Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 7: 7: Các Môn Phái




Sau
Lục Ngôn Khanh là một hài tử tốt, đôi khi lại quá ngoan, ngoan đến mức người vốn lạnh nhạt như Ngu Sở đều không nhịn được mà đau lòng.

Hai người khởi hành về phía nam để đi đến khế đất linh sơn. Dọc theo đường đi, xác thực Lục Ngôn Khanh chiếu cố được nàng y như lời nam hài đã nói.

Nam hài rất mẫn cảm và tinh tế, mấy ngày nay đi đường ngựa xe mệt nhọc vẫn có thể hiểu được thói quen yêu thích của Ngu Sở.

Ví dụ như Ngu Sở hay uống trà Long Tĩnh, thích ăn đồ ngọt, quen ở nhà hướng nam. Lại ví dụ như, dọc theo đường đi nàng đều đối với người ngoài nho nhã lễ độ, nhưng thực tế cho thấy bởi vì nhiều năm diễn kịch quá nhiều nên qua thái độ có thể biết được nàng phiền chán giao tiếp…… Tất cả chuyện này Lục Ngôn Khanh đều nắm rõ.

Đến giờ phút này, tất cả việc vặt vãnh Lục Ngôn Khanh đều xử lý được hết. Những thứ Ngu Sở thích cậu ta sẽ trước tiên làm tốt, nàng chán ghét giao tiếp, y liền bắt đầu chủ động giao tiếp chuyện trò với những người trưởng thành, thậm chí còn không quên chuẩn bị mã phu, xử lý từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Dù ngồi xuống ở bất cứ đâu, trong tầm tay của Ngu Sở luôn có tách trà ngon nam hài rót.

Kỳ thật Ngu Sở cũng không kỳ vọng nam hài chu đáo như vậy nhưng nàng không thể ngăn lại. Nàng biết nam hài vội vàng muốn báo đáp nàng, chứng minh mình có giá trị. Cũng chỉ có cho nam hài làm những việc y muốn mới có thể giảm bớt sự bất an trong lòng Lục Ngôn Khanh.

Dù có thay đổi bộ trường bào mềm mại vừa người, người trưởng thành gặp gỡ trên đường cũng đều khách khí mà gọi y là thiếu gia công tử và lễ phép với y như với người trưởng thành thì Lục Ngôn Khanh cũng không thể lập tức quên đi quá khứ của chính mình.

Thời thơ ấu mấy năm nay sống cuộc sống ăn mày màn trời chiếu đất không có tôn nghiêm đã tra tấn nam hài xuất thân từ phú thương này, khoảng trống trong lòng y vẫn cần thời gian để lấp đầy.

Vì thế trong khi đang đi đường, Ngu Sở bắt đầu dạy nam hài đọc sách viết chữ.

Lục Ngôn Khanh vừa thông minh lại chịu khó, Ngu Sở chỉ cần đọc một lần là y có thể nhớ kỹ. Chỉ là viết chữ hơi kém, cần luyện thêm.

Cứ đi đi dừng dừng như vậy, hai người tiến về phía nam tính ra cũng được khoảng một tháng, rốt cuộc cũng đi tới Vân Thành, là thành phụ cận với khế đất Huyền Cổ Linh Sơn.

Tuy Vân Thành cũng to lớn nhưng vì lưng dựa vào núi, không có con đường nhất định nào cần đi qua như Thanh Thành phồn hoa, có khuynh hướng tự lực cánh sinh nên trên quang cảnh đường phố nhìn cũng mộc mạc hơn rất nhiều.

Ngu Sở trả tiền cho mã phu đến từ Thanh Thành xong liền mang Lục Ngôn Khanh vào Vân Thành.

Vị trí Vân Thành hơi hẻo lánh, núi vây quanh ba mặt, chính vì nguyên nhân này mà nó thành nơi người tu tiên thường xuyên đến.

Ngu Sở cùng Lục Ngôn Khanh đang đi trên đường phố lớn thì phát hiện trên đường có không ít đệ tử từ các môn phái mặc quần áo không giống nhau mua sắm nhu yếu phẩm ở đây, người dân Vân Thành dường như cũng nhìn quen cảnh tượng như vậy.

