Chẳng sợ lời mời của Nhạc hoàng đế xuất hiện cơ hội quá khéo, hơn nữa lại nhìn có vẻ rất giống Hồng Môn Yến, nhưng phần lớn chưởng môn các môn phái tu tiên vẫn cứ không để trong lòng.
***Hồng Môn Yến: Là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến là một bữa tiệc giải trí mà Hạng Vũ đã chuẩn bị sẵn cho Lưu Bang. Trong bữa tiệc Phạm Tăng nhiều lần ra tín hiệu bảo Hạng Vũ giết Lưu Bang nhưng đều bị lờ đi, sau đó Phạm Tăng triệu em họ của Hạng Vũ là Hạng Trang tìm cơ hội ám sát Lưu Bang nhưng không thành. Về sau trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhừng trong thực tế lại nguy hiểm.
Trong ý thức của bọn họ, cho dù hoàng đế này có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của người tu tiên.
Phái sáu cao thủ Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ đi thì có xảy ra chuyện gì vẫn có thể trực tiếp san bằng toàn bộ hoàng cung, một phàm nhân mà thôi, có thể làm được gì đây?
Ngay cả Võ Hoành Vĩ là người đủ tỉnh táo cảnh giác dường như cũng có suy nghĩ này.
Ông thuyết phục năm đại môn phái cùng nhau phái người đi thì có vẻ an tâm hơn nhiều.
“Việc này có bẫy.” Sau khi hội nghị kết thúc, Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ lại nói chuyện riêng với nhau thì Ngu Sở trầm giọng nhắc nhở, “Hoàng đế có thể chủ động mời các ngài nhất định đã chuẩn bị tốt. Có lẽ ván này hắn và ma tu đã cùng nhau dựng nên, chớ thô tâm đại ý.”
***Thô tâm đại ý: Lơ là không để ý, lỡ đễnh không tập trung, chủ quan.
“Lão phu biết. Cho dù việc này có quan hệ với ma tu nhưng có đến sáu cao thủ của chúng ta cùng đi thì những ma tu đó cũng không lật trời được.” Võ Hoành Vĩ nói, “Trước để bọn họ đi thăm dò đã, cho dù có việc thì với năng lực của bọn họ cũng có thể thoát thân.”
Nhìn thấy bộ dáng tâm sự nặng nề của Ngu Sở, Võ Hoành Vĩ bèn an ủi, “Ngươi yên tâm, ngươi cho rằng tu tiên và tu ma khắp thiên hạ đều nghịch thiên giống như các đồ đệ của ngươi sao? Lão phu tiến vào Tu Tiên giới nhiều năm như vậy còn chưa thấy có người mới hơn hai mươi tuổi đã đến Kim Đan kỳ đâu.”
Trong sự trấn an của Võ Hoành Vĩ còn mang theo khích lệ, Ngu Sở không biết làm sao nên chỉ có thể gật đầu.
Lời ông ấy nói nhất định là có đạo lý. Kỳ thật nói về người bình thường thì trong vòng trăm năm đến Kim Đan kỳ đã là tuyệt đỉnh cao thủ, còn Nguyên Anh kỳ thường là lão tiền bối đã sống mấy trăm năm.
Cho nên lần này phái ra sáu người đều là cao thủ của các môn phái, còn đồ đệ của Ngu Sở nhẹ nhàng đạt tới trình độ hiện giờ nhưng trên thực tế là đã vượt qua những người khác hàng trăm năm tu hành.
Nếu Ngu Sở chính là người của thế giới này thì khẳng định là nàng cũng sẽ cảm thấy tuy hoàng đế bên kia có vấn đề có cạm bẫy nhưng có tận sáu cao thủ đi thì nhất định không có chuyện gì.
Tổng cộng số tuổi của người tu tiên đều hơn một ngàn tuổi, chẳng lẽ còn không đối phó được một lão nhân người thường và một ít người tu ma?
Nhưng --- Theo kinh nghiệm trải qua quá nhiều nhiệm vụ của Ngu Sở mà xem thì loại giả heo ăn thịt hổ này càng bị địch nhân xem thường mới càng dễ dàng lật ngược thế cờ.
