Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 86: Chương 86




Bỗng nhiên Võ Hoành Vĩ không lên tiếng, Ngu Sở không biết được ông ấy có sắp xếp khác hay bị đánh lén giống như những người được phái ra trước đó hay không.

Nhưng cho dù hoàng đế kia có thông đồng với ma tu thì với trình độ sắp phi thăng của Võ Hoành Vĩ cũng không có khả năng biến mất không một chút tiếng động nào mới phải?

Có lẽ còn có tình huống khác chưa được biết.

Bất luận xảy ra chuyện gì thì trước tiên Ngu Sở sẽ thu lại pháp bảo khi chỉ cách Đế Thành còn có hai ngày đường.

Vừa đúng lúc bên cạnh có một căn nhà lợp ngói cũ kỹ bị bỏ hoang nên mọi người từng người đi vào thay đổi quần áo.

Bọn họ muốn ngụy trang thành người thường cho nên trường bào phiêu dật chuẩn bị cho người tu tiên là không thể mặc.

Mọi người đều thay vải thô áo tang mà dân chúng thường mặc, chẳng qua…… Khí chất và diện mạo của bọn họ quá xuất chúng, thay y phục bình thường vào ngược lại lại làm chất liệu may mặc giá rẻ đó nổi bật hơn hẳn người thường.

“Ngụy trang như vậy sao?” Thẩm Hoài An nghi hoặc, “Cảm giác không có gì khác nhau a.”

Sau đó các đồ đệ đi ra sân thì nhìn thấy không biết từ khi nào Ngu Sở cũng đã đổi y phục bá tánh bình dân.

Nàng ý bảo các đồ đệ lại đây rồi sau đó nói, “Các con kéo áo lộ một ít phía sau lưng cho ta.”

“A?” Mấy đại nam hài nhìn nhau.

Ngoại trừ Lục Ngôn Khanh rất có phong phạm đại sư huynh ra thì ngày thường Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Lý Thanh Thành đều thích đi đến suối nhỏ để tắm rửa và chơi đùa.

Đại nam nhân cũng không sợ quá lộ cái gì nhưng trước mặt Ngu Sở bọn họ vẫn hơi ngượng ngùng, từng người trốn sau lưng người khác.

Ở bên ngoài không giống lúc ở trong môn phái, lại phải đối mặt với nguy cơ từ Đế Thành nên Ngu Sở cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, giọng nói lạnh nhạt của nàng cất lên, “Từng người tới, bắt đầu từ Thanh Thành.”

Nhìn sư phụ ít khi nói cười, lúc này các đồ đệ mới ngoan ngoãn lại đây xếp hàng.

Y phục của bá tánh bình thường đều rất đơn giản thuận tiện, không giống như trường bào phiêu dật của người tu tiên, vải thô áo tang này lật vạt áo lên là lộ ra phần eo phía sau.

Ngón tay của Ngu Sở chạm lướt qua phía sau lưng của Lý Thanh Thành, một lá bùa màu vàng lóe sáng lên tan ra chìm sâu vào sau lưng của hắn.

“Từ từ.” Lý Thanh Thành vừa mới định buông áo xuống thì đôi mắt sắc bén của Ngu Sở nhìn thấy thứ gì đó, “Thứ trên rốn của con là cái gì?”

Trên rốn ba đốt ngón tay của Lý Thanh Thành có thứ vừa giống như vết sẹo lại giống như khắc ấn.

“Con cũng không rõ lắm, có khi còn nhỏ bị con gì cắn?” Lý Thanh Thành gãi đầu.

Ngu Sở cảm thấy vết sẹo kia hơi kỳ quái nhưng lúc này cũng không phải là lúc quan tâm đến cái này.

Trên người mỗi đồ đệ nàng đều gắn Ẩn Tượng Phù lên, còn trận pháp của Cốc Thu Vũ vừa mới nãy nàng đã làm xong.

“Đây là Ẩn Tượng Phù có thể dịch dung vẻ ngoài, lúc cần liền bóp nát để dùng.” Ngu Sở nói.

