Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 66: Chương 66




“Những lời vừa rồi của Ngu chưởng môn cực kỳ đúng.” Võ Hoành Vĩ trầm giọng, “Vậy hãy làm như thế đi.”

Võ Hoành Vĩ lên tiếng, chúng chưởng môn cũng không có gì để nói nữa.

Rốt cuộc đây là việc liên quan đến chuyện ma tu lẻn vào.

Ma tu đã an tĩnh rất nhiều năm rồi.

Trong truyền thuyết, đại lục Cửu Châu thuở ban sơ có quang minh và hắc ám cùng tồn tại, ma tu và người tu tiên cùng sinh sống ở bên nhau cho nên hai bên luôn phát sinh chiến loạn khiến dân chúng bá tánh lầm than.

Cho đến trận đại chiến mấy ngàn năm trước, tuy nói là bắt đầu từ hai bên người tu hành ở Nhân giới nhưng cuối cùng hai giới Tiên Ma cũng đều tham dự vào trận chiến tranh đó.

Người tu tiên thu hoạch được thắng lợi to lớn và chiếm cứ gần như cả Cửu Châu rộng lớn, còn người tu ma chạy trối chết, lui về phụ cần hẻm núi lớn ở vực sâu phương tây sinh sống.

Nhiều năm như vậy, chẳng sợ ngẫu nhiên cách khoảng vài trăm năm hai bên đều phát sinh tranh chấp nhưng cũng không quy mô lớn đến mức như lần tiên ma đại chiến đầu tiên. Nhân số người tu tiên đông đảo, thực lực lại cường hãn nên căn bản ma tu không phải là đối thủ.

Nhưng tất cả mọi người đều biết người tu ma gần như chưa bao giờ từ bỏ việc phản công Cửu Châu, bọn họ vẫn luôn ngo ngoe rục rịch.

Lúc này đây bên trong người tu tiên lại ra phản đồ, hơn nữa dường như còn là kẻ đi đầu trong đám tu ma nên mới làm đám ma nhân đó thâm nhập vào môn phái tu tiên sâu đến như vậy.

Đây là việc trọng đại của toàn bộ Tu Tiên giới.

Ngu sở vừa mới nói muốn chạy tới giết khiến chúng chưởng môn giật mình, vì bị khí chất bề ngoài của Ngu Sở che giấu nên không nghĩ tới nàng có thể nói ra những lời không phù hợp với khí chất của nàng.

Đợi đến khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại những lời Ngu Sở nói thì mọi người mới biết những lời nàng nói là đúng.

Thật sự chỉ có đến một lần giết một lần, nhổ cỏ tận gốc mới chương hiển được thực lực và quyết tâm của nhân sĩ tu tiên, những ma tu đó mới có thể đánh mất suy nghĩ của mình, hiểu rõ được việc tiến công bọn họ là một loại vọng tưởng đến cỡ nào.

Sự việc bị làm huyên náo lớn như vậy nên lần tiên tông đại bỉ này tạm thời không so đấu được nữa, đồ đệ của mấy đại môn phái đã hợp lực tra xét tất cả những người đến tham gia, xác định thân phận của bọn họ xong mới để những người được loại trừ nhanh chóng ai về nhà nấy.

Ít nhiều gì thì người tu tiên ai cũng có bảo vật, vào thời điểm mấu chốt như này đừng để bị ma tu thừa cơ mà trộm mất.

Nếu là trước kia, những thế lực khắp nơi phải mất công đi ngàn dặm xa xôi tới đây so đấu muốn tranh dành nổi bật tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi như thế.

Tiên tông đại bỉ mười hai năm mới có một lần, vì có thể ở đại bỉ lấy được thứ tự tốt mà sau lưng bọn họ phải trả giá lên đến mười mấy hơn hai mươi năm dốc hết tâm huyết bồi dưỡng đồ đệ, nói không thể so liền không so, đây không phải là làm lỡ dở đồ đệ nhà người ta sao?

Nhưng lần này gặp chuyện, những thế lực khắp nơi vừa nghe phải đi về thì gần như không có người phản đối mãnh liệt mà đều ngoan ngoãn chờ đến khi thông qua kiểm tra liền đi trở về.