“Sư tôn, bọn họ đến từ môn phái nào vậy ạ?” Lục Ngôn Khanh theo sát Ngu Sở mà nhỏ giọng hỏi.

Ngày thường Lục Ngôn Khanh làm việc quá chu đáo trầm ổn, cũng chỉ có sự việc mới mẻ khiến nam hài tò mò mới có thể làm người ta nhớ tới nam hài chỉ mới mười hai tuổi.

Ngu Sở nhìn lướt qua rồi nói, “Phía trước chúng ta có ba người mặc bộ trang phục luyện công màu đen là đệ tử của Thiên Sát Môn, mặc quần áo trắng và tím bên phải là Bồ Tháp Các, Mua lương thực bên kia chính là người của Bàn Nhược môn.”

“Làm sao sư tôn biết được vậy ạ?” Lục Ngôn Khanh kinh ngạc nói, “Phụ cận nơi này có rất nhiều môn phái sao?”

“Mấy môn phái này đều ở phía nam nhưng rơi rụng ở các nơi, nếu con chạy xe ngựa thì nơi gần nhất cũng muốn đi mất nửa tháng. Vân Thành là thành phụ cận lớn nhất nên sẽ có nhiều mặt hàng khác nhau, có lẽ những đệ tử này ‘ngự kiếm phi hành’ đến đây để mua đồ.”

Ngu Sở lại nói, “Còn việc phân rõ bọn họ thì nhìn nhiều rồi con cũng sẽ biết. Hiện giờ môn phái có danh vọng không nhiều lắm, đều sẽ tự nghĩ ra trang phục luyện công cùng môn huy để chương hiển thân phận của mình, môn phái nhỏ không để ý như vậy.”

Ánh mắt của Lục Ngôn Khanh sáng lên, cậu bé chờ mong hỏi, “Chúng ta cũng có thể thiết kế trang phục môn phái cùng môn huy đúng không ạ?”



Ngu Sở cười cười.

“Môn huy của môn phái nhỏ không ai để ý đến đâu.” Nàng khẽ cười, “Còn nữa, hiện giờ chỉ có hai người chúng ta mà thôi, lấy đâu ra môn phái? Nếu con muốn thiết kế thì cần nỗ lực nhiều hơn, sớm tạo thanh danh ở Tu Chân giới này.”

Lục Ngôn Khanh lập tức gật đầu, “Con nhất định sẽ nỗ lực.”

Thực ra muốn nổi danh rất đơn giản, mỗi năm Tu Chân giới đều tổ chức đại tái. Nhưng hiện tại nói những lời này là để cổ vũ Lục Ngôn Khanh thêm cố gắng.

Bản thân Ngu Sở rất có tự tin, bằng năng lực của nàng cùng tư chất của Lục Ngôn Khanh thì nổi danh ở Tu Chân giới là chuyện sớm hay muộn. Chẳng qua không phải là hiện tại.

Lão tiền bối nói rất đúng, muộn thanh phát đại tài.

***Muộn thanh phát đại tài: Ý muốn nói đôi khi im lặng không khoa trương là cách để bảo vệ lợi ích của bản thân trước biến cố tương lai, cứ âm thầm nỗ lực là sau này cũng sẽ có ngày công thành danh toại.

Nàng muốn nhanh chóng tu luyện, ít nhất là muốn đuổi kịp tiêu chuẩn hậu kỳ của bản thân ở Tu Chân Giới khác, có thể bảo vệ được Lục Ngôn Khanh, mới có thể để y ra ngoài lộ mặt.

Hai người tìm quán trà để nghỉ chân một lúc, Lục Ngôn Khanh vừa châm trà vừa hỏi, “Sư tôn, ngài nói ngọn núi đó ở nơi nào?”

Nói thật Ngu Sở cũng không nắm rõ, nàng dựa theo địa chỉ khế đất so sánh với bản đồ đại lục mà tìm tới, bản đồ cổ đại không thể so với hiện đại, không chi tiết được như vậy, nàng chỉ biết Vân Thành là cổ thành cách Huyền Cổ Sơn mạch gần nhất.

“Khách quan muốn đi nơi nào thì chỉ cần hỏi tiểu nhân, tiểu nhân rất quen thuộc nơi này.” Lúc này tiểu nhị bê mâm tới, đem hạt dưa đặt trên bàn.

