Chờ đến khi cảm xúc của mọi người đều ổn định thì Ngu Sở mới gọi tất cả các đồ đệ lại rồi nói ra bối cảnh của Ân Quảng Ly.
Vì lấy được tình báo từ hệ thống nên Ngu Sở cũng không nói ra dễ dàng như vậy được, không có tiền căn hậu quả thì nàng cũng không thể bỗng nhiên nắm rõ chi tiết từ đối phương.
Thế là Ngu Sở liền đẩy hết cho Ân Quảng Ly.
Nàng thuật lại rằng Ân Quảng Ly là ma tu đang ẩn nấp trong danh môn chính phái, hơn nữa muốn tự lập môn phái ma đạo cho nên mới muốn mang Cốc Thu Vũ đi làm đồ đệ.
“Tên này cũng cuồng vọng quá rồi, hiện giờ gã còn muốn dựa vào thân phận môn phái tu tiên để hành sự, lại dễ như trở bàn tay mà bày ra thân phận bản thân trước mặt sư tôn và sư muội như thế.” Lục Ngôn Khanh nhíu mày, “Xem ra là gã không để chúng ta vào mắt.”
“Sư tôn, chúng ta phải làm sao bây giờ? Sự việc về Ân Quảng Ly chúng ta muốn nói cho Vô Định Môn không ạ?” Thẩm Hoài An hỏi.
Chuyện này cũng là việc mà Ngu Sở luôn suy nghĩ.
Dù đại môn phái Vô Định Môn này không coi ai ra gì nhưng cũng chưa xấu đến tận xương, tương lai bị Ân Quảng Ly giết cũng là vô tội.
Thực ra Ngu Sở có hơi rối rắm.
Nếu thật sự muốn nói ra suy nghĩ của mình thì khả năng là nàng không muốn trông coi việc nhàn hạ này. Rốt cuộc thì người tu tiên vốn là như vậy, cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Vô Định Môn tự mình dạy dỗ đồ đệ thành dạng này, lại còn luyến tiếc thực lực của gã thì rồi cuối cũng cũng tự chuốc lấy cực khổ là điều không thể chỉ trích được ai.
Dù Ngu Sở có muốn làm người tốt nhưng cũng không có khả năng cứu hết tất cả mọi người trong thiên hạ được.
Nàng cũng biết các đồ đệ của mình đều là hài tử tốt, cho dù đi ra ngoài cũng nhất định là người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Nhưng…… Có một số việc nàng cần thiết phải nói cho các đồ đệ.
Nếu ở xã hội hiện đại, làm người chính trực là không sai. Nhưng bản chất của đại bộ phận thế giới chính là cá lớn nuốt cá bé tàn nhẫn như vậy.
Lương thiện chính trực có thể, nhưng ở thế giới nguy hiểm này cũng cần phải có giới hạn.
Dù sao so với việc nhìn thấy bọn nhỏ bị thương khi thấy việc nghĩa hăng hái làm thì nàng càng hy vọng bọn chúng có thể giữ được sự an toàn và khỏe mạnh trong thế giới hiểm nguy này.
Ngu Sở nhìn về phía các đồ đệ.
“Chúng ta đều muốn làm người tốt nhưng có những lúc tình huống lại không cho phép. Trước khi cứu người khác cũng cần xác định được mình có năng lực bảo vệ mình hay không.” Nàng chậm rãi giảng giải, “Lòng tốt cao hơn cả thực lực của bản thân không chỉ không cứu được người khác mà còn có khả nảng hại người hại mình, liên lụy tới mọi người, các con đã rõ ý của ta chưa?”
Các sư huynh còn chưa nói thì Cốc Thu Vũ đã lên tiếng, “Sư tôn nói đúng! Giống như lúc con sắp bị người của Bạch Vũ Lâu mang đi bán, mang đi giết chết vậy, khi đó con trộm chạy trốn được, rõ ràng biết các nữ hài khác bị giam giữ nhưng con cũng không trở về cứu viện bởi vì con biết chính mình không có năng lực đó.”
Ngu Sở duỗi tay sờ sờ đầu của tiểu cô nương.