Bởi vì trong lòng bọn họ đều rõ rành rành, Tinh Thần Cung lần này quá mạnh, cho dù so đến cuối cùng thì có lẽ cũng là bốn đệ tử này của Tinh Thần Cung dành thắng lợi, trực tiếp ôm ba thứ hạng đầu chắc là cũng có khả năng.

Không nói cái khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần về biểu hiện thành thạo của Tiêu Dực, Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh trong cuộc hỗn chiến là biết bọn họ chưa dùng toàn lực.

Nếu về sau nhà ai đụng phải Tinh Thần Cung là nhà đó bị mất mặt thôi.

Dù thế nào cũng không có hy vọng thắng lợi, không thể so thì không so.

Ít nhất các đại thế gia bảo vệ được thể diện, pháp bảo mang đến cũng được bảo vệ, còn mạnh hơn những đại môn phái bị Tinh Thần Cung hung hăng vả vào mặt trong lần sơ thí vừa rồi.

Cho nên nhiều thế lực đều rất thống khoái đi về.

Trong lúc đệ tử của các đại môn phái từ từ loại trừ thì quả nhiên phát hiện ra có ma tu ẩn giấu trong những người tới tham gia. Những ma tu này còn muốn phản kháng nhưng lại trực tiếp bị bắt toàn bộ.

Sau khi nghiêm hình bức cung bọn họ, cuối cùng chúng chưởng môn cũng tìm được cửa đột phá.

Quả nhiên Ân Quảng Ly là kẻ cầm đầu cuộc hành động này, hiện giờ gã là thiên tài được Tu Ma giới công nhận, hơn nữa còn được mấy thế lực tu ma coi trọng.

Sở dĩ gã được coi trọng là vì ngoại trừ năng lực của bản thân ra thì trên hết gã có thân phận đại đệ tử của môn phái Vô Định Môn.

Những ma tu đó chờ đến lúc Ân Quảng Ly có thể nhân cơ hội lần này lấy được thượng cổ ma kiếm mà Tu Thiên Phái trông coi. Chỉ cần lấy được thanh kiếm này thì Ân Quảng Ly sẽ chính thức được Tu Ma giới thu nhận.

Những ma tu bị bắt giữ chỉ nói được những việc này, những việc khác không ai biết nhưng lại có dính dáng với tư liệu Ngu Sở nhìn đến.

Dựa theo tư liệu của cốt truyện, về sau Ân Quảng Ly đứng vững được gót chân ở Tu Ma giới, trở thành ‘thiếu chủ’ được nhiều ma nhân đi theo tán dương.

Hơn nữa, Ân Quảng Ly cầm thanh kiếm này sẽ trở thành thế hệ thủ lĩnh mới trong Tu Ma giới.

Trong tay gã còn dạy ra tám đệ tử, về sau tám tên đệ tử này trở thành tám đại ác tu danh tiếng thối hoắc, sau khi Ân Quảng Ly phi thăng Ma giới thì tám người này tiếp quản Tu Ma giới, trở thành phiền toái lớn nhất của Tu Tiên giới.

Tuy nàng đã có tư liệu nhưng kỳ thật chuyện này phát sinh cực kỳ khéo. Vì Ngu Sở không nắm rõ chi tiết được tuyến thời gian nên nàng cũng không biết Ân Quảng Ly động thủ khi nào.

Lúc ấy Ân Quảng Ly tới tán gẫu một lần có nói câu ‘đại bỉ ba năm sau thấy’, kinh nghiệm của nàng đã nói cho nàng biết Ân Quảng Ly muốn làm chuyện gì đó ở lần đại bỉ này.

Rồi sau đó tất cả đều tràn ngập cơ duyên trùng hợp, nếu Võ Hoành Vĩ không tự mình lại đây xin lỗi thì Ngu Sở sẽ không nhập thức ông ta, chỉ sợ nàng sẽ không để ý tới việc của Ân Quảng Ly.

Nhưng cố tình Võ Hoành Vĩ là Đại Thừa kỳ có thể giữ vững lòng dạ bình thường tới đây bình thản tán gẫu với nàng nên Ngu Sở cũng thuận nước đẩy thuyền nói ra. Trong lòng Võ Hoành Vĩ cũng để ý nên suốt đêm chạy về.