Cũng do là trước đây các đồ đệ cũng đều từng học qua các loại chương trình học nên sau khi dưới sự chỉ bảo của Ngu Sở, bọn họ đã nhanh chóng sử dụng được Ẩn Tượng Phù.

Bề ngoài của bọn họ Ngu Sở đã cẩn thận suy xét qua, nhìn kỹ thì chỉ là mấy người trẻ tuổi nam nữ bình thường, không xấu cũng không đẹp, ném trên đường cái cũng không nhận ra và cũng không gây ấn tượng gì.

Ngu Sở cũng tự mình giải quyết, biến hóa thành một nữ nhân bình thường trên dưới ba mươi tuổi.

“Được rồi, đi thôi.” Ngu Sở nói.

Nàng lấy hai cỗ xe ngựa từ trong không gian ra, thân xe nhìn có vẻ xưa cũ, là công cụ thô sơ mà chính những dân chúng hay dùng thường ngày.

Còn hai con ngựa bình thường --- Thời gian trong không gian của Ngu Sở là bất động cho nên trái cây sẽ không thối rữa, như vậy cho vật còn sống vào trong hẳn là cũng được.

Cứ việc là thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Ngu Sở để ngựa sống đặt ở trong không gian của mình, sau khi lấy ra, hai con ngựa vẫy vẫy đầu, chúng dường như đang mờ mịt, không biết chính mình đang ở đâu.

Sáu người Tinh Thần Cung chia làm hai xe ngựa đi về hướng Đế Thành.

Lần đầu tiên giả dạng làm người khác khiến các đồ đệ thấy mới lạ nên nói nói cười cười với nhau, cảm giác khá là thú vị.

Cứ như vậy mà đi được nửa ngày, các đồ đệ lại gia tăng lòng kính sợ với Ngu Sơ hơn một chút --- Từ khi Ngu Sở giả dạng thành một nữ tử bình thường ba mươi tuổi, tất cả các biểu hiện của nàng cực kỳ tương xứng với vẻ bề ngoài của chính mình.



Khi nửa đường nghỉ chân ở khách điếm, lúc nàng mặc cả với chưởng quầy quả thực đúng là một nữ tử nghèo khổ thích dong dài khi đau lòng tiêu đến tiền đang sống sờ sờ, vì mấy cái đồng tiền mà kỳ kèo với bão bản đến mười phút, kỹ thuật diễn quá thuần thục, hoàn toàn không nhìn ra tính cách thanh cao vốn có của Ngu Sở.

“Thật là quá tuyệt.” Chờ đến khi vào trong phòng, Thẩm Hoài An mới nhỏ giọng, “Sao cái gì sư tôn của chúng ta cũng biết vậy? Trên đời này còn có cái gì người sẽ không biết không?”

Các đồ đệ kinh ngạc cảm thán không thôi.

Hiện giờ ở trong lòng bọn họ, Ngu Sở không khác gì thần cả.

“Đừng gọi sư tôn.” Lục Ngôn Khanh nhắc nhở, “Các đệ đã quên sư tôn nói gì rồi?”

Ngu Sở giúp bọn họ lựa chọn bộ dáng ngụy trang rất tương xứng với tính cách thực của bọn họ.

Ví dụ như diện mạo sau khi Lục Ngôn Khanh ngụy trang chính là trưởng tử nghèo khổ đã sớm phải gánh vác gia đình muốn chăm sóc đệ đệ muội muội của nhà người ta, như vậy chẳng sợ ở bên ngoài hắn giữ gìn kỷ luật thì khi có người thấy cũng không kỳ quái.

Bộ dáng sau khi ngụy trang của Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành chính là người trẻ tuổi sinh động hoạt bát mà trong mỗi nhà đều có, Tiêu Dực im lặng ít lời thì diện mạo nhìn ra được là người không thích nói chuyện.

Cốc Thu Vũ đơn giản hơn, tiểu cô nương có vẻ ngoài như thế nào thì cũng bình thường.

Bộ dạng sau khi ngụy trang của bọn họ đều do Ngu Sở tỉ mỉ suy xét, vẻ ngoài như vậy thì vừa ra khỏi cửa có nói chuyện bình thường cũng rất giống người một nhà.