Nàng nhìn về phía các nam hài.
“Hiện tại tới xem thì Ân Quảng Ly muốn ít nhất là giấu tới ba năm sau. Nếu hiện tại chúng ta nói cho Vô Định Môn thì ngược lại có khả năng sẽ rút dây động rừng khiến Ân Quảng Ly bị buộc động thủ luôn, sau đó nhất định gã sẽ đến báo thù.” Ngu Sở nói, “Cho nên ý của ta là trong ba năm này tạm thời giữ bí mật, tăng lên tu vi, chờ đến lúc tham gia đại bỉ thì xem thời cơ như thế nào.”
“Sư tôn, người không cần giải thích nữa, chúng con đều hiểu được ạ.” Thầm Hoài An trầm giọng.
Thực ra Ngu Sở không quá lo lắng Thẩm Hoài An và Tiêu Dực, Thẩm Hoài An xuất thân từ giang hồ, lại được coi như Thiếu trang chủ để bồi dưỡng, gặp phải đại sự của môn phái là hắn tuyệt đối không hiểu rõ đã đòi nắm quyền.
Tiêu Dực cũng như thế, hắn được động vật nuôi lớn, thế giới động vật là cá lớn nuốt cá bé, còn khắc nghiệt hơn nhân loại, nhất định hắn sẽ hiểu rõ cách làm của Ngu Sở.
Ngu Sở chỉ lo lắng về Lục Ngôn Khanh. Dù sao Lục Ngôn Khanh làm người chính trực thiện lương, đấy là chưa nói đến việc từ nhỏ hắn đã trải qua những tháng ngày cực khổ, điều đó làm hắn trở thành người tinh tế lại mẫn cảm.
Nàng sợ Lục Ngôn Khanh sẽ không đành lòng.
Không nghĩ tới Lục Ngôn Khanh cũng ngiêm túc đồng ý theo, “Con cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất.”
Cảm nhận được những ánh mắt mọi người nhìn mình, vẻ mặt của Lục Ngôn Khanh bớt căng thẳng hơn, “Ân Quảng Ly không phải là địch nhân của chúng ta mà là địch nhân của toàn bộ Tu Tiên giới. Hiện giờ chứng cứ không đủ, cũng không chuẩn bị đầy đủ, đúng thật là không nên rút dây động rừng. Huống hồ……”
Lục Ngôn Khanh nhìn sang Cốc Thu Vũ, giọng nói ôn hòa vang lên: “Hiện giờ chúng ta chưa đủ mạnh, nếu việc Tiểu Cốc thích hợp tu ma bị lộ ra ngoài thì khó bảo toàn môn phái được hòa bình.”
Vì thế vấn đề có quan hệ với thân phận của Ân Quảng Ly được toàn thể thành viên của Tinh Thần Cung nhất trí thông qua. Tất cả mọi người quyết định hoãn ba năm trước, nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ đến dịp tiên tông đại bỉ ba năm tới lại nói sau.
Xảy ra chuyện như vậy, việc huấn luyện của các đệ tử càng thêm khắc khổ, ngay cả Cốc Thu Vũ cũng giống vậy, nàng không mặc váy nữa mà thay sang y phục đệ tử của thiếu niên rồi đi theo các sư huynh cùng tu luyện huấn luyện.
Trong lòng mọi người nghẹn một hơi.
Ngày đó, khi Ngu Sở và Ân Quảng Ly giằng co, còn bọn họ chỉ có thể rời đi, loại tâm lý bị đè nén như một mồi lửa thiêu đốt trong lòng mọi người.
Để cho người khó có thể chịu được là thân phận của Ân Quảng Ly --- Gã cũng là đệ tử môn phái giống bọn họ thì dựa vào cái gì bọn họ lại yếu hơn gã?
Hẳn là đến lần gặp mặt tiếp theo, không cần sư phụ ra tay thì bọn họ sẽ đem gã xử lý mới đúng.