Một chuỗi trùng hợp như thế dẫn tới việc bọn họ đã ngăn cản được việc bắt đầu trở nên lớn mạnh của Ân Quảng Ly ở Tu Ma giới. Có lẽ đây cũng gián tiếp thay đổi tương lai về việc trong tiểu thuyết Ma Tôn Ân Quảng Ly mang theo ma nhân ở Ma giới trở về, vì ngăn cản địch nhân nên Tu Thiên Phái bị chết trận hơn phân nửa.

Nghĩ như vậy Ngu Sở cũng bình tĩnh hơn. Tuy để Ân Quảng Ly chạy trốn nhưng ít nhất gã không làm được, hơn nữa nguyên khí đại thương, hoàn toàn lật đổ hết tình tiết trong nguyên tác.

Vì thế sau khi tra ra thông đạo của ma tu và mấy cứ điểm bị bọn chúng giấu kín ở Tu Tiên giới, mấy chưởng môn mang theo đệ tử phân công nhau hành động, tiến lên đánh chết ma tu.

Còn Võ Hoành Vĩ và Ngu Sở tự mình khởi hành đi bắt Ân Quảng Ly đang chạy trốn về phướng biên giới.



Các đồ đệ vốn là muốn đi cùng nhau nhưng cuối cùng Ngu Sở quyết định chỉ mang theo Lục Ngôn Khanh, ba người còn lại ở lại đấu pháp đài hỗ trợ tra xét những người tới đây.

Ngu Sở có thể hiểu được những người trẻ tuổi có ý muốn hy vọng cùng nhau tiến thối nhưng thật sự nàng không biết phải làm sao, ai đi đánh nhau lại lôi theo cả nhà cùng nhau lên đây?

Mà nàng lựa chọn Lục Ngôn Khanh bởi vì hắn là đại sư huynh, cũng là hài tử nàng bớt lo nhất, Ngu Sở vô cùng tin tưởng Lục Ngôn Khanh sẽ không làm chuyện nàng phải bận lòng.

Nếu thật sự muốn đối mặt với địch nhân, Lục Ngôn Khanh đã có kinh nghiệm thì về sau mới có thể lo liệu được các đồ đệ khác.

Vì thế ba người Võ Hoành Vĩ, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh dựa theo dấu vết để lại bắt đầu truy tìm tung tích của Ân Quảng Ly.

Động tác của người Tu Tiên giới thực mau.

Những tiểu đội ngũ khác cùng nhau đột kích mấy cứ điểm tạm thời mà ma tu đã khai ra, còn Võ Hoành Vĩ dùng cấm thuật bù chú dính lấy máu tươi của Ân Quảng Ly bị vương vãi ở cấm địa, vẫn dụng huyết mạnh truy tung thuật để đuổi theo hướng đi của gã.

Quả nhiên bùa chú thể hiện ra Ân Quảng Ly hướng về phía tây chạy trốn.

“Hiện tại gã cực kỳ suy yếu.” Võ Hoành Vĩ hừ nhẹ, “Nếu không phải gã tu được phương pháp bảo mệnh tà môn ma đạo thì có lẽ hồn phách của gã đã bị lão phu đánh tan rồi.”

“Việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi.” Ngu Sở nói.

Bởi vì hổ thẹn sai lầm của bản thân khiến nhiều sự việc bị phát sinh thêm cho nên ông ta chủ động lấy ra pháp bảo trân quý của mình, sau khi triệu hoán liền lập tức phóng đại biến thành một cái đỉnh phát ra ánh sáng vàng, cũng đủ chở được hai mươi người.

Ba người vào trong đỉnh, Võ Hoành Vĩ bấm ngón tay niệm thần chú, nháy mắt kim đỉnh đã xuất phát giống như một tia chớp cắt qua không trung hướng về phía tây đuổi tới.

Bên kia, cả người Ân Quảng Ly đầy chật vật được hai tên ma tu đỡ đi vào một cái miếu bỏ hoang.

Hai người nhẹ nhàng buông gã xuống, sắc mặt hơi nôn nóng.