Lúc trước đã từng bị Ngu Sở mang theo Tinh Thần Cung đi lật tung địa bàn của các môn phái, thế nhưng hiện tại bọn họ bị một bài học rồi mà còn không biết rút kinh nghiệm, vẫn cứ coi khinh địch nhân.
Chỉ là có một chút đắn đo, cốt truyện hoàng thành này Ngu Sở cảm thấy giống như không có quan hệ với nguyên tác. Tuy nói hệ thống sửa chữa ký ức cực kỳ đúng chỗ nhưng tốt xấu gì nàng vẫn nhớ rõ chủ tuyến, mà chủ tuyến này căn bản không hề có quan hệ với hoàng thành.
Chẳng lẽ…… Bởi vì một trong đại vai ác của cốt truyện ban đầu là Ân Quảng Ly đã chết đầu tiên cho nên mới xuất hiện người thay thế hắn làm chuyện xấu?
Hoặc là vốn dĩ hoàng đế này bị Ân Quảng Ly diệt khẩu sau khi đắc thế cho nên mới chưa từng xuất hiện, hiện giờ Ân Quảng Ly không có nên hắn liền ngoi đầu.
Tóm lại là cho dù như thế nào thì những sự việc đang diễn ra đều là do thế giới này bổ sung cốt truyện cho nguyên tác mà tự nhiên sinh ra, không ai biết về sau sẽ phát sinh những chuyện gì.
Đại môn phái tu tiên tâm bất cam tình bất nguyện đành phải phái người đi chấp hành nhiệm vụ.
Võ Hoành Vĩ là người tu tiên ở địa vị cao đã lâu nên thả lỏng hơn nhưng Ngu Sở lại không phải như vậy.
Nàng trở lại môn phái, kể lại sự việc phát sinh hai ngày vừa qua với các đồ đệ, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Ngu Sở thì không khỏi nghi hoặc.
“Sư tôn, sao người không vui vẻ dù chỉ một chút vậy ạ?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Ngu Sở trầm tư.
“Ta cảm thấy sáu người này sẽ có chuyện.” Nàng nói.
“Sư tôn, sao người lại nói vậy ạ?” Thẩm Hoài An hỏi, “Sáu người họ đều là cao thủ, ngay cả một kẻ lâu la Luyện Khí kỳ đều có thể tùy tiện bắt nạt người thường, tiền bối Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ đi đối phó với phàm nhân thì quá thừa sức rồi chứ nhỉ?”
Ngu Sở chậm rãi lắc đầu.
“Đây cũng là điều các con cần cảnh giác.” Nàng phân tích, “Bất kỳ tu vi cao hay thấp thì vĩnh viễn không được xem nhẹ địch nhân của các con, khi mỗi lần ra tay cần phải dành toàn lực chú ý --- Chẳng sợ đối phương cả người lẫn vật là bình thường nhìn qua không có khả năng gây thương tổn gì.”
Các đồ đệ đều ngoan ngoãn gật đầu.
Người cổ đại không thể trường thọ như người hiện đại, cho dù đây là thời đại hư cấu thì cũng như thế.
Người bình thường sống đến năm mươi sáu mươi tuổi là đã thọ, bảy mươi tám mươi tuổi đương nhiên cũng không phải không có nhưng nếu nói bảy mươi tuổi vẫn có thần thái sáng láng mà quản lý quốc sự thì thật là kỳ quái.
Ngu Sở nghĩ lão hoàng đế này sẽ không phải là kẻ điên muốn được phi thăng nên mỗi ngày luyện đan cầu đan dược trường sinh bất lão chứ?
Một bạo quân thị huyết muốn trường sinh bất lão, vừa thấy chính là cốt truyện cũ mèm.
Mọi người vẫn luôn chờ tin tức.
Nhoáng cái đã qua ba tháng.
Phụ thân Thẩm Hồng của Thẩm Hoài An đã gửi thư tới, trên thư có nói người của ông ấy tìm kiếm manh mối đã tìm được thôn trang năm đó.
Chẳng qua đã qua hai mươi năm, nơi từng là thôn trang đã bị người san thành bình địa, nhìn qua chính là một khu rừng hoang vắng, căn bản không nhìn ra được bóng dáng thôn trang đã từng tồn tại.
