Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 79: Chương 79




Ba gã đệ tử Bách Trượng Phong nhìn thấy Thẩm Hoài An đến thì sắc mặt đều thay đổi.

Đương nhiên bọn chúng biết người thanh niên trước mặt này là thiên tài kiếm tu gây khiếp sợ trong lần tiên tông đại bỉ nửa năm trước, ba người bọn chúng sao có thể là đối thủ của hắn cho được?

Gã sư huynh cầm đầu của Bách Trượng Phong cười giả lả với sắc mặt cứng đờ.

“Thẩm đạo hữu hiểu lầm rồi, chúng tại hạ chỉ luận bàn một chút với Lý Thanh Thành mà thôi.” Gã sư huynh này ôm quyền giải thích, “Một khi đã như vậy thì chúng tại hạ xin cáo từ trước.”

Ba gã đó quay đầu muốn chạy.

“Đứng lại.” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói.

Không có biện pháp, ba gã đó đành phải dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoài An.

“Thẩm đạo hữu còn có chuyện gì sao?”

“Các ngươi muốn đánh thì đánh muốn chạy thì chạy, đây là coi Tinh Thần Cung chúng ta là thứ để bài trí sao?” Thẩm Hoài An cất giọng lạnh như băng, “Xin lỗi sư đệ của ta mau.”

Sắc mặt của ba gã đồ đệ Bách Trượng Phong cứng đờ. Để bọn họ cúi đầu trước Thẩm Hoài An thì may ra còn miễn cưỡng chịu đựng được, dù sao đúng là thực lực của Thầm Hoài An trên bọn chúng.

Nhưng Lý Thanh Thành……

Ánh mắt của bọn chúng không nhịn được chuyển sang nhìn Lý Thanh Thành đang ở phía sau Thẩm Hoài An, Lý Thanh Thành đang ngồi trên mỏm đất, hắn đắc ý mang theo cảm giác tiểu nhân đắc chí mà nhìn bọn chúng.

Sắp làm ba người bọn chúng tức chết rồi! Sao Tinh Thần Cung lại có thể thu gia hỏa như vậy làm đồ đệ đây?

Không có cách nào nữa, ba gã đệ tử Bách Trượng Phong đành phải cắn răng cúi đầu.

“Lý Thanh Thành, thật sự…… Xin lỗi!” Gã này cắn răng nhận sai, “Chúng tại hạ động thủ không đúng mực, xin Lý đạo hữu tha thứ!”

Nhìn bộ dáng xin lỗi có bọn chúng, Lý Thanh Thành lười nhác vẫy vẫy tay.

“Rồi rồi, nếu các ngươi đã có thành ý nhận sai như vậy thì ta đây sẽ tha thứ cho các ngươi.” Lý Thanh Thành đáp, “Lần sau chú ý hơn.”

Ba gã này hận đến suýt chút nữa cắn nát hàm răng, chúng xoay người cất bước nhanh chóng rời đi.

Thẩm Hoài An vừa quay lại thì nhìn thấy Lý Thanh Thành đang có vẻ mỹ mãn ngồi dưới đất, trên tóc trên bả vai và cả vạt áo đều dính bụi đất, một chút ý thức về nguy cơ cũng không có.

Thẩm Hoài An duỗi tay đánh lên đầu của hắn.

“Ai ôi, sư huynh, sư huynh đánh đệ làm gì?” Lý Thanh Thành ôm đầu la lối.

Thẩm Hoài An xách hắn lên rồi để Lý Thanh Thành vỗ vỗ bụi bẩn trên người.

“Sao đệ lại không biết sợ vậy?” Thẩm Hoài An nói, “Nếu chiêu thức của ba gã đó đánh lên người đệ thật thì đệ có biết đệ sẽ bị trong thương đến mức nào không?”

Lý Thanh Thành vỗ vỗ bụi đất trên người mình rồi nói với vẻ không sao cả, “Biết mà, dù sao hiện tại đệ cũng là người tu tiên, có trọng thương cũng có thể dưỡng bệnh, không chết là được.”

Hắn nhìn về phía Thẩm Hoài An cười hì hì rồi thò lại gần.

“Ít nhiều gì thì sư huynh cũng tới kịp thời, bằng không đệ xong rồi.”

“Trên người đệ đều là bụi bẩn, đệ đừng có mà tới đây.” Ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng Thẩm Hoài An lại thành thật vỗ vỗ bụi đất trên người giúp Lý Thanh Thành, “Sao đệ lại không chạy đi?”