Bọn chúng cũng đều biết những người tu tiên đó sẽ đuổi theo đến đây, chẳng qua thời gian là sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng hiện giờ kẻ cường đại nhất trong bọn chúng là Ân Quảng Ly lại bị thương thành cái dạng này, hồn phách của gã gần như bị người đánh tan, may mà dùng tà thuật cổ đại nên miễn cưởng kéo được về một cái mạng.

Căn bản là cơ thể của Ân Quảng Ly không thể chống đỡ được ngự kiếm phi hành, ngay cả mấy thông đạo tạo ra từ trước cũng là gắng sức làm, hiện giờ rất khó lại làm tiếp được.

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Hai tên ma tu đều hơi sốt ruột.

Giờ phút này bọn chúng hơi hoang mang lo sợ.

Phía sau có người tu tiên đuổi giết, phía trước trở về địa bàn của ma tu sẽ phải chờ đợi sự trách phạt, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

Ân Quảng Ly lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Hai tên ma tu nhìn nhau, trong đó có một người nói, “Lão đệ, chúng ta chạy đi. Cứ như vậy mãi ba chúng ta đều phải chết!”

Người còn lại do dự một chút rồi gật đầu.

Người này ngồi xổm xuống đành bất đắc dĩ nói, “Ân đại nhân, chúng tại hạ đã tận lực rồi, ngài đừng nên ghi hận chúng tại hạ.”

“Ngươi, các ngươi.” Giọng nói khàn khàn của Ân Quảng Ly vang lên, gã miễn cưỡng mở to mắt rồi cắn răng nói, “Các ngươi dám --- Trở về, khụ khụ, trở về cho ta!”

Có lẽ vẻ mặt của gã làm cho người ta quá sợ hãi nên hai tên ma tu này đều lui về sau một bước, sau đó bọn chúng mở ra pháp bảo xoay người chạy luôn, chỉ trong nháy mắt bóng dáng cũng không thấy.

Ân Quảng Ly miễn cưỡng lật người lại, gã quỳ rạp trên mặt đất rồi lại ho khan vài tiếng, máu tơi theo khóe miệng và mũi của gã chảy ra.

Cao thủ cấp bậc Đại Thừa quả nhiên là danh bất hư truyền, gã mới chỉ tiếp có một chiêu thiếu chút nữa bị hồn phi phách tán, trong cơ thể của Ân Quảng Ly vốn chia ra ma khí và chân khí để vận hành mà giờ đây sự cân bằng đã bị đánh vỡ, giờ phút này chúng trở nên hỗn loạn bài xích lẫn nhau.

Ân Quảng Ly biết chẳng sợ lần này tránh được một kiếp thì công lực của gã cũng không trở lại được độ cao đã từng.

Là một thiên tài có song thể chất hiếm thấy, sao gã có thể thành ra nông nỗi này??

Ngực của Ân Quảng Ly bị hủy hoại giống như bị từng trận gió quất tới, gã miễn cưỡng ngẩng đầu thì đột nhiên không kịp phòng mà thấy một pho tượng Địa Tạng Bồ tát.

Cỏ dại trong chùa miếu sinh trưởng rất tốt quấn quanh pho tượng giống như cái bệ.

Đôi mắt từ bi sống động huyền ảo của Địa Tạng Bồ Tát vẫn nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Ân Quảng Ly đang quỳ rạp trên mặt đất đầy chật vật không chịu nổi.

Ân Quảng Ly sửng sốt nửa ngày rồi nở nụ cười kèm theo giọng nói khàn khàn của gã.

Gã miễn cưỡng gọi phi kiếm của mình, mũi kiếm nhắm vào ngay trái tim rồi đột nhiên cắm vào. Cơ thể của Ân Quảng Ly chấn động, gã run rẩy vươn tay nắm mũi kiếm rút ra, trong nháy mắt máu tươi lan ra trang phục đệ tử của Vô Định Môn.

Thanh trường kiếm rơi trên mặt đất một tiếng thanh thúy, Ân Quảng Ly cúi xuống rồi bắt đầu dùng máu của mình dính trên ngón tay vẽ trận pháp trên mặt đất.

“Nay lấy ma huyết còn lại của ngô mà vẽ nên, tạo nên Cửu U linh khế, dâng lên mời gọi Thiên Ma vô thượng lâm thế!”