Ngu Sở phát hiện hài tử thật sự trưởng thành rồi, mỗi ngày bọn chúng thức dậy sớm hơn, huấn luyện ác hơn. Ngu Sở đem linh lực dưa thừa nhất ở sau núi và tuyền trì cho đồ đệ dùng để tu luyện, trên bầu trời cũng thường xuyên nhìn thấy bóng dáng bọn họ dùng pháp bảo luận bàn với nhau, mỗi ngày đều vang lên tiếng bùm bùm.
Có cảm giác bọn họ không dùng hết sức được, Ngu Sở liền mở trận pháp cạnh Huyền Cổ sơn mạch cho bọn họ.
Trong trận pháp tự thành thiên địa, là một thế giới khác không ảnh hưởng gì tới ngoại giới, hơn nữa ở trận pháp này còn có thể điều tiết rất nhiều chi tiết, ví dụ như hạn chế chân khí, rút bớt không khí…… Như vậy gia tăng khó khăn cho người rèn luyện.
Những đồ đệ này của nàng đúng thật là có thiên phú dị bẩm lại thông minh, sau khi có trận pháp hạn chế, bọn họ không cần sợ tay sợ chân, tiến bộ càng nhanh hơn so với trước.
Hơn nữa là Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ ai cũng có sở trường riêng, lại có những chỗ tương đồng và bất đồng, có thể làm đối thủ của nhau, huấn luyện cho nhau.
Ba đại nam hài đánh với nhau thật sự được thả tay chân, nhưng khi đánh với Tiểu Cốc lại có cảm giác động thủ không được thoải mái, ai cũng không nhẫn tâm thật sự đi đánh nàng.
“Các con làm như vậy không được, không thể nhường như vậy.” Ngu Sở nói, “Các con không được coi Tiểu Cốc như sư muội. Các con đã nghĩ tới nếu con bé là địch nhân thì khả năng dành chiến thắng của các con sẽ nhẹ nhàng được sao?”
Ba đệ tử đều im lặng.
Thực ra cẩn thận nghĩ lại thì Cốc Thu Vũ có dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt lại xinh đẹp, vừa nhìn thấy là biết đó là tiểu cô nương chưa lớn, lại còn hay nở nụ cười khanh khách tươi đẹp, ai sẽ để tâm đến nàng chứ?
Nhưng công phu hạ độc, ám khí và cả cây sáo khống chế độc trùng của Tiểu Cốc sẽ tranh thủ lúc người chưa chuẩn bị giết chết người đều là việc dễ như trở bàn tay.
Hiện tại bọn họ không chịu luận bàn với Tiểu Cốc cho tốt, ngày sau gặp phải độc tu mới là muốn mệnh.
Hơn nữa đổi lại cũng giống nhau, hiện tại bọn họ không theo Tiểu Cốc huấn luyện, không nghiêm túc đối đãi nàng, vạn nhất về sau nàng gặp phải địch nhân khác sẽ không biết ứng đối như thế nào.
Sau khi nghĩ như vậy, ba người đều nhìn về phía Cốc Thu Vũ, vẻ mặt nghiêm túc hơn.
“Tiểu Cốc, chúng ta cùng buông tay buông chân động thủ thôi, có khả năng muội sẽ bị thương.” Lục Ngôn Khanh nói, “Nếu khi nào bản thân không chịu nổi thì nhất định phải nói dừng.”
“Các huynh yên tâm đi!” Tiểu Cốc nghiêm túc gật đầu, “Muội vì các huynh đã nghiên cứu ra một loại độc mới đấy.”
Nghe xong, các sư huynh không khỏi run lên.
Cốc Thu Vũ hoàn toàn không phải là nữ hài nũng nịu được nuông chiều, từ trước tới nay nàng đều không sợ bản thân bị thương.
Sau khi các sư huynh nhẫn tâm nghiêm túc luận bàn với nàng, một tháng trước nàng thường xuyên bị thương, nhưng về sau tình huống lại tốt hơn rất nhiều.
Nàng rất nhanh hiểu được lợi dụng ưu thế của mình để tránh né hoàn cảnh xấu. Ngu Sở cũng cho nàng rất nhiều pháp bảo để bổ khuyết sự chênh lệch về độ tuổi, hơn nữa còn dạy nàng ra tay xảo quyệt thế nào, đánh lén người ra sao.