Còn thân phận --- Ngu Sở giả thiết nàng là một phụ nhân có trượng phu đã chết, năm đồ đệ là đệ đệ muội muội của hai bên gia đình đang sinh sống cùng nhau.

Cho nên ở bên ngoài các đồ đệ cần gọi nàng là tẩu tử.

Nhưng từ này làm mấy thanh niên nghẹn nửa ngày, có mở miệng gọi vẫn hơi khó chịu.

Tuy nói là giả, nhưng cần phải gọi sư phụ thành góa phụ của bất kỳ ai thì trong lòng bọn họ đều không thoải mái.

Trong lòng bọn họ không có nam nhân nào có thể xứng đôi với sư phụ, chẳng sợ có ở rể cũng không xứng.

Nghỉ ngơi một đêm ở trong khách điếm này, pháp bảo liên hệ với Võ Hoành Vĩ vẫn không có âm thanh. Nửa đêm không ngủ, Ngu Sở rũ xuống lông mi, nàng vẫn luôn suy nghĩ tới toàn bộ sự việc từ trước đến giờ.

Thời gian nhoáng cái đã đến sáng sớm hôm sau, Ngu Sở gọi mọi người tới ăn đan dược rồi cả sáu người tiếp tục đánh xe lên đường.

Quả nhiên, càng tới gần Đế Thành, canh phòng càng nghiêm ngặt.

Ngu Sở ngồi ở trong xe, nàng vén mành lên là có thể nhìn thấy binh lính ở bên ngoài thỉnh thoảng đi tới đi lui kiểm tra.

Không nghĩ tới nơi người tu tiên chỉ cần một bước là có thể vượt qua còn người thường đi tiếp lại khó khăn đến vậy.

Kiểm tra cả một đường, đương nhiên Ngu Sở làm việc không có khả năng bị bại lộ, hai cỗ xe ngựa cứ như vậy dần dần đi tới gần Đế Thành.

Còn chưa nhìn thấy bóng dáng Đế Thành thì Ngu Sở đã nhạy bén phát hiện ra linh khí vốn trôi nổi lơ lửng ở trong không khí dần loãng, giống như tiến gần đến sa mạc thì mặt cỏ rừng cây dần dần biến mất vậy, cảm giác thực vật khô khốc không có sinh mệnh.

Quả nhiên giống như theo lời của Võ Hoành Vĩ, có thể cảm thấy một ít sát khí đến từ Đế Thành.

…… Có thể làm hoàng thành biến thành nơi có điềm xấu thì không biết tên hoàng đế này tàn ác đến mức nào?

Phụ cận cách Đế Thành khoảng nửa canh giờ có một thành nhỏ, trên đường phố cũng cực kỳ náo nhiệt như những nơi khác, dường như không có gì khác biệt.

Nhưng chỉ có người tu tiên mới có thể nhạy bén phát giác ra toàn bộ trong thành nơi nơi đều có nhãn tuyến giám thị.

Hai cỗ xe ngựa của Tinh Thần Cũng không ngừng mà cứ xuyên qua thành nhỏ này tiếp tục đi về Đế Thành.

Tình báo đã biết trước mắt là Đế Thành có một trận pháp tà ác cấm kỵ từ thời thượng cổ rất lớn, có chôn sáu tấm bia đá từ thời thượng cổ ở sáu phương vị ngoại ô Đế Thành làm đường ranh giói giữa trong và ngoài trận pháp, mà trong lúc Võ Hoành Vĩ đang muốn tra xét những thứ này thì ông lại biến mất không thấy.

Hai cỗ xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt tiến vào rừng cây ngoài Đế Thành rồi sau đó không phát ra tiếng động nữa.

Thực ra bùa chú thuật pháp không gian ở thế giới này có sự hạn chế, gọi là túi mở rộng sức chứa cũng không khác là mấy, lại không có không gian có thể để bất kỳ thứ gì giống như của Ngu Sở.

Nàng cất xe ngựa vào không gian rồi nhìn về năm đồ đệ.

“Đồ vật đã mang đầy đủ chưa?”

Các đồ đệ đều gật đầu.