Gã vừa khụ ra máu vừa cắn răng nói, “Mười tám vị ma quân trên đời, tiểu bối chỉ mong có thể đánh chết tất cả người tu tiên đang đuổi theo, vô luận là vị ma quân nào, sau khi việc hoàn thành thì tiểu bối hoàn toàn nguyện ý dâng lên hồn phách!”

Ân Quảng Ly không dừng vẽ trận pháp dù chỉ một khắc, máu tươi trên ngực của gã chảy xuôi xuống lăn trên mặt đất, lập tức được hình vẽ trận pháp đồ này hấp thu hoàn toàn.

Trước khi gã dùng hết sức lực thì rốt cuộc cũng vẽ xong nét cuối cùng của trận pháp.

Ân Quảng Ly nặng nề ngã trên mặt đất, gã có thể cảm giác được trận pháp không ngừng hấp thu máu tươi và sinh mệnh của gã.

Loại pháp thuật triệu hoán cấm kỵ này là mấy năm trước gã ngẫu nhiên đạt được, không nghĩ tới thật sự có tác dụng.

Ân Quảng Ly tính cho dù đem hồn phách hiến tế cho ma quân của Ma giới thì cũng không muốn buông tha cho chưởng môn Võ Hoành Vĩ của Tu Thiên Phái đã hại gã đến mức này.



Muốn chết thì cùng chết, gã không làm được thì Võ Hoành Vĩ cũng đừng mơ tưởng được làm tiên!

Ân Quảng Ly cắn chặt răng.

Lúc này huyết trận tản mát ra ánh sáng chói mắt, ngay sau đó hắc khí phun trào ra.

Lấy huyết trận làm trung tâm, phạm vi vài trăm dặm đều bị động đất, động vật và chim chóc dốc hết toàn bộ sức mạnh, rất nhiều đàn chim bay quanh ở giữa không trung.

“Ở kia đó là cái gì vậy?” Giữa không trung, Lục Ngôn Khanh ngẩn ngơ hỏi.

Ở nơi này tới xem, phía chân trời xa xôi bên đó bỗng nhiên có sấm chớp mây mù quay cuồng xoay, tia chớp nổ vang, cả nửa bầu trời đều chìm vào bóng tối nặng nề. Trên mặt đất có vô số động vật đang vội vàng chạy trốn, ngay cả hàng ngàn hàng vạn con sâu đều động đậy bất an bò lên trên thân cây.

“Thiên địa dị tượng như vậy đã vượt quá khả năng của Ân Quảng Ly.” Võ Hoành Vĩ ngưng trọng. Ông ta dừng lại, ngay sau đó mở to hai mắt, “Không xong, ma khí nồng nặc như vậy chẳng lẽ --- chẳng lẽ Ân Quảng Ly triệu hoán ra người của Ma giới sao??”

Không đợi Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh nói chuyện thì dưới chân đã cảm thấy bỗng nhiên kim đỉnh chấn động, giống như đang xua đuổi bọn họ đi vậy. Hai thầy trò lập tức nhảy ra kim đỉnh.

“Võ chưởng môn, ngài đây là ý gì?” Ngu Sở nhíu mày.

“Nếu là Ân Quảng Ly triệu hoán ra vài vị ma quân ở Ma giới kia thì chỉ sợ mọi người đều không phải là đối thủ!” Võ Hoành Vĩ trậm giọng, “Tu vi của lão phu cao nhất, nếu khả năng chỉ có một đường thì cũng chỉ có ta đi đua. Nếu không có khả năng đó nữa thì dù sao lão phu là người làm trọng thương Ân Quảng Ly, gã chỉ muốn tính mạng của lão phu, lão phu đã chết thì ma quân kia cũng có thể hoàn thành mục tiêu của Ân Quảng Ly rồi trở về. Cho nên các ngươi chớ tới gần!”

“Võ Hoành Vĩ!” Ngu Sở cất cao giọng.

Hai người muốn tiến lên lại phát hiện không biết từ khi nào Võ Hoành Vĩ đã bày ra pháp trận vậy bọn họ ở bên trong để ngăn cản bọn họ đi tới.

“Sư tôn, phải làm sao bây giờ?” Lục Ngôn Khanh sốt ruột.