Thật ra xem như Cốc Thu Vũ được Ngu Sở chân truyền, được học trọn phủ pháp tàn nhẫn của sư tôn.
Các sư huynh thảm rồi, bọn họ chưa bao giờ thấy qua phong cách không tầm thường như vậy, bên này hạ độc bên kia đánh lén, bọn họ cũng bị hôn mê rất nhiều lần, có khi rõ ràng có thể đánh thắng Cốc Thu Vũ nhưng cố tình tiểu cô nương lại vận dụng thuần thục pháp bảo, thuật pháp, bùa chú làm thành hình người giống như đánh vào không khí vậy, thật khiến người ta bực bội.
Chờ đến khi bọn họ bực bội, cơ hội của Tiểu cốc liền tới.
Tính bình quân thì Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực từng bị Tiểu Cốc ‘ám sát’ thành công.
Nhưng Tiểu Cốc vẫn bị thương nhiều hơn, trong quá trình rèn luyện như vậy nàng từ từ trưởng thành lên.
Có những khi các sư huynh không đành lòng nhưng có thể làm sao đây, để nàng bị thương trong tay họ còn tốt hơn về sau đi ra ngoài bị những người khác bắt nạt đúng chứ?
Ngu Sở sợ các đồ đệ mình mệt muốn chết, cách mỗi tuần sẽ cưỡng chế bọn họ nghỉ ngơi một ngày để đi ra ngoài dạo chơi.
Trải qua sự việc về Ân Quảng Ly lần trước, Thẩm Hoài An đem toàn bộ sai lầm ôm về mình.
Hắn cảm thấy tính cảnh giác của mình không đủ, nếu không phải Ngu Sở kịp thời đuổi tới thì nói không chừng Tiểu Cốc sẽ bị gã đó dùng sức mạnh mang đi.
Cho nên vào một ngày Cốc Thu Vũ muốn xuống núi mua trâm cài, Thẩm Hoài An quyết định lần đi này một tấc cũng không rời khỏi nàng.
Sau lần nàng và A Tú chia tay trong không vui, suốt một tháng sau Cốc Thu Vũ đều vội vàng huấn luyện, suýt chút nữa quên mất nàng ta.
Hiện tại nghĩ tới nàng cảm thấy bản thân không đáng phải tức giận với A Tú. Dù sao nàng cũng chỉ vì có người nói chuyện cùng, hà tất phải bực tức như vậy đâu?
Nhưng Cốc Thu Vũ cũng không nghĩ mình đi chủ động nói chuyện, nàng nghĩ nếu A Tú chủ động lại đây tìm nàng thì chuyện lần trước sẽ bỏ qua.
Ôm tâm thế ngoài lạnh trong nóng, đáng lẽ có thể trực tiếp dùng khinh công đến Vân Thành nhưng Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An lại dừng ở trên một ngọn núi rồi mới từ từ đi xuống.
A Tú vừa vặn ở trong viện đang cân đong trái cây, nàng ta ngẩng đầu nhìn xa xa lại thấy Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An bèn đứng lên ngay.
“Thu, Thu Vũ!”
Cốc Thu Vũ dừng bước, A Tú xoa xoa tay vội vàng chạy tới.
Nàng ta nhìn Thẩm Hoài An, lại nhìn về phía Cốc Thu Vũ rồi nói nhỏ, “Một tháng trời muội không tới tỷ còn tưởng rằng muội không muốn làm bạn với tỷ nữa. Tỷ, tỷ vẫn luôn nhớ muội.”
Cốc Thu Vũ chớp chớp mắt, nàng không nói gì nhưng cả người rõ ràng là vui vẻ hơn.
“Là chuyện này, tháng này muội bận rộn tu luyện quá nên cũng chưa có thời gian xuống núi.” Cốc Thu Vũ nói, “Chúng ta đi vào thành chơi được không? Cửa tiệm trang sức chắc hẳn cũng có đồ mới rồi.”
“Được!” A Tú vui sướng nói, “Muội chờ tỷ một chút, tỷ đổi y phục rồi đi cùng.”