Trên ngực và tay của bọn họ đều mang vòng cổ và lắc tay khác nhau, là một loại tiểu pháp bảo không thường thấy, thời khắc khẩn cấp có thể không tiếng động liên lạc bằng cách khiến cho chủ nhân cảm giác được độ ấm.

Ngu Sở chuẩn bị tự mình tiến vào Đế Thành tìm hiểu đến cùng, còn các đồ đệ tạm thời mai phục ở phụ cận này chờ đợi nàng liên lạc.

Đan dược mà buổi sáng ăn là để ức chế chân khí của người ăn nó, đúng là loại đan dược mới được nghiên cứu ra lấy linh cảm từ thuốc viên che chắn ma khí trong lần ma tu lẻn vào môn phái tu tiên.

Nàng đã nghĩ tới, trước để các đồ đệ án binh bất động, như thế bản thân các đồ đệ sẽ không có khả năng bị binh lính phát hiện.

Chẳng sợ bị phát hiện thì nàng đã toàn bộ chuẩn bị tốt cho đồ đệ, cho dù những người khác dò xét thế nào đều sẽ ra kết luận bọn họ chỉ là người bình thường.

Phải biết rằng, sát khí và phòng thủy không tốt ở Đế Thành chỉ có người tu tiên và người tu ma mới có thể nhìn ra, bá tánh bình thường cũng không cảm thấy chỗ nào không tốt, vẫn hoạt động bình thường.

Đến mùa này, bá tính sinh sống ở phụ cận Đế Thành ra ngoài đào rau dại cũng rất bình thường.

Còn việc lựa chọn chính mình đi vào thì cũng không còn cách nào khác.

Thật sự Ngu Sở không biết trong hồ lô của hoàng đế bán thuốc gì nên nàng chỉ có thể tự mình thí nghiệm. Giặc tới thì đánh, nước đến thì nâng nền.

Sau khi chia tách với các đồ đệ, một mình Ngu Sở đi hướng cửa thành, trước mặt chính là trận pháp tà thuật, cuối cùng trong lòng nàng nhẹ nhàng hơn.

Đối với nàng mà nói, một người bước vào hiểm cảnh càng là lựa chọn đơn giản hơn so với bảo vệ tất cả đồ đệ.

Đế Thành trước mặt Ngu Sở, trong hoàng cung.

Trong một cung điện, một ma tu ngồi ở chính giữa, các ma tu còn lại lười biếng ngồi các góc trong cung điện.

“Hoàng thượng giá lâm ---!”

Ngoài cung điện, thái gám gân cổ kêu. Trong phòng, đám ma tu lại không động đậy gì.

Lão hoàng đế với mái tóc hoa râm cùng với đôi mắt sáng láng có thần đi đến, lão có mũi ưng thẳng, nếp nhăn trên mặt giống như khe rãnh nhưng khí thế lại cực kỳ cường đại, căn bản nhìn không ra lão đã đến 70 tuổi.

Nhạc Khang Đức nhìn quét qua ma tu trong phòng, thấy không ai thèm để ý lão, đôi mắt lão ánh lên vẻ nguy hiểm.

Ngồi bên cạnh chủ vị là ‘Lâm tiên sinh’, tráp nho nhỏ hình tròn làm bằng gỗ xếp chồng lên nhau giống như đang xếp gỗ, nhìn là biết có hai mươi ba mươi cái.

Cái tráp dùng một tay là có thể nắm được giống như quan tài nhỏ, ngẫu nhiên sẽ thấy giữa khe hở phát ra ánh sáng.

“Lâm ma sư, đây đều là những người tu tiên ngài bắt đến sao?” Nhạc hoàng đế hỏi.

“Không sai.” Ma tu ngồi trên chính vị --- Lâm Lượng nhàn nhạt mà nói, “Tất cả những người tu tiên bị lâm vào pháp trận đều bị nhốt ở nơi này.”

“Thế nhưng không một ai trong số bọn họ chạy trốn được?” Nhạc hoàng đế hỏi, “Ta nghe nói thâm chí ngài còn bắt được một cao thủ cấp bậc Đại Thừa, ngài xác định pháp bảo của ngài có thể nhốt được không?”