“Mệt mỏi, không phải là đệ có cảm giác không chạy thoát được sao?”

Chờ đến khi có thể nhìn ra được hình người của Lý Thanh Thành thì Thẩm Hoài An mới tìm tòi xung quanh, xác định không có người đi theo, lúc này mới mang Lý Thanh Thành trở về.

“Đúng rồi sư huynh, sư huynh nghĩ thế nào mà xuống núi tiếp đệ vậy?” Trên đường trở về, Lý Thanh Thành hỏi.

“Sư tôn để cho huynh tới.” Thẩm Hoài An kể, “Sư tôn nói khả năng sẽ có người gây khó dễ cho đệ.”

Hai người trở lại Chủ phong, vừa nhìn thấy Lý Thanh Thành mặt xám mày tro đã trở về, những người khác đều vây xung quanh.

“Đệ làm sao vậy? Đi đào hố à?” Cốc Thu Vũ giật mình quan tâm hỏi han.

Tay của Lục Ngôn Khanh đáp lên bả vai của Cốc Thu Vũ, hắn trầm giọng hỏi, “Thật sự gặp phải người gây khó dễ cho đệ?”

“Đi tìm sư tôn rồi nói sau.” Thẩm Hoài An nói.

Các đệ tử đi vào thư phòng, quả nhiên Ngu Sở đang ở bên trong.

Nàng buông sách xuống, nhìn thấy bộ dáng của Lý Thanh Thành bèn hỏi với nụ cười như không cười, “Bị đất chôn mất?”

“Sư tôn, khi con đi xuống vừa đúng lúc thấy có ba kẻ cầm phi kiếm muốn công kích đệ ấy.” Thẩm Hoài An không có tâm tư nhẹ nhàng nói giỡn như Ngu Sở, hắn nhíu mày, “Những kẻ này cũng quá trắng trợn táo bạo, ban ngày sáng rõ còn dám làm như vậy?!”

“Có lẽ mấy người này tới là thử Thanh Thành.” Ngu Sở suy đoán, “Chỉ sợ mấy đại môn phái đó đều muốn xả giận.”

A? Sư tôn, chúng ta không phải là môn phái nhỏ thôi sao?” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Tuy rằng con biết trước đây các sư huynh rất nổi bật ở lần đại bỉ đó nhưng không đến mức việc thu đồ đệ mà bọn họ còn khẩn trương như vậy.”

“Đương nhiên bọn họ khẩn trương rồi.” Lục Ngôn Khanh kể, “Mỗi đồ đệ của sư tôn đều có thân thủ bất phàm thì tự nhiên bọn họ sợ đồ đệ của Tinh Thần Cung càng ngày càng nhiều, ngày sau sẽ trở thành uy hiếp mới cho nên mới đến thăm dò đệ thật giả ra sao.”

“Vậy lần này bọn họ có thể yên tâm rôi.” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Thật sự là đệ không đánh lại bọn họ.”

“Đệ có thể nhìn ra được bọn họ ở môn phái nào không?” Cốc Thu Vũ hỏi.

Lý Thanh Thành đáp, “Đệ có thử một chút, chắc hẳn bọn họ là đệ tử của Bách Trượng Phong.”

Mọi người lại nhìn về phía Ngu Sở.

“Sư tôn, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lục Ngôn Khanh hỏi.



“Không có việc gì.” Ngu Sở trả lời, “Sau khi bọn họ thử một lần rồi sẽ không đến lần nữa. Còn về chuyện khác…… Lý Thanh Thành.”

“Có ạ.” Lý Thanh Thành bị điểm danh, hắn lập tức nhìn về phía Ngu Sở.

“Con cần tu luyện chăm chỉ vào.” Ngu Sở dặn dò, “Dưới chân núi hiện giờ các đệ tử của môn phái tu tiên cơ bản đều là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, ít có Kim Đan kỳ xuất hiện. Chỉ cần con tu luyện đến Trúc Cơ kỳ thì trước mắt cũng đủ dùng.”

“Đã biết ạ, đệ tử sẽ nỗ lực.” Lý Thanh Thành hết cách rồi.

Sau khi tan họp vốn là thời gian tu luyện nhưng Lục Ngôn Khanh để Lý Thanh Thành cầm quần áo đi con suối gần đó tắm rửa sạch sẽ.

Lý Thanh Thành đi xuống Chủ phong, lại đi đến mép suối, hắn tháo dây buộc tóc, cởi quần áo rồi lặn xuống nước.

Một lát sau, hắn ngoi đầu ra khỏi mặt nước, vừa xoa xoa đầu tóc của mình vừa đi lên bờ rồi dựa vào bờ nhẹ nhàng thở dài.

