Lục Ngôn Khanh cúi đầu, giọng nói khàn khàn kể lại buổi tối ngày ấy bỗng nhiên nhớ lại quá khứ.
Hắn cúi đầu xuống nên không còn nhìn thấy khuôn mặt của hắn nữa, chỉ có thể nhìn thấy nước mắt tí tách rơi.
Lục Ngôn Khanh luôn luôn ẩn nhẫn, giống như sợi dây bị kéo căng đột nhiên buông ra nên hắn khó có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, thoạt nhìn đúng là tủi hờn thật sự.
Ngu Sở nghe hắn kể lại thì đau lòng không thôi, lại nhìn thấy đệ tử còn đang rơi nước mắt nhỏ giọng nức nở giống như hài tử thì trong lòng cũng không chịu nổi.
Mới vừa rồi còn tức giận hắn đều là lừa gạt mà thôi, hiện tại thấy bộ dáng này của hắn lại hối hận giọng điệu của mình quá cứng rắn, cũng là vì Lục Ngôn Khanh hiểu chuyện nên mới không nói gì, có phải vừa rồi nàng quá nặng lời nên mới dọa tới hắn không?
Kiểu người như Ngu Sở là điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng, lại là hài tử chính mình nuôi lớn, nhìn Lục Ngôn Khanh thế này liền đau lòng không chịu được.
Lục Ngôn Khanh kể xong những chuyện trước kia thì hắn mới ngẩng đầu, giọng nói khàn đi: “Sư tôn, thật sự là con biết sai rồi, người có phạt con thế nào cũng được, chỉ cần đừng đuổi con đi…… Được không……?”
Nhìn đôi mắt uớt át và dáng vẻ yếu ớt, Ngu Sở nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi vươn tay về phía hắn.
Lục Ngôn Khanh liền lại gần, nghiêng mặt rồi thật cẩn thận dựa đầu trên vai nàng.
Chính mình dọa hài tử thì chính mình phải tự dỗ dành.
Ngu Sở duỗi tay ra vỗ nhẹ nhàng lên lưng hắn, nàng nhẹ giọng: “Ta không muốn đuổi con đi, ta chăm sóc con lớn đến như vậy rồi ta còn bỏ được sao?”
Cách khóc của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An hoàn toàn không giống nhau,Thẩm Hoài An khóc lên chính là hài tử gào khóc, giống như nghé con vậy.
Nhưng Lục Ngôn Khanh lại rơi lệ không một tiếng động, chẳng sợ nước mắt rơi từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc cũng không kêu lên dù chỉ một tiếng, qua giọng nói khàn khàn mới cảm thấy hắn đang nghẹn ngào.
Ngu Sở khẽ vuốt lưng hắn thì cảm giác được cơ thể của Lục Ngôn Khanh run lên nhè nhẹ.
Tay hắn vẫn luôn nắm lấy ống tay áo của Ngu Sở, dường như sợ nàng lại đuổi hắn tiếp vậy.
“Về sau có chuyện gì con sẽ không dối gạt người nữa.” Lục Ngôn Khanh nói nhỏ, “Người có thể tha thứ cho con hay không?”
Giọng nói của hắn thấm đẫm khổ sở tủi hờn và thật cẩn thận, Ngu Sở nghe được mà trong lòng muốn nát.
“Tha thứ cho con tha thứ cho con, đừng khóc, ngoan nào?”
Ngu Sở vỗ vỗ lưng của hắn, trong lòng nàng nghĩ Lục Ngôn Khanh lại khóc tiếp thì cái mệnh này đều phải đưa cho hắn mất.
Hài tử này, ôi……
Ngu Sở dỗ dành một lúc rồi cầm khăn tay lau mặt giúp Lục Ngôn Khanh, hắn khóc nhiều đến mức đuôi mắt đều đỏ lựng, nhìn nàng với vẻ vô cùng đáng thương, cứ để sư phụ tùy ý lau đôi mắt giúp hắn.
“Thật sư tha thứ cho con sao ạ?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Ngu Sở không ngại ngần gì mà trả lời, “Con khóc thành như vậy mà ta còn không chịu tha thứ cho con sao? Vẫn là sư huynh đấy, lớn đùng như này còn giống như tiểu hài tử nữa.”