“Bệ hạ yên tâm, thượng cổ mật trận giống như pháp bảo của ta vậy, đều đến từ Ma giới thì đương nhiên hiệu quả cực kỳ cường đại.” Lâm Lượng giải thích không chút để ý, “Mỗi người đều có dục vọng và những thứ mong muốn, cho dù là những kẻ tu tiên tự xưng là cao thượng cũng như vậy, dục vọng của bọn họ bị đè nén càng sâu thì khi bộc phát ra tới cũng càng đáng sợ.”

“Hắn chính là ở cảnh giới Đại Thừa, thực lực gần như chạm đến đỉnh cảnh giới tu luyện, ngài xác định ngài có thể nhốt được hắn?” Trên ấn đường của Nhạc hoàng đế lộ rõ hoài nghi, “Ta từng nghe nói dưới cảnh giới phi thăng, cảnh giới Đại Thừa kỳ nghiền áp được hết thảy địch nhân trên thế gian, nghe nói giơ tay lên phá vỡ thiên địa, cao thủ như vậy ngài xác định nắm chắc tuyệt đối?”

“Bệ hạ yên tâm đi, tu vi của ta và Võ Hoành Vĩ không chênh lệch mấy, chẳng qua hắn tu tiên còn ta tu ma mà thôi.” Lâm Lượng nói, “Cho dù hắn có thể ra tới thì tính sao? Hiện giờ Đế Thành là thiên la địa võng của ta, chẳng sợ có giằng co đi chăng nữa thì nhất định ta sẽ thắng hắn.”

Lâm Lượng nhìn về phía Nhạc hoàng đế thì phát hiện vẻ mặt của lão hoàng đế rõ ràng là không để hắn vào mắt, giọng nói của Lâm Lượng lạnh nhạt hơn hẳn.

“Bệ Hạ, ngài cũng coi như là người lợi hại nhất trong những người thường, nếu trận pháp này hữu hiệu đối với ngài, làm con đường ngài đi tới tạo ảo giác khó có thể phân rõ thật hay giả, tại ảo cảnh này ngài tiếp tục cuộc sống của mình, hơn nữa được như ước nguyện trường sinh bất lão đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thống nhất được đại lục --- Ngài cảm thấy ngài tỉnh lại được sao? Ngài phân biệt ra được thật giả sao?”

Nhạc Khang Đức nhận thấy được sự khinh thường trong lời nói của Lâm Lượng, lão xụ mặt, cuối cùng đè nén sự nóng giận xuống.

“Hy vọng ngài nói đều là sự thật.” Nhạc Khang Đức lạnh lùng nói, “Tuy rằng người của ta vẫn luôn tra xét nhưng người tu tiên khó lường hơn người thường. Hiện giờ các ngài chỉ có chờ trận pháp bắt được người tu tiên mới có thể bắt đầu hành động, thật sự không phái ma tu khác đi ra ngoài tuần tra sao? Nhỡ đâu bị người ngầm đi vào thì phải làm thế nào?”

“Sẽ không.” Lâm Lượng nói với vẻ chắc chắn, “Cho dù là thế ngoại cao nhân cũng sẽ có dục vọng trong lòng. Không có dục vọng cũng sẽ có hổ thẹn, tiếc nuối, sợ hãi mất đi thứ gì đó.”

“Chỉ cần là người trong lòng sẽ có gợn sóng, có gợn sóng sẽ bị ảo cảnh trong trận phá bắt lấy. Trên thế gian này tuyệ không tồn tại người tu tiên gì đều không mong muốn.” Dừng lại một chút, Lâm Lượng nói với ngụ ý thâm sâu, “Muốn phi thăng cũng là một loại chấp niệm trong lòng. Nếu lựa chọn tu tiên tuyệt đối sẽ không có người trong lòng cái gì cũng không muốn.”

“--- Chỉ cần trong lòng có điều mong muốn thì nhất định sẽ bị ảo cảnh này trói buộc.”

Ngoài cổng hoàng thành, Ngu Sở ở trong hàng ngũ dân chúng xếp hàng chờ đợi, chậm rãi mở to mắt.