Trong nhà A Tú nghèo thật nhưng nữ hài tử đều yêu cái đẹp, sẽ có một bộ xiêm y không tệ lắm, được nàng ta yêu thích cẩn thận giữ gìn, giặt tẩy rất sạch sẽ.
Nàng ta thay bộ váy màu lam hơi mộc mạc xong mới chạy chậm lại đây, hơi thẹn thùng nói, “Đi thôi.”
Hai cô nương kéo tay nhau đi ở đằng trước, Thẩm Hoài An đi theo phía sau.
Cốc Thu Vũ cảm thấy cả người A Tú căng lên mới mở miệng động viên, “Tỷ không cần sợ huynh ấy như vậy, huynh ấy cũng sẽ không ăn tỷ đâu.”
A Tú không nói chuyện, nàng ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng thả lỏng người hơn.
Thẩm Hoài An khi còn là thiếu niên rất hoạt bát, hiện giờ trưởng thành rồi thì trầm ổn hơn nhiều. Hắn chỉ quen việc thích cười thích nói chuyện trước mặt những người thân cận mình, gặp những người khác thì sẽ bớt lại. Tương đối ít nói, cũng không thích lộ ra biểu tình gì.
Tuy rằng hắn lớn lên tuấn tú lại khí khái nhưng khi không cười thì nhìn có vẻ rất lạnh.
Ba người vào Vân Thành, vừa mới đến đường cái, lão bản tiệm trang sức và son phấn nhìn thấy Cốc Thu Vũ đều rất vui vẻ tiếp đón nàng.
“Tiểu Cốc cô nương, mau tới mau tới, ta có để lại phấn mặt màu sắc rất đẹp cho cô nương đấy, lâu rồi cô nương không tới thiếu chút nữa bán mất rồi.”
“Xí, muội nuội đừng nghe nàng ta nói lung tung mà bị lừa, nàng ta cố ý để lại cho muội chỗ nào.” Lão bản nương tiệm trang sức nói với vào, “Tới tới, muội xem cái trâm cài đầu này đi, nó mới là cái tỷ giữ lại cho muội đấy.”
Tiểu Cốc vẫn yêu thích cái đẹp, thích những đồ vật xinh đẹp thế này. Tức khắc nàng quên hết tất cả mà thử, vui vẻ không thôi.
Cái nĩa này, cái trâm cài này, còn những đồ vật nhỏ linh tinh nữa, nàng nhìn cái nào đều thích hết. Các lão bản lại thịnh tình chiêu đãi nên Cốc Thu Vũ lập tức vui vẻ quyết định lấy những đồ mình chọn được mua hết.
Tiền tiêu vặt của nàng luôn không đủ, nàng đếm đếm thấy thiếu liền chạy ra cửa hàng tìm Thẩm Hoài An.
Vừa nhấc đầu thì không thấy bóng dáng của Thẩm Hoài An ở trên đường cái đâu, A Tú cũng không thấy.
Tiểu Cốc đi hướng bên cạnh được vài bước thì nghe thấy hẻm nhỏ sát với cửa tiệm truyền đến tiếng nói.
“Đây, đây là túi thơm mà muội tự mình thêu, bên trong có bùa bình an muội cầu xin được.” Giọng nói của A Tú truyền tới, nàng ta cẩn thận nói, “Người tu tiên như các huynh luôn đi lại nguy hiểm, cho nên muội nghĩ…… Cái này có thể phù hộ huynh một ít.”
Cốc Thu Vũ đứng ở sau tường, nàng hơi ngó vào thì nhìn thấy sắc mặt A Tú thẹn thùng còn đôi tay đang đưa ra một cái túi thơm có đường thêu tinh tế.
Thẩm Hoài An mặc bộ hắc y đứng đối diện nàng, Cốc Thu Vũ không thấy mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy thanh niên đang khoanh tay trước ngực, mái tóc đen của hắn buộc cao lên như hiệp khách, nhìn sạch sẽ trôi chảy.
Thẩm Hoài An hơi cúi đầu, giống như đang đánh giá túi thơm trong tay A Tú.
Cốc Thu Vũ hơi mở miệng.
“Đa tạ ý tốt của cô nương.” Sau đó nàng nghe được nam nhân chính trực Thẩm Hoài An lên tiếng, “Nhưng ta không tin cái này.”