Lục Ngôn Khanh biết Ngu Sở vẫn luôn mạnh miệng mềm lòng, nàng chỉ nói chuyện một cách lạnh lùng thôi thì không có việc gì; chỉ sợ nàng giống như vừa mới nãy, không thèm để ý đến hắn mới là tức giận thật sự.
Hắn mím môi rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, thoạt nhìn thực ngoan ngoãn đáng thương, lông mi còn ướt dầm dề nhưng ánh mắt nhìn Ngu Sở lại sáng rực rỡ.
“Cuối cùng cũng cười?” Ngu Sở duỗi tay xoa mặt của hắn, hết cách mới đành nói, “Hiện tại đã tốt chưa? Qua suối băng kia rửa mặt đi, đừng làm các sư đệ sư muội của con sợ.”
Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng dậy đi đến hồ có nước suối tư nhiên lưu động ở một động phủ khác để rửa mặt, lại dùng chân khí hong khô, lúc này vẻ mặt sáng sủa mới trở về.
Mới xem qua cũng không nhìn ra được hắn vừa khóc nhiều đến mức nào, chỉ có giọng nói vẫn hơn khàn khàn.
Lúc này đây Lục Ngôn Khanh khóc nhiều đến vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Hắn quá ẩn nhẫn, từ trước đã như vậy. Sau khi có sư đệ sư muội càng hiện rõ, các hài tử khác đều có thể khổ sở làm nũng cầu mong được an ủi nhưng Lục Ngôn Khanh là đại sư huynh, trách nhiệm phải gánh vác càng nhiều, càng không thể để sư đệ sư muội của mình nhìn thấy hắn có dấu hiệu không ổn hoặc yếu ớt.
Nhẫn nại lâu như vậy, để hắn giải phóng một lần ra cũng khá tốt.
Sau khi Lục Ngôn Khanh trở về, thấy cảm xúc của hắn khôi phục lại như bình thường thì Ngu Sở mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn bình tĩnh lại mới cảm thấy vừa rồi mình quá mất mặt nên khi ngồi đối diện với Ngu Sở lần nữa thì hắn chỉ dám cúi đầu, ngại ngần ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Trong lòng Ngu Sở buồn cười nhưng mỗi người đều có mặt mũi, nàng cũng không vạch trần, chỉ hắng hắng giọng.
“Con nói chuyện này ra cho ta biết thật tốt.” Ngu Sở nói, “Nếu mỗi ngày cứ đọng lại trong lòng con thì có khả năng sau này sẽ gây thành họa lớn.”
Nghe đến lời này, Lục Ngôn Khanh kinh hoảng, hắn ngẩng đầu hỏi, “Sư tôn, xin chỉ giáo cho?”
“Tâm tính của con thiện lương nên đem thảm án diệt thôn lần đó coi như là sai lầm của mình không phải sao?” Ngu Sở nặng nề nói.
Lục Ngôn Khanh im lặng.
Một lát sau hắn mới gian nan nói, “Trong trí nhớ đó, những kẻ giết người kia nói ‘tìm một hài tử’, vậy nhất định là tới tìm con. Một khi đã như vậy không phải mọi người đều vì con mà chết sao ạ?”
“Con hồ đồ rồi!” Ngu Sở nhíu mày, “Kẻ làm sai trong việc diệt thôn chính là kẻ động thủ giết người, con là người bị hại, lại chỉ là hài tử bốn tuổi thì có gì sai?”
Lục Ngôn Khanh do dự trong chốc lát, hắn lại nói tiếp, “Nhưng mà…… Những người đó cũng là vì bị con liên lụy mới phải chết.”
“Lục Ngôn Khanh, ta nói câu không dễ nghe, cho dù ngày ấy con bị người bắt đi thì con cho rằng những thôn dân và thị vệ đó có thể tránh được một kiếp sao?” Ngu Sở phản bác, “Loại chuyện này ta thấy rất nhiều, đám người này chính là muốn diệt khẩu. Rất có thể thôn trang kia đã sớm bị người điều tra qua, từ đầu tới cuối những kẻ đó không muốn buông tha những thôn dân kia.”
Lục Ngôn Khanh ngẩn ra, hắn lẩm bẩm, “Vì sao bọn họ muốn động thủ giết sạch thôn và bắt con đây?”
“Cái này thì cần phải biết con là ai mới được.” Ngu Sở nhìn chăm chú vào hắn, “Nếu con không muốn biết thì thôi. Nhưng con có muốn ta đi hỏi Lý Thanh Thành không?”