Sau đó ông ấy không tiếp tục điều tra nữa vì trong khi điều tra thì người của ông ấy phát hiện càng gần tới Đế Thành, hoàng gia quản lý khống chế càng nghiêm, không ít đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào người ngoại lai, căn bản không có biện pháp tiến hành kiểm chứng.
Thủ hạ của Thẩm Hồng sợ người lạ biết chuyện nên đã thu tay.
Trong thư ông ấy có nói chính ông rất xin lỗi, còn Ngu Sở lại rất vui mừng.
Thẩm trang chủ và thuộc hạ của ông đều có dũng có mưu, có thể giúp được thì giúp, phát hiện năng lực của chính mình không đủ là biết lui lại. So với những chưởng môn luôn ở địa vị cao trong Tu Tiên giới không biết cao hơn nhiều bao nhiêu.
Ngu Sở viết thư hồi âm cảm tạ ông ấy, hơn nữa còn dặn dò rằng thế cục trước mắt hơi biến hóa, cần cẩn thận hành sự, chú ý an toàn.
Bên này nàn thu được tin tức của Thẩm Hồng, còn bên kia sáu cao thủ đi tra xét lại không có tin tức.
Bọn họ đi ba tháng, mất tích cũng ba tháng.
Lúc này thì tốt rồi, năm đại môn phái đều nóng nảy bèn lập tức chủ trì hội nghị lần nữa.
“Cước trình của họ nhanh chóng, cho dù Đế Thành khá xa nhưng mấy ngày cũng phải đến nơi. Mãi cho đến trước khi vào Đế Thành đều truyền tin tức trở về, nhưng khi vào Đế Thành rồi thì người liền mất tích!” Chưởng môn Vô Định Môn sốt suột, “Chẳng lẽ Đế Thành nuốt người nên bốn tháng qua còn không có tin tức?!”
Vô Định Môn là môn phái sốt ruột nhất.
Trụ cột Ân Quảng Ly của bọn họ đã không còn, hiện giờ lại phái đi một đệ tử thủ tịch, cao thủ trong môn phái càng ngày càng ít thì có thể không nóng nảy sao?
“Ta yêu cầu tiếp tục phái thêm người!” Chưởng môn của Bách Trượng Phong vỗ bàn rồi nói, “Năm môn phái đầu chúng ta đã phái người, những môn phái đằng sau cũng cần phải phái ra người!”
--- Như thế rất tốt, không cần phải động viên khuyến khích nữa.
Năm đại chưởng môn đã từng phái người đi ra ngoài lại không có tin tức thi nhau yêu cầu những môn phái chưa xuất lực cũng phải lấy đệ tử thủ tịch của chính mình đi tiến hành tìm tòi lần thứ hai.
Không có biện pháp, cho dù có không muốn nhiều đến đâu thì các môn phái khác vẫn phải xây dựng đội ngũ để cùng mười môn phái phái ra cao thủ trong môn phái của họ tiến hành thăm dò Đế Thành lần thứ hai.
Lúc này đây có không ít người đi ra ngoài đều lấy pháp bảo bảo vệ tính mạng của mình xuất phát.
Một tháng lại qua đi, vẫn là tình hình như cũ, trên đường đi đến Đế Thành còn có tin tức truyền về, kết quả là ngày bắt đầu vào Đế Thành lại không có tin!
Điều này làm tất cả chưởng môn đều xôn xao lên.
“Sao có thể, một kẻ phàm phu tục tử mà thôi, cho dù có người tu ma trợ giúp cũng không có khả năng liên tiếp trừ khử mười lăm người tu tiên Kim Đan kỳ Nguyên Anh kỳ a.”
Tại giờ khắc này, bọn họ mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đều luống cuống hết lên.
Ai cũng chưa gặp qua loại chuyện như này, ngay cả đồ đệ tốt của họ sống hay chết cũng không biết.
“Chuyện này không thể ngồi chờ chết được!” Chưởng môn Vô Định Môn trầm giọng, “Ta kiến nghị các đại môn phái phái ra trưởng lão hoặc là chính chúng ta tự mình đi Đế Thành một chuyến!”
Lần này gần như không có người phản đối.
Hạt giống trong lòng mọi người không thể hiểu được đã không có nên đều muốn tìm tòi đến cùng để đi cứu đồ đệ của mình.
“Yên lặng ---!”
