Bên kia Đế Thành, Cốc Thu Vũ đang nấp ở trong bụi cỏ vẫn không nhúc nhích, nàng mím chặt môi, còn hai hàng mi trên đôi mắt thì run rẩy.
Ảo cảnh, Cốc Thu Vũ bừng tỉnh đứng ở hành lang trong Bạch Vũ Lâu và nhìn chăm chăm vào những nữ đệ tử đang bận rộn người đến người đi này.
Hiện giờ nàng đã là đại cô nương mười bảy tuổi, thân hình không khác biệt gì với nữ tử thành niên. Nhưng dường như tại nơi đây Cốc Thu Vũ vẫn là tiểu nữ hài nhỏ bé gầy yếu.
Cốc Thu Vũ đang đứng ngốc ở một chỗ thì bỗng nhiên có người dùng chân đá lên lưng nàng khiến nàng ngã trên mặt đất.
Nàng chịu đựng nỗi đau đớn rồi xoay người lại thì thấy một nữ tu hơn hai mươi tuổi đang nhướn mi nhìn nàng với vẻ không thèm để ý.
“Lương, Lệnh, Tuệ!” Cốc Thu Vữu siết chặt nắm tay, nàng thốt lên từng câu từng chữ.
“Tên của ta là ngươi có thể gọi sao?” Lương Lệnh Tuệ lạnh lùng quát, “Cốc Thu Vũ, ngươi còn không nhanh đi làm việc đi?!”
Cốc Thu Vũ bị bán đi từ thuở nhỏ, khi bị Bạch Vũ Lâu mua về cùng lắm chỉ đến bảy tám tuổi, ở trong Bạch Vũ Lâu mấy năm nay cho đến lúc đi cũng chỉ mới mười tuổi, căn bản không phải là đối thủ của nữ tử đã thành niên.
Những môn phái khác đều có đệ tử tạp dịch làm việc vặt, còn ở Bạch Vũ Lâu lại là các tiểu cô nương có chút thiên phú bị mua về này.
Rất nhiều hài tử mười tuổi mới có thể từ từ hình thành nội đan, mới có thể nhìn được đến tột cùng là có tiềm lực hay không.
Tuổi thứ mười cũng trở thành đường ranh giới của các tiểu nữ hài trong Bạch Vũ Lâu. Trở thành đệ tử của Bạch Vũ Lâu hay vẫn tiếp tục làm việc vặt là chỉ xem vào lúc này.
Không có người biết Bạch Vũ Lâu sẽ bán những nữ hài không có thiên phú cao cho nam tu khác, cũng không ai biết Bạch Vũ Lâu sẽ giết người.
Dưới sự so sánh thì trở thành kẻ làm việc vặt đã là kết cục quá tốt.
Cốc Thu Vũ gắng sức xách thùng gỗ lớn ở bên hông mình rồi ngồi xổm lau hành lang cùng với nữ hài khác.
Đột nhiên nàng bị túm tóc rồi nhấc lên.
“Cốc Thu Vũ, ngươi lại lười biếng hả!”
“Muội không có!” Tiểu Cốc hét lớn.
“Ngươi còn dám tranh luận?! Nói bao nhiêu lần là phải quỳ xuống lau sàn, ngươi nhìn xem ngươi lau như thế nào?” Lương Lệnh Tuệ cười lạnh, “Một ngày không đánh ngươi liền hếch mũi lên mặt chứ gì, tiện nhân!”
Cốc Thu Vũ bị nắm tóc, ngực nàng phập phồng rồi dùng ánh mắt hung tợn trừng Lương Lệnh Tuệ.
“Ngươi dám nhìn ta như vậy?!” Lương Lệnh Tuệ vươn tay tát nàng một cái, đẩy ngã Cốc Thu Vũ lên trên sàn rồi cứ thế tay đấm chân đá lên người nàng.
Nữ hài ở bên cạnh sợ tới mức khóc ô ô, “Sư tỷ đừng đánh, đánh nữa nàng sẽ chết……”
“Ngươi cũng xứng gọi ta là sư tỷ?” Lương Lệnh Tuệ cười lạnh, ả vươn ngón tay chỉ vào nữ hài kia, “