“Sư tôn……” Lục Ngôn Khanh nói nhỏ, “Con chỉ không muốn để quá khứ hai mươi năm trước……” Hắn vừa định nói không muốn làm phiền đến người thì lại nuốt trở về, “Không muốn người phải làm lụng vất vả vì chuyện quá khứ của con cho nên mới không muốn biết.”
“Nhưng quá khứ của con đã làm ảnh hưởng tới hiện tại rồi.” Ngu Sở trầm giọng, “Hiện giờ tu vi của con đã đến Kim Đan viên mãn kỳ, khoảng cách đến Nguyên Anh kỳ chỉ còn một bước xa nữa mà thôi. Con đã rõ điều này đại biểu cho cái gì không?”
Ngu Sở nói từng câu từng chữ, “Có khả năng con sẽ trở thành người tu tiên Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, mà con lại có thiên phú dị bẩm như thế, muốn tiến bộ là phải trả giá lớn.”
“Người nói đó là quá khứ của con?” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc.
“Là quá khứ của con sẽ dẫn tới tâm ma.” Ngu Sở đáp, “Hiện giờ đây vẫn chỉ là khúc mắc của con, nhưng một ngày không cởi bỏ khúc mắc thì khúc mắc sẽ lớn dần lên trong lòng con, cuối cùng biến thành tâm ma.”
“Tâm ma?” Lục Ngôn Khanh ngẩn ra, “Đây chẳng phải là người có cấp bậc cao có quyền lực mới có thể xuất hiện kiếp nạn sao?”
“Không sai, nhưng trên người của con lại xuất hiện trước thời gian.” Ngu Sở giải thích, “Chỉ cần khúc mắc này còn ở thì con không có cách nào tiến vào Nguyên Anh kỳ. Nếu thời gian quá dài thì không chỉ khúc mắc sẽ biến thành tâm ma ảnh hưởng tới tư duy của con mà cũng bởi vì mấy năm trước con tiến bộ thanh chóng thay đổi thành vài chục năm hoặc trên trăm năm đều không thể đột phá quá Kim Đan kỳ mà càng ảnh hưởng đến tính tình của con.”
Ngu Sở nặng nề nói, “Hiện giờ con còn thiện lương không có cách nào quên đi cái chết của những người khác mà khổ sở. Nhưng sau một thời gian dài thì có khả năng con sẽ hoàn toàn quên đi bản tâm trước đây, tâm ma sẽ ảnh hưởng đến tất cả của con.”
Lục Ngôn Khanh cúi đầu ngẩn ngơ, nhất thời không nói được gì.
Trong lòng Ngu Sở cũng cực kỳ phức tạp, bởi vì Lục Ngôn Khanh chính là tuyệt thế thiên tài vượt qua thời đại.
Hơn nữa lúc này đây nàng trải qua hai đời Tu Tiên giới, trong một trăm tuổi có thể tới Kim Đan kỳ đã là thiên tài có thiên phú dị bẩm, cho dù là Ngu Sở thì lúc trước vì làm nhiệm vụ mà tự thân tu luyện cũng phải dựa vào các loại bàn tay vàng là hệ thống và những trở ngại bên ngoài mới miễn cưỡng đến mức đó.
Lục Ngôn Khanh chỉ mới trên dưới hai mươi lăm tuổi, chỉ mới tu luyện có mười năm liền từ Luyện Khí kỳ đến Kim Đan đại viên mãn, đặt ở trong tiểu thuyết như thế này cũng đủ làm nam chính Long Ngạo Thiên.
***Long Ngạo Thiên: Là cái tên thường thấy trong các truyện, có hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ (của độc giả). Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là nhân vật chính thì đồng nghĩa với ‘vô địch’, còn nếu xuất hiện là nhân vật phụ thì đồng nghĩa với ‘phi thường mạnh’ (thực lực hoặc gia thế). Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt là không có não. Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng có vận khí siêu tốt, làm việc luôn thuận buồm xuôi gió. (Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì search nha chứ dài lắm, mình không bê hết vào được)
Tuy nói Huyền Cổ sơn mạch có kết giới sương mù bao phủ sở hữu linh khí thừa thãi hơn bên ngoài gấp hàng trăm lần, còn được Ngu Sở cho ăn các loại linh dược tốt từ nhỏ đến lớn nhưng loại tốc độ trưởng thành này cũng thật đáng sợ.