“Không được…… Không thể cứ mãi như vậy được.” Hắn thầm thì.

Cuộc sống mà Lý Thanh Thành từng trải qua thực lộn xộn mờ mịt, gặp phải phiền toái hắn đều lấy việc tránh né và xin lỗi là chủ.

Hắn không phải là kẻ thích tranh chấp, chẳng sợ có một số việc là đối phương sai nhưng vì an ổn nên hắn vẫn lựa chọn thoái nhượng.

Nhưng……

Lý Thanh Thành lại chìm vào nước lần nữa, hắn mở mắt ngay dưới làn nước.

Nghĩ đến những gã đệ tử của Bách Trượng Phong đó chỉ thiếu dòng chữ ‘sao Tinh Thần Cung lại thu người như ngươi vậy’ treo ở trên mặt, Lý Thanh Thành không nhịn được mím chặt đôi môi.

Hắn xông ra khỏi mặt nước, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Ôi…… Bái nhập sư môn đúng là phiền toái.

Tắm rửa xong, cả người Lý Thanh Thành sạch sẽ trở lại luyện võ trường. Luyện võ trường chiếm cứ hẳn một sườn núi, nó cực kỳ rộng lớn.

“Đã trở lại.” Nhìn thấy Lý Thanh Thành, Lục Ngôn Khanh gật gật đầu.

Lý Thanh Thành nhìn Lục Ngôn Khanh chuẩn bị rời đi, hắn vội vàng gọi lại, “Sư huynh.”

“Làm sao vậy?” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía hắn.

Lý Thanh Thành muốn nói lại thôi. Trên khuôn mặt của hắn hiện lên biểu cảm thống khổ, cuối cùng giống như hạ quyết tâm thật lớn rồi mới cắn răng nói, “…… Về sau luyện thêm có thể mang đệ theo được không?”

Lục Ngôn Khanh ngẩn ra. Ngay sau đó hắn cong lên khóe miệng rồi xoa xoa đầu của Lý Thanh Thành.

Nhìn Lục Ngôn Khanh rời đi, Lý Thanh Thành than thở thật dài.

“Ôi……”

Về sau đành vô duyên với cuộc sống nhàn nhã thôi.

Ngày đầu tiên thêm huấn luyện, Lý Thanh Thành lại khôi phục trạng thái cả người mệt đến mức khó chịu như trước.

Nhưng các sư huynh đều rất chăm sóc, mỗi khi đến bữa tối đều thêm phần cơ riêng cho hắn.

Đặc biệt là thịt nướng Tiêu Dực nướng riêng cho hắn, quá thơm, hoàn toàn không phải đầu bếp Đế Thành có thể so sánh được, ngon đến mức Lý Thanh Thành không ngừng được cái mồm.

“Được được, nương theo ơn huệ của thịt nướng, đệ không mất công thêm huấn luyện!” Lý Thanh Thành vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói không rõ.

Tiêu Dực nhìn hắn, “Nếu mỗi ngày đệ có thể duy trì thì mỗi ngày huynh sẽ nướng cho đệ.”

Lý Thanh Thành kích động, cảm động đến nỗi nước mắt sắp chảy ra đến nơi.

“Sư huynh, các huynh thật tốt, nhất định đệ sẽ nỗ lực thật tốt!”

Buổi tối, Lý Thanh Thành được ăn uống no đủ nên sau khi trở về phòng một lúc liền ngủ khì khì.

Trong một viện ở đầu bên kia, đông sương phòng, Lục Ngôn Khanh ngồi ở trên giường đả tọa, sau khi vận hành nhiều tiểu chu thiên mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Kỳ thật sau khi hắn tiến vào Kim Đan kỳ thì yêu cầu về miếng cơm giấc ngủ không nhiều như trước.

Chẳng qua có thể do thời thơ ấu quá nhấp nhô cho nên chẳng sợ đã tiến vào Kim Đan kỳ thì không giống như những người khác đến mấy chục ngày không ăn cái gì.

Dục vọng ăn uống của Lục Ngôn Khanh không thay đổi bởi tu vi, cũng một phần là do đền bù lại những ngày tháng bữa đói bữa no thời thơ ấu suýt chút nữa bị đói chết.

Còn việc nghỉ ngơi là do Ngu Sở cưỡng chế yêu cầu.