A Tú ngẩn ra.
Nàng ta cúi đầu, lỗ tai đều đỏ lên.
“Thẩm tiên trưởng, huynh hãy nhận lấy đi……” Giọng nói cua nàng ta mềm mại nhỏ nhẹ, có mang theo chút tủi thân, “Đây là muội tự tay thêu từng chút từng chút một, ngón tay đều bị đâm vài lần. Chẳng sợ huynh cứ nhận lấy trước rồi sau lưng ném đi cũng được, ít nhất làm trong lòng muội dễ chịu một ít.”
“Tâm ý này ta xin nhận nhưng ta vẫn không thể lấy.” Thẩm Hoài An lãnh đạm nói, “Mẹ ta đã từng nói không thể tùy tiện nhận đồ vật của nữ tử xa lạ.”
A Tú ngẩng đầu, sắc mặt của nàng ta càng đỏ hơn nhưng không giống với sự thẹn thùng vừa rồi.
Hốc mắt nàng ta đỏ lên, cố gắng bước lên trước một bước rồi nhỏ giọng, “Muội là bằng hữu của Cốc Thu Vũ mà, sao lại có thể là người xa lạ được? Cái này, thực ra là muội đã sớm thích……”
Bằng mắt thường có thể thấy cả người Thẩm Hoài An căng lên, thấy A Tú còn chuẩn bị đi lên tiếp, Cốc Thu Vũ không xem nổi nữa, nàng bước vài bước đi vào hẻm rồi lớn tiếng gọi, “Thẩm Hoài An!”
Thẩm Hoài An giống như tìm được cứu tinh, hắn xoay người bước vài bước đi tới trước mặt Cốc Thu Vũ, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Làm sao vậy, không mang đủ tiền hả?” Hắn nói nhỏ.
Cốc Thu Vũ xoay người đi luôn, cũng mặc kệ A Tú đang ở sau gọi nàng.
Tức chết nàng!
Bước chân của người tu tiên rất nhanh, Cốc Thu Vũ nhanh chóng ra khỏi Vân Thành, Thẩm Hoài An đi theo nàng cũng không cần cố hết sức.
“Bằng hữu kia của muội đúng là đầu óc hơi có vấn đề.” Trong lòng Thẩm Hoài An vẫn còn sợ hãi, “Trước kia cha huynh nói nữ tử bên ngoài đều rất đáng sợ thế mà huynh còn không tin, bằng hữu kia của muội thật là ---”
“Bằng hữu cái rắm!” Tiểu Cốc dừng bước, nàng tức giận xoay người nói với hắn, “Muội cùng nàng ta không phải là bằng hữu, huynh đừng nói nữa, phiền chết được!”
Thẩm Hoài An không biết vì sao mình lại bị mắng, cũng không biết mình đắc tội nàng ở chỗ nào nên chỉ có thể im miệng trở về môn phái.
Về tới đỉnh núi, Tiểu Cốc thở phì phì liền đi làm Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực phát ngốc.
“Có phải đệ bắt nạt người ta hay không? Lục Ngôn Khanh hỏi.
“Đệ không có mà!” Thẩm Hoài An cũng rất vô tội, “Lần này cái gì đệ cũng chưa làm đâu!”
Lục Ngôn Khanh suy nghĩ nửa này mới rối rắm nói ra suy nghĩ, “Chẳng lẽ tiểu cô nương cũng có thời kỳ phản nghịch sao?”
Ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì.
Đến khi huấn luyện vào buổi chiều, Cốc Thu Vũ chuyên chọn Thẩm Hoài An để âm hắn, lần này nàng phát huy toàn bộ, hoàn toàn đem kinh nghiệm được huấn luyện trong tháng này bày ra, cũng đem pháp bảo và bùa chú thuật pháp vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh, hơn nữa sở trường của nàng là ám khí khiến Thẩm Hoài An bị đánh nhiều đến mức không hiểu ra sao, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đang đứng xem cũng không giám nói dù chỉ một câu.