Cũng khó trách tuổi hắn còn nhỏ như vậy đã có tâm ma tìm tới cửa.
Thiên phú nghịch thiên như vậy nếu không có trắc trở thì vai chính của cuốn tiểu thuyết tu tiên này cũng có thể thay đổi người được rồi.
Chẳng qua…… Tâm ma là một thứ quá khó để xử lý, lại gặp phải Lục Ngôn Khanh có tính tình sự việc gì đều thích ôm trong lòng buôn khổ, thật đúng là có khả năng gặp phải tính huống giống như Ngu Sở nói.
Thời niên thiếu của hắn được như ý, chỉ mất mười năm đã đến Kim Đan viên mãn kỳ, rồi sau đó bởi vì có tâm ma tồn tại nên không có cách nào đột phá, phí hoài mười mấy năm, mấy chục năm đến trăm năm ở Kim Đan kỳ đều có khả năng.
Đến lúc đó người có tâm tính biến thành bộ dáng gì cũng không biết được.
Lục Ngôn Khanh im lặng lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Sư tôn, tất cả đều nghe người.”
Ngu Sở nhìn chăm chú đồ đệ trước mặt, nàng gật đầu vui mừng.
“Vậy thì gọi Lý Thanh Thành tới đi.”
Thực mau Lý Thanh Thành liền đi theo Lục Ngôn Khanh vào động phủ.
Lý Thanh Thành vừa biết Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở chỉ gọi mỗi mình hắn thì trong lòng cũng biết đại khái ngọn nguồn.
Hai người họ vây quanh Ngu Sở rồi ngồi xuống, Lý Thanh Thành nói, “Sư tôn, đại sư huynh, tìm con có chuyện gì không ạ?”
Ngu Sở nói, “Con biết bối cảnh của Lục Ngôn Khanh đúng không?”
Lý Thanh Thành gật đầu.
“Thực ra tuy rằng con có thể đại khái nhìn thấy được quá khứ và tương lai của một người nhưng kỳ thật không suy tính chính xác được như vậy.” Hắn nói, “Sở dĩ con biết sư huynh là ai cũng là vì dựa vào cuộc sống thời thơ ấu mà sư huynh đã quên để suy tính ra tới.”
Lý Thanh Thành cảm thán, “Thế gian lớn như vậy con lại trùng hợp biết sư huynh là ai. Sư tôn, người nói thế đạo này có sự trùng hợp nào không đây?”
Ngu Sở nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, “Ngôn Khanh, con đã nghĩ kỹ chưa? Nếu con không muốn biết thì tự mình ta nói với Thanh Thành cũng được.”
“Sư tôn, con không có việc gì đâu, con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.” Lục Ngôn Khanh trầm giọng.
Vỗn dĩ hắn không muốn biết là vì không nghĩ làm Ngu Sở hao tâm tốn sức. Hiện giờ Ngu Sở chủ động muốn giúp hắn giải quyết vấn đề thì sao hắn lại không muốn biết đây?
Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Lý Thanh Thành rồi nói, “Tiểu Thanh, đệ nói đi.”
Lý Thanh Thành gật đầu.
“Thực ra nói đến cũng hơi thổn thức.” Lý Thanh Thành kể, “Nếu không phải gia đạo của sư huynh và đệ sa sút thì vốn là chúng ta nên nhận thức nhau từ nhỏ.”
Lục Ngôn Khanh ngẩn ra, “Có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hơn được không?”
“Sư huynh còn nhớ rõ trước đây đệ có nói qua về chuyện kinh thành có tam đại gia tộc là Lý gia, Lục gia và Tôn gia? Gia chủ của ba gia tộc này đều nhậm chức làm quan triều đình ở bốn năm chục năm trước.” Lý Thanh Thành nói, “Gia gia của đệ là thừa tướng đã bị giết, nam đinh thì bị lưu đày. Lúc ấy phụ thân của đệ còn ở trong bụng nãi nãi mới tránh được một kiếp.”
“Những điều này huynh đã biết.” Lục Ngôn Khanh nói.
“Ngoại trừ Lý gia của đệ thì còn hai nhà khác là Lục gia làm Hộ Bộ thượng thư và Tôn gia làm đại tướng quân.” Lý Thanh Thành kể lại, “Tuy hai nhà đó không gặp vận rủi như nhà đệ nhưng sau khi tân đế kế nhiệm thì bọn họ cũng đều bị minh thăng ám hàng. Về sau nhị lão dứt khoát từ chức bãi nhiệm, di dời toàn gia rời khỏi Đến Thành.”