Khuôn mặt của Ngu Sở tối lại, nàng lạnh lùng nói, “Con lui về sau một ít, ta đến phá trận pháp này!”

Cùng lúc đó, trong chùa miếu, Ân Quảng Ly đang quỳ rạp trên mặt đất ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào nam tử đi ra từ huyết trận.

Ân Quảng Ly đã là người trong ma đạo, chân gã lại vẫn cứ phát run khi cảm nhận được linh hồn của chính mình đang run rẩy muốn chạy trốn khỏi người này.

Thế mà một câu gã cũng không nói nên lời, đầu lưỡi và cằm đều run bần bật.

“Ngươi là kẻ đã gọi ta ra tới?” Người này mở miệng giọng đầy nhạt nhẽo. Hắn cúi đầu, mắt phượng nhìn qua Ân Quảng Ly đang ở trên mặt đất.

Ân Quảng Ly nổi danh anh tuấn trong Tu Tiên giới nhưng so với vị ma quân đến từ Ma giới trước mắt này thì diện mạo của gã có vẻ bình thường nhạt nhẽo đến cùng cực.

“Là, là tại hạ.” Ân Quảng Ly run giọng.

“Ngươi muốn giết người tu tiên đang đuổi theo ngươi?” Ma quân hỏi một cách lãnh đạm.

Ân Quảng Ly đều không ra tiếng. Trong nháy mắt này gã dường như cảm thấy triệu hoán vị này xuất hiện lại chỉ làm mấy việc lông gà vỏ tỏi giết mấy kẻ đuổi theo quả thực là tội không thể tha.

Đúng lúc này, ma quân lười nhác nâng lên đôi mắt.

Ngay sau đó có người vọt tiến vào, đó là Võ Hoành Vĩ.

Võ Hoành Vĩ đã sớm tới trình độ thần kiếm hợp nhất, ông ta giống như chùm sáng vàng lập tức phá tan hắc khí bao phủ đỉnh núi, tấn công hướng về hai người họ.

Lấy đạo hạnh của Ân Quảng Ly không có nhận ra được sự việc phát sinh trong nháy mắt này, trong nháy mắt đó lão đại Đại Thừa kỳ chỉ dùng một chiêu đánh gã sắp hồn phi phách tán đã bị ma đầu đánh sụp nửa cái miếu hoang, mà bản thân ông ta đã hôn mê bất tỉnh trong đống phế tích đó.

Từ đầu tới cuối, vị ma quân được triệu hoán mà đến đây gần như tay cũng chưa từng động quá.

Đồng tử của Ân Quảng Ly run rẩy.

Đây là thực lực của ma quân ở Ma giới sao? Mạnh như vậy hẳn là vượt xa cả ma quân đúng không? Nếu mười tám quân đều có trình độ như này thì sao phải sầu não về việc phản công Tiên giới?

Đúng lúc này, ánh sáng trắng vừa tới đánh úp lại, thế nhưng Ân Quảng Ly cũng không thấy rõ.

Nam nhân được triệu hoán đến ngẩng đầu, ánh mắt lười nhác của hắn rung động, đồng tử màu vàng có ảnh ngược của bóng dáng đó.

Giây tiếp theo, Ngu Sở đã tới gần.

Nàng dừng bước chân lại phát hiện chùa miếu rách nát ngoại trừ tượng Địa Tạng Bồ Tát ra cũng chỉ có Ân Quảng Ly còn đang ngã trên mặt đất, nam nhân mới bị hắc khí bao phủ đã không thấy bóng dáng đâu.

Ngu Sở ngẩn ra.

“Người khác đâu?” Nàng chất vấn.

Ân Quảng Ly cũng choáng váng, gã cũng không biết người bỗng nhiên đi đâu.

Ngu Sở quả thực là không phân biệt được gì, nàng xác định chính mình không cảm nhận được con đường mà hắc khí cường đại kia rời đi, đối phương giống như bỗng dưng biết mất --- Chẳng lẽ hắn cứ trở về Ma giới như vậy?

Suýt chút nữa nàng định dùng tuyệt chiêu cứu mạng áp đáy hòm, còn chuẩn bị đánh bạc liều chết, kết quả lại chạy?

Chỉ như vậy?