***Lô hỏa thuần thanh: Là người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có thể chỉnh lửa thành màu xanh. Ý chỉ những người có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó. Làm hay học được việc gì đó vô cùng nhuần nhuyễn. (sưu tầm)
Sau khi huấn luyện kết thúc, suýt chút nữa Thẩm Hoài An tự bế, cảm thấy oan oan ức ức đi tìm Ngu Sở.
Nghe xong chuyện vừa trải qua, Ngu Sở sờ sờ cằm.
“Nữ hài rất dễ dỗ.” Ngu Sở chỉ cách, “Con mua hết những đồ hôm nay con bé chọn được rồi đưa cho nó, chắc con bé cũng nguôi giận luôn thôi.”
“Nhưng rốt cuộc là vì sao muội ấy lại tức giận vậy ạ?” Thẩm Hoài An rối rắm, “Con lại không trêu chọc muội ấy mà.”
Ngu Sở muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng cũng uyển chuyển nói, “Chuyện này…… Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Trong sân dành cho nữ đồ đệ, Tiểu Cốc xả bực tức xong, nằm trên giường lại thấy hơi hối hận.
Hôm nay nàng cũng quá không bình tĩnh mà đâm Thẩm Hoài An thật nhiều nhát, nhưng Thẩm Hoài An cũng vô tội mà.
Có cần tí nữa đi nói xin lỗi hay không đây? Nhưng vừa mới tức giận xong liền đi xin lỗi lại có cảm giác mất mặt.
Kỳ quái thật, sao hôm nay nàng lại tức giận đến vậy chứ?
Bản thân Cốc Thu Vũ cũng rối rắm, đúng lúc này nàng nghe được ván cửa có người gõ lên.
“Ai đấy?” Tiểu Cốc cao giọng hỏi.
Không có người trả lời.
Cốc Thu Vũ đành phải bò dậy, nàng mở cửa lại không thấy được người nhưng nhìn đến trên mặt đất ở ngoài cửa có một chiếc khăn tay nhỏ, bên trên có để những đồ tốt mà hôm nay nàng đã chọn.
Nàng ngồi xổm xuống, lấy từng cái từng cái để lên tay xem, khóe miệng không nghe sai bảo lại cong lên.
Đúng lúc này, trước mặt nàng có cái gì chợt lóe lên. Thẩm Hoài An nghiêng cơ thể quá mức. Hóa ra là hắn vừa mới cất giấu hơi thở của bản thân, vẫn luôn nín thở tránh ở một góc khác ngoài cửa cho nên Tiểu Cốc mới không phát hiện ra hắn.
Trước kia Thẩm Hoài An vừa mới học được một chiêu này liền thích trốn ở một bên dọa nàng. Tiểu Cốc đã quen nên lần ngoi đầu bỗng nhiên này của hắn nàng cũng không bị dọa nữa.
Thẩm Hoài An ngồi xổm bên ngoài, hắn chống mặt lên rồi chậm rì rì hỏi, “Không tức giận nữa?”
Nàng nói nhỏ, “Xin, xin lỗi……”
Cốc Thu Vũ còn chưa nói xong thì Thẩm Hoài An đã vươn tay, ngón tay thon dài của hắn xoa loạn đỉnh đầu của Tiểu Cốc.
“Huề nhau nhé.” Thẩm Hoài An nhún vai.
Cốc Thu Vũ mím môi lại, nàng nhìn vào mắt của Thẩm Hoài An rồi sau đó bưng lấy trang sức mà cười hì hì.
Khóe miệng của Thẩm Hoài An cũng cong lên, thừa dịp Tiểu Cốc không phản kháng là hắn lại nhân cơ hội xoa tóc nàng thêm mấy lần nữa.
Buổi tối, sư huynh muội vui vẻ hòa thuận ngồi ăn cơm với nhau, Cốc Thu Vũ vừa hừ hừ ca hát vừa hỗ trợ. Sắc mặt của Thẩm Hoài An cũng như thường ngày, giống như buổi chiều không có việc gì phát sinh vậy, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực thấy thế cũng ngẩn ra.
Tiêu Dực ngơ ngác, “Thời kỳ phản nghịch của sư tỷ qua nhanh như vậy sao?”