạch Hạo chân nhân đã từng tính được bốn là tai họa lớn, đúng là tương lai phát sinh theo lời của lão tiền bối có khả năng rất cao.”
Các đồ đệ im lặng.
“Các con cũng không cần thiết khẩn trương như vậy.” Ngu Sở an ủi, “Trong vòng trăm năm thì vẫn còn vài chục năm nữa. Hơn nữa mỗi cách mấy ngàn năm cũng sẽ xuất hiện chiến tranh vượt giới, đây đều là chuyện bình thường nên không cần gây áp lực cho mình quá. Thêm nữa là…… Thiên phú của các con xuất chúng như vậy, chỉ cần tu luyện cho tốt thì tương lai nhất định sẽ trở thành người xuất sắc.”
“Sư tôn, con nhất định tu luyện thật tốt, sẽ không bao giờ lười biếng.” Tiểu Cốc hơi sợ hãi.
“Sư tôn, Bạch Hạo chân nhân có nói về chuyện đi Tây Vực, vậy đến lúc đó chúng ta có muốn đi hay không ạ?” Thẩm Hoài An hỏi.
Ngu Sở nhớ rõ hình như ở Tây Vực cũng có một đoạn tiếp xúc của cốt truyện nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã bị hệ thống xóa hết, nàng thật sự không nghĩ ra.
“Còn có năm năm nữa, sau năm năm chúng ta sẽ đi.” Ngu Sở nói.
Như vậy tính ra thì ba năm sau bọn họ muốn tham gia tiên tông đại bỉ, năm năm sau cần đi tây Vực, thời gian cũng khá gấp rút.
Ngu Sở nhìn sắc mặt của các đồ đệ đều ngưng trọng, giống như đều ý thức được bản thân hẳn là càng nỗ lực càng ưu tú hơn, trong lòng nàng được trấn an.
Nói thật ra Ngu Sở đều khịt mũi coi thường lão đại Nhân, Ma, Tiên giới yêu nữ chủ An Linh Nhi đến chết đi sống lại, thậm chí nàng còn cảm thấy thiên thần nam chủ đó cũng chẳng ra sao.
Vì tình yêu mà muốn chết muốn sống, loại tình yêu đau khổ này đúng là không có thuốc nào cứu được, ngu xuẩn đến cùng cực.
Nàng cảm thấy đồ đệ của mình mỗi người đều ngoan lại có chỉ số thông minh cao, còn mạnh hơn nhiều so với mấy lão đại trong nguyên tác kia.
Ngu Sở nhìn thấy trong rương còn dư lại một cây roi, nàng cầm lấy roi dài rồi nhướn mày, “Đây không phải là cho ta chứ?”
Nàng nghĩ nếu đồ đệ của nàng dám phạm vào kiểu yêu đương buồn khổ sai lầm như thế, nói thông được thì không sao, dạy không thông thì đánh một trận.
“Hắt xì ---!” Thẩm Hoài An hắt xì một cái, hắn kỳ quái hỏi, “Sao đệ còn bị cảm nhỉ, chẳng lẽ vừa bị lạnh nên mới thế hả?”
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực cũng nghiêm mặt lại, quơ quơ bả vai.
“Huynh cũng vậy, sao đột nhiên sau lưng lại lạnh như vậy?” Lục Ngôn Khanh cũng nghi hoặc.