Sư phụ những môn phái khác đều ước gì đồ đệ của mình nỗ lực tiến tới, còn Ngu Sở lại sợ hắn cả 24 giờ làm việc không gián đoạn, khiến bản thân tu luyện đến choáng váng cho nên yêu cầu hắn lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi đúng thời hạn, không được tu luyện.

Việc khống chế cơ thể của Lục Ngôn Khanh đã tiến vào giai đoạn mới, sau khi hắn ở trên giường

nhắm mắt lại thì cơ năng điều tiết cơ thể của hắn khiến hắn mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Dĩ vãng sau khi hắn đi vào giấc ngủ thì sẽ ngủ rất sâu, không có bất kỳ giấc mơ nào hiện ra. Nhưng lúc này đây, Lục Ngôn Khanh vừa mới vào giấc ngủ thì bóng đè liền tới.

Hắn ngây thơ đứng bên cạnh phòng, trong tay còn đang cầm món đồ chơi.

Phía sau có những tiếng thét chói tai và tiếng gọi ầm ĩ của nam nữ không ngừng vang lên, hắn từ từ quay đầu lại muốn đi xem.

Đúng lúc này có một người duỗi tay ra túm chặt lấy cánh tay của hắn, đó là một người trẻ tuổi mặc trang phục thị vệ.

Thị vệ tuôn ra mồ hôi đầy cả đầu, còn vẻ mặt thì khủng hoảng. Nhưng trước mặt hắn lại chậm rãi nở nụ cười.

“Thiếu gia, chúng ta chơi một trò chơi được không?” Hắn thong thả nói.

Tiểu thiếu gia mặc cẩm y ngọc bào chớp chớp đôi mắt với đồng tử non nớt, hồn nhiên nói, “Ta không muốn chơi trò chơi, ta muốn tìm bọn họ chơi.”



Hắn xoay người muốn chạy nhưng tay của thị vệ dùng sức nắm đến mức xương cốt của hắn như đang vang lên từng tiếng răng rắc.

Môi của thị vệ co rúm lại rồi lại cười rộ lên.

“Mọi người đều chơi trò chơi kẻ cướp, trước kia ở trong phủ chúng ta cũng từng chơi qua mà. Thiếu gia, ngài có nhớ rõ không?” Thị vệ chầm chậm nói, “Chỉ có tiểu hài tử biết nghe lời mới có thể chơi, chúng ta chơi trò trốn tìm trước đã, người nào thắng mới có thể chơi trò kẻ cướp.”

“Ồ……” Hắn cầm sẵn món đồ chơi làm bằng gỗ trong tay, nghĩ nghĩ, “Vậy được rồi, chúng ta chơi trò trốn tìm trước đã.”

Người thị vệ cúi xuống bế hắn lên, bọn họ chạy xuyên qua thôn, chạy mãi chạy mãi, tránh né những người đang chơi trò chơi kẻ cướp.

Tiếng khóc của bọn họ thật là vang. Hắn nghĩ từ trước tời giờ hắn chơi có khóc bao giờ đâu.

Rất nhanh người thị vệ đó đã ôm hắn đi vào một góc hẻo lánh trong thôn, thị vệ để hắn dựa vào trong một căn phòng ở hậu viện, vừa đúng là góc tường có khe hở giữa vật dụng linh tinh và bó củi.

Thị vệ không biết lấy tấm vải thô rách nát ở nơi nào rồi trùm lên trên.

Tấm vải thô rơi xuống, trước mắt hắn tối đi. Hắn chớp đôi mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự sợ hãi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên tấm vải bị người khác nhấc lên, thị vệ quỳ gối ở bên ngoài đang làm ngáo ộp, hắn thấy thế cười khanh khách.

Cả khuôn mặt của người thị về đều là mồ hôi nhưng vẫn nở nụ cười tươi rồi duỗi tay vào sờ sờ đầu hắn.

“Tiểu nhân cũng phải đi chơi trò kẻ cướp đã.” Người thanh niên đó nói nhỏ, “Bất luận bên ngoài có xảy ra cái gì thì ngài không thể ra tiếng, cũng không thể đi ra, bằng không ngài sẽ thua, có được không?”

Hắn nhẹ nhàng gật đầu.

“Thiếu gia đồng ý với tiểu nhân đi.” Đôi mắt của thị vệ cứ nhìn chằm chằm vào hắn, “Nói cho tiểu nhân biết ngài cần phải làm thế nào?”

Giọng nói non nớt của hắn cất lên, “Không được ra tiếng, không được đi ra bằng không ta sẽ bị thua.”

Thị vệ nở nụ cười rồi buông tấm vải dệt đó ra.