“Xin hỏi ngươi có nghe nói đến Huyền Cổ Sơn mạch không?” Ngu Sở hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi, ngài muốn đi đâu ạ?” Tiểu nhị tận tình khuyên bảo, “Cho dù hai vị là người tu tiên, tiểu nhân không quá kiến nghị hai vị đi……”

Lục Ngôn Khanh hỏi, “Vì sao?”

“Núi kia rất tà môn, mây mù quanh năm vờn quanh. Bá thánh Vân Thành chúng tôi khi còn nhỏ tính bướng bỉnh đều từng chạy đến, tiến vào sương mù đó đều không nhìn thấy được gì, mơ mơ màng màng như quỷ đập tường, vừa mở mắt liền đã xuống núi rồi!”

***Quỷ đập tường: Là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật, đã có nhiều người gặp phải.

Tiểu nhị hơi hứng thú mà nói thầm, “Cũng có nhiều tiên trưởng muốn đi vào, nghĩ đến là nơi càng tà môn càng khó vào thì bên trong càng có thứ tốt. Nhưng bất kì người ở môn phái nào cũng không thể vào được! Ngự kiếm phi hành cũng không được, cứ như quỷ đập tường vậy.”

“Cái này……” Lục Ngôn Khanh nhìn Ngu Sở rồi quay đầu về phía tiểu nhị hỏi tiếp, “Vậy rốt cuộc núi này ở nơi nào?”

“Kỳ thật không xa đâu, ra khỏi thành Tây hướng vào đường núi, đi khoảng hai ba giờ là đến.” Tiểu nhị nói, “Nơi đó rất dễ nhận biết, tất cả đều là sương mù, chúng tôi đều tránh không đi nơi đó. Mấy năm nay cả người tu tiên đều không thể vào được, nghe nói đã mấy ngàn năm không ai vào được!”

Chờ đến khi tiểu nhị đi khỏi, Lục Ngôn Khanh mới ghé vào trên bàn nhỏ giọng hỏi, “Sư tôn, nơi đó chính là nơi chúng ta muốn đến phải không ạ?”

Ngu Sở hơi gật đầu. Chờ đến khi nghỉ ngơi xong, Ngu Sở cùng Lục Ngôn Khanh từ thành Tây đi lên núi. Một tháng này, tu vi của Ngu Sở tinh tiến không ít, chỉ một thời gian ngắn đã sắp vượt qua trình độ của Ngu Sở Sở. Nàng thi triển khinh công bay lên ngọn cây để xác định phương hướng thì nhìn thấy dãy núi nơi xa có một khu vực bị sương mù bao phủ, quy mô sương mù không chỉ một ngọn núi mà ít nhất cũng một dãy núi.

Thật ra hiện giờ Ngu Sở dù không còn nắm giữ ngự kiếm phi hành thì khinh công cũng có thể làm nàng đến nơi nhanh chóng. Nhưng nàng nghĩ đến Lục Ngôn Khanh, sợ nhỡ may y không tìm thấy đường xuống núi, lần đầu tiên đến thì tốt nhất vẫn nên đi bộ một lần.

Hai người hướng về chỗ sương mù bao phủ mà đi, sau khi đi được khoảng một giờ, xuất hiện đường rẽ trên núi mà người dân thường đi, còn hướng đi đến Huyền Cổ Sơn mạch lại không có đường, chỉ thấy cỏ dại tùy ý sinh trưởng, thoạt nhìn xác thực nhiều năm không có ai đi qua.

Hai người tiếp tục đi sâu vào trong, đi qua hai ngọn núi thì Lục Ngôn Khanh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cúi đầu nhìn về phía con đường xuống núi, rất nhanh y liền phát hiện trên mặt đất xuất hiện sương mù dày đặc hướng về đây. Nam hài ngẩng đầu thì thấy cả ngọn núi đều bị sương mù bao phủ, sương mù giống như có kết giới, trừ bỏ việc trên mặt đất sương mù có tan đi một ít, nhưng còn lại bất luận ra sao cũng không tản ra, mà việc này chỉ xuất hiện ở đây.