Giọng nói của Võ Hoành Vĩ vang lên đập tan sự ồn ào trong đại điện.
Ông đứng lên nhìn chăm chú vào mọi người.
“Lão phu biết các ngươi đều sốt ruột muốn cứu người nhưng không thể để tất cả chưởng môn của môn phái đi!” Võ Hoành Vĩ nói, “Vạn nhất Đế Thành thực sự có nơi tà môn gì, làm chúng ta không thể về được thì Tu Tiên giới chính là tòa không thành, mặc người xâu xé mất.”
Nghe ông ấy vừa nói như vậy, mọi người mới bình bĩnh lại một ít.
Sau khi tỉnh táo lại mới cảm thấy hình như Võ Hoành Vĩ nói đúng. Nếu bọn họ đều đi hết lại không về được thì chẳng phải sẽ xuất hiện cục diện bị người xâm lấn giống như Ân Quảng Ly lần trước sao?
“Lão phu có kiến nghị.” Võ Hoành Vĩ đề xuất ý kiến, “Đầu tiên, các vị Thiên Đạo Minh đều ở phía sau tọa trấn, lần đầu tiên chúng ta sẽ phái ra mười chưởng môn, nhưng mà ---!”
Ông nói tiếp, “Đầu tiên lão phu sẽ tự mình đi. Tiếp theo lại tuyển ra hai chưởng môn đi cùng với lão phu. Bảy người còn lại đều là giả.”
“Giả?”
“Đúng là như thế, bảy người được lựa chọn sẽ là người khá lớn tuổi, còn lại đại đa số chưởng môn lưu lại phía sau.” Võ Hoành Vĩ nói, “Nếu ý đồ của bọn chúng là khống chế gần như tất cả chưởng môn, lại thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị lại tấn công đến đây thì sẽ chui đầu vào lưới.”
“Nhưng…… Đi ba người đủ không đây?” Có người không tán đồng, “Còn phải bảo vệ bảy người khác nữa, gánh nặng này quá lớn rồi.”
Võ Hoành Vĩ nhìn về phía người mới ra tiếng.
“Ngươi cảm thấy thực lực của lão phu không đủ sao?” Ông nhàn nhạt hỏi.
Đối phương liền im lặng.
Đúng vậy, Võ Hoành Vĩ là cao thủ Đại Thừa kỳ, chẳng qua ông ấy quá bình dị gần gũi lại đảm đương chức vị chưởng môn nên mới có thể làm người thường xuyên quên thực lực chân chính của ông.
Một người cầm quyền sắp phi thăng, một người cũng đủ ngăn cản thiên quân vạn mã, hơn nữa lại có thêm hai chưởng môn khác là đã rất cẩn thận rồi.
Chuyện này cứ ấn định như vậy, hai người khác tuyển ra từ mười môn phái đứng đầu và dùng rút thăm để lựa chọn.
Kỳ thật Võ Hoành Vĩ không chỉ có bố trí như vậy.
Ông đã âm thầm sắp xếp với Ngu Sở, thoạt nhìn Ngu Sở đều không tham dự gì nhưng trên thực tế nàng tính toán sẽ âm thầm đi Đế Thành trước cùng Võ Hoành Vĩ người ở trong tối người ở ngoài sáng đi thăm dò Đế Thành thật giả.
Còn bảy người được chọn khác lại càng đơn giản hơn.
Niên thiếu có thể tu tiên thực ra là một loại phúc khí, mỗi môn phái đều có các đồ đệ đến năm mươi sáu mươi tuổi sắp xuống mồ mới bỗng nhiên lĩnh ngộ được nên diện mạo những người đó có vẻ ông cụ non, nhìn qua còn lớn tuổi hơn sư phụ của mình.
Những lão đồ đệ này thường đảm nhiệm hậu cần làm việc vặt linh tinh, thế mà đến khi thay y phục nhìn còn rất ra dáng.
Vì thế đã quyết định xong người được chọn.
Bên kia Võ Hoành Vĩ chuẩn bị tốt nhưng bên này, phương diện dẫn theo người của Ngu Sở lại xảy ra vấn đề.
Đầu tiên, Ngu Sở muốn mượn cơ hội này giúp Lục Ngôn Khanh tìm kiếm đáp án đã qua cho nên Lục Ngôn Khanh cần đi cùng nàng.