Hắn ôm món đồ chơi trên tay, chớp chớp đôi mắt trong bóng tối. Gần như sau vày giây bỗng nhiên bên ngoài rối ren lên.

“Ở đây còn có con cá chưa sa lưới!” Có người cao giọng hét.

“Đáng giận!” Hắn nghe được thị vệ cắn răng nói.

Ngay sau đó là tiếng rên nặng nề đục ngầu truyền đến, giống như một túi gạo nện lên trên mặt đất một cách nặng nề, vải thô trước mắt dính lên thứ gì đó màu đỏ.

“Ồ ---!” Giọng nói của người thị vệ đó như bị vết cắt làm vỡ vụn, giọng nói của hắn không còn rõ ràng rành mạch nữa, “Tiểu, tiểu nhân thua……! Tiểu nhân rời khỏi.”

Người thị vệ thua trò chơi này.

Hắn ôm món đồ chơi, không nhịn được nở nụ cười nhưng hắn vẫn nhớ kỹ lời thị vệ nói, một tiếng cũng chưa phát ra.

“Mụ nó.” Kẻ cướp ở bên ngoài cả giận, “Toàn bộ thôn đều lục soát hết rồi, cả một tiểu hài tử cũng không tìm thấy?!”

Xem ra tất cả kẻ cướp đều đang tìm hắn, vậy thì hắn càng không thể ra tiếng, bằng không sẽ bị thua.

Hắn cứ lẳng lặng ngồi im ở trong đó, bên ngoài người đến người đi, tiếng bước chân gây chấn động đến mức mặt đất đều rung lên.

Về sau trời tối dần, bên ngoài cũng an tĩnh lại, hắn đã ngủ lúc nào không hay.

Buổi sáng ngày hôm sau, quạ đen xoay tròn bay trên bầu trời phát ra tiếng kêu chói tai đánh thức hắn.

Hắn im lặng ngây ngẩn được một lúc, bên ngoài vẫn không hề có tiếng động.

Hắn thật sự không ở nổi nữa, hắn không muốn chơi. Hắn nỗ lực bò ra, tấm vải thô to rách nát lảo đảo lắc lư rơi xuống.

Cuối cùng hắn bò được ra ngoài, đang chống tay lên đồ vật để đứng lên, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy toàn bộ trong viện đều là máu tươi, người thị vệ nằm trên mặt đất, máu trên ngực đã khô lại.

Đôi mắt của người thị vệ mở to nhìn chăm chú vào không trung, môi đã xám trắng.

Tay hắn run run, món đồ chơi rơi vào trong vũng máu, hắn khóc lớn.

Không biết qua bao lâu, có một lão nhân mặc bộ quần áo tơi tả run run rẩy rẩy chạy từ ngoài vào trong viện, lão vượt qua thi thể, khom lưng ngồi xổm trước mặt hắn, ngón tay khô gầy đỡ lấy bờ vai hắn.

“Hài tử, sao con lại ở chỗ này? Con là ai? Con bị thương không?”

Lục Ngôn Khanh mở to mắt, hắn đột nhiên bừng tỉnh.

Đên khuya trên Huyền Cổ sơn, lồng ngực của Lục Ngôn Khanh phập phồng, trên trán rịn ra mồ hôi mỏng.

Bất luận hắn điều tiết như thế nào thì ngực vẫn khó chịu.

Lục Ngôn Khanh dứt khoát đứng dậy, hắn đẩy cửa ra, cơn gió không bị cản trở liền tiến vào.

Sao lại như vậy được……? Khi còn nhỏ căn bản là hắn không có ký ức ở thôn trang đó, sao giờ bỗng nhiên lại nhớ tới?

Trong lòng Lục Ngôn Khanh bực bội, chỉ cảm thấy đêm khuya này im ắng không có một tiếng động giống như đêm hôm đó, khiến người không thở nổi.

Hăn băng qua sân rồi đẩy ra cửa tây sương phòng.

Vào lúc Lục Ngôn Khanh đẩy cửa thì Thẩm Hoài An liền tỉnh dậy.

Hắn ngồi dậy nhíu mày nhìn Lục Ngôn Khanh, “Sư huynh làm sao vậy? Hơi thở rối loạn quá.”

Lục Ngôn Khanh không nói một lời, hắn đi đến cạnh giường của Thẩm Hoài An rồi ngồi xuống, sau đó che mặt lại, hít một hơi thật sâu.

“Huynh hơi khó chịu.” Lục Ngôn Khanh đè thấp giọng xuống, “Huynh nhớ tới sự việc ngày ấy.”