“Sư tôn!” Nhìn thấy kỳ quan này, Lục Ngôn Khanh lập tức hưng phấn, nam hài ít khi lộ ra tính cách trẻ con, kéo vạt áo ngồi xổm xuống mà bắt sương mù chơi, nhìn bộ dáng này của y, môi mỏng của Ngu Sở hơi cong lên.

Nàng từ trong không gian lấy ra khế đất ném vào sương mù dày đặc. Cuộn giấy dài đó liền cố định giữa mảnh sương mù, cổ văn rồng bay phượng múa trên mặt giấy phát ra ánh sáng vàng.

Ở trong mắt Lục Ngôn Khanh, tay áo của sư tôn quả thật là thứ tồn tại thần kỳ nhất trên đời, có thể múa may ra đủ mọi loại đồ vật.

Cậu bé đứng bên cạnh Ngu Sở, nhìn nàng lẩm bẩm nhưng không biết nói cái gì. Ngay sau đó, Ngu Sở dùng chủy thủ cứa vào lòng bàn tay, máu chảy ra hướng về khế đất, khế đất càng phát ra ánh sáng lóa mắt.

Sau một lúc lâu, Ngu Sở nói, “Được rồi, đi thôi.”

Nàng cất bước tiến vào sương mù, Lục Ngôn Khanh liền đuổi theo.

“Sư tôn, tại sao lại không xua tan sương mù ạ?” Lục Ngôn Khanh hỏi trong khi hai người đang đi vào sương mù.

“Con cũng nghe tiểu nhị đó nói rồi, những người tu tiên khác cũng nhớ thương nơi này.” Ngu Sở giải thích, “Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, không chống lại được với người ngoài, cho nên tốt nhất là mai danh ẩn tích, nghỉ ngơi lấy lại sức trước.”

Lục Ngôn Khanh hiểu rõ mà gật đầu, ở trong lòng không biết suy tư điều gì.

Trước đây đối với nam hài mà nói, người tu tiên giống như chuyện xưa trong miệng của những thuyết thư tiên sinh, sau khi vào Vân Thành mới cảm nhận sự chân thực.

Nam hài chú ý tới đệ tử tụ với nhau thành các nhóm của các môn phái, lại nghĩ đến Ngu Sở liền cảm thấy bản thân có rất nhiều gánh nặng.

Lục Ngôn Khanh không hiểu biết về Tu Tiên giới nhưng nam hài có thể nhìn ra được một môn phái có hưng thịnh hay không đều có quan hệ tới đồ đệ. Hiện giờ sư phụ chỉ có đồ đệ độc đinh là cậu ta cho nên mới phải làm việc cẩn thận như vậy.

Bản thân nhất đinh phải mau mạnh mẽ lên, ít nhất muốn tự mình có thể đảm đương một phía mới có thể đủ làm cho Ngu Sở bớt lo.

Lục Ngôn Khanh nghĩ vậy cũng liền không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Đi được một đoạn thì đột nhiên sương mù tản ra, lộ ra ánh mặt trời đang rải xuống.

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, lập tức dừng chân hít sâu một hơi.

Sau khi sương mù tản đi, màu xanh dạt dào của Huyền Cổ Sơn mạch tựa hồ mang theo chút hương vị ngọt lành mà bên ngoài không có được, trời xanh trong vắt, chim chóc kêu ríu rít, tiếng nước suối chảy róc rách.

Trước mắt cậu bé là một ngọn núi cao ngất thấp thoáng trong mây, cầu thang làm từ đá xanh xám chạy theo chân núi kéo dài đến đỉnh núi, loáng thoáng có thể nhìn đến đại môn của môn phái ở đỉnh núi.

Mây mù chậm rãi bay đi, lộ ra ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh núi, điểm xuyết thêm viền vàng tạo nên khí phái trang khiêm cho tòa môn phái cổ xưa này.

Ngu Sở cũng rất kinh ngạc, không nghĩ cái hệ thống vốn keo kiệt thế mà lần này ra tay hào phóng, cho không nàng địa bàn tốt như vậy?

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Vì hòa bình thế giới cho nên ngươi nhanh nhanh đem các lão đại đều thu mà dưỡng cho tốt thì cái gì cũng đều cho ngươi… Làm nhanh lên!