***Minh thăng ám hàng: Bề ngoài thì có vẻ là được thăng chức nhưng bên trong mới thực sự là bị giáng chức.
Lý Thanh Thành nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, hắn nói một cách nghiêm túc, “Đệ có thể xác định sư huynh chính là huyết mạch của Lục Gia ở Đế Thành.”
Tạm dừng một chút rồi hắn lại cười nói tiếp, “Nếu không có tân hoàng tạo phản đăng cơ chỉ sợ hiện giờ sư huynh và ta vẫn là công tử ca sống trong nhung lụa ở Đế Thành, đã nhận thức nhau từ sớm rồi. Nhân sinh vòng đi vòng lại, cuối cùng chúng ta có thể trở thành sư huynh đệ đồng môn thì đó cũng là duyên phận.”
Đối với điều này Lục Ngôn Khanh cũng không quá giật mình, Lý Thanh Thành vừa nói đến trong tam đại gia tộc ở Đế Thành có một nhà họ Lục thì hắn đã đoán được.
Hắn nhíu mày, “Nhưng…… Lục gia đắc tội người nào, vì sao những sát thủ đó thà rằng giết sạch toàn bộ người trong thôn cũng phải tìm huynh chứ?”
“Đệ cũng không biết.” Lý Thanh Thành nói, “Nãi nãi của đệ có nói qua, gia gia của sư huynh khi còn làm Hộ Bộ thượng thư rất biết cách làm người, khi Tôn gia còn đang do dự đi hay ở thì Lục lão gia đã cống hiến hơn phân nửa của cải cộng thêm dâng lên toàn bộ tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của Hộ Bộ thì lúc này mới rút lui toàn thân được, về sau ở một đại thành gần Đế Thành bắt đầu làm ăn mua bán, trong ba nhà xem như có kết cục tốt nhất. Nhưng mà……”
Lý Thanh Thành gãi gãi đầu.
Hắn nói, “Chuyện của sư huynh thì khi còn nhỏ đệ từng nghe người lớn nói qua, tổng quản Lục gia mang theo thiếu gia Tiểu Lục muốn xuôi xuống Giang Nam nên thương đội vừa làm buôn bán vừa đưa hài tử đi nhà mẹ đẻ Lục phu nhân chơi.”
“Vốn là chuyện này Lục gia làm cực kỳ kín đáo, kết quả là trên đường đi gặp phải kẻ cướp, toàn bộ thương đội không còn sống, Lục thiếu gia cũng mất tích, Lục gia lại kiện lên cấp trên nhờ cậy người nơi nơi tìm kiếm nhưng cũng không tìm được chút manh mối nào, về sau vẫn không giải quyết được gì.” Lý Thanh Thành kể, “Cho nên khi đệ vừa thấy được quá khứ của sư huynh mới biết sư huynh chính là Lục thiếu gia kia.”
Sau khi Lý Thanh Thành nói xong, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đều im lặng.
Dù đã biết thân thế của hắn nhưng ai động tay vẫn không biết được.
Ngu Sở cũng thấy hơi khó khăn, việc vượt ra khỏi giả thiết của tiểu thuyết thì hệ thống cũng không có tư liệu đúng không?
Muốn tra ra án kiện cướp bóc hai mươi năm trước quả thực khó khăn như tìm kim dưới biển rộng.
Nhưng nếu không giải quyết được chuyện này thì khúc mắc trong lòng Lục Ngôn Khanh khó trừ, đối với hắn không hề tốt.
Ngu Sở đang đau khổ suy nghĩ, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành đều nhìn nàng chằm chằm.
Bọn họ cũng chưa ra được chủ ý gì nên hơi hoang mang lo sợ, vì thế đều theo bản năng tìm kiếm sự trợ giúp từ Ngu Sở.
Ngu Sở an ủi, “Các con yên tâm, chuyện này ta sẽ điều tra ra.”
--- Bắt gặp ánh nhìn tin tưởng xin được giúp đỡ của đồ đệ nhà mình, chẳng sợ chuyện này đã vùi vào trong đất hai mươi năm thì nàng cũng muốn nghĩ cách đào lên!