Cứ như vậy, các đồ đệ khác cũng ồn ào muốn đi theo, mỗi người đều mang cho mình một đống lý do.
Ngu Sở bị bọn họ nhiễu đến đau cả đầu, kết quả là bọn nhỏ nghĩ quá đẹp là hy vọng mọi người cùng đi.
“Không được.” Ngu Sở nghiêm túc nói, “Ta không thể mang tất cả các con đi cùng được.”
“Tại sao vậy ạ, sư phụ, chúng con đều có tác dụng mà.” Cốc Thu Vũ khẩn cầu, “Người mang chúng con đi, còn biết ám khi, biết dùng độc, nếu xuất hiện nguy cơ thì con có thể ám sát người khác mà.”
“Kiếm thuật của con tốt, cho dù không thể dùng tu vi để dành thắng lợi thì cũng có thể lấy thực lực dành thắng lợi.” Thẩm Hoài An cố gắng thuyết phục.
“Con chạy nhanh, sức lực lớn.” Tiêu Dực nói.
“Con! Con có thể giúp mọi người tính hung cát nha!” Lý Thanh Thành nói, “Hơn nữa Đế Thành kia con rất quen thuộc, mang con theo như mang từ điển sống vậy!”
Tinh Thần Cung lại lâm vào tình trạng hỗn loạn, Ngu Sở không thể không đánh gãy các đồ đệ.
“Ta không thể mang các con cùng nhau đi được.” Nàng lặp lại, giọng điệu trầm xuống, “Nói câu khó nghe, nhỡ đâu Đế Thành thực sự có vấn đề gì thì chúng ta đi cùng nhau chính là toàn quân bị diệt, có người lưu lại thì ít nhất Tinh Thần Cung vẫn còn tồn tại, hiểu chưa?”
Những đôi mắt của các đồ đề đều trông mong nhìn nàng.
“Sư tôn, người nói chúng con đều hiểu rõ.” Thẩm Hoài An nói, “Nhưng đến cửa ải đại nạn há có thể từng người bay? Người ở lại cho dù có tồn tại cũng sẽ thống hận chính mình hằng ngày khó có thể an ổn được.”
“Đúng vậy sư tôn, người ngẫm lại xem, cho dù có sống sót thì có ích lợi gì?” Lý Thanh Thành cũng cố gắng theo, “Sống sót thì tâm lý của chúng con có thể khỏe mạnh sao? Chuyện này sẽ trở thành tâm ma mất! Chúng con sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, sẽ tự mình hại mình, lại còn họa loạn nhân gian nữa!”
“Cho nên còn không bằng chúng ta cùng đi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.” Cốc Thu Vũ siết chặt ngón tay, nàng nghiêm túc nói, “Xảy ra chuyện thì cùng lắm là chết, ít nhất có thể an tâm chết đường đường chính chính, con cũng không nghĩ sống tạm.”
“Các sư huynh sư tỷ đều nói đúng.” Tiêu Dực chêm vào.
Ngu Sở sắp bị mấy nhãi con mà nàng chăm sóc này làm điên rồi.
Nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn tự mình làm nhiệm vụ, một người diễn chính, một người vào sinh ra tử.
Nàng chưa từng tổ chức đoàn đội quá, cũng chưa từng có kinh nghiệm những người có trả giá sinh mệnh cũng muốn cùng tiến cùng lùi.
Nàng thật sự muốn răn dạy bọn nhỏ đó không hề biết tầm quan trọng của sự tồn tại, nhưng đồ đệ của nàng cái nào không từng ở lằn ranh giữa sinh tử đây?
“Sư tôn, chúng con biết sinh mệnh đáng quý, đúng là như thế thật, chúng con đều muốn trải qua nhân sinh quý giá này dùng trên những việc mà chúng con thấy chân chính đáng giá.”
“Chúng ta cùng đi đi.”
Ngu Sở nhìn đôi mắt sạch sẽ kiên định của những người trẻ tuổi trước mắt này, tức khắc nàng có một loại cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ.
“Được rồi.” Nàng nghẹ giọng, “Chúng ta cùng đi.”
Các đệ tử nhìn chăm chú vào Ngu Sở, lúc này bọn họ mới cười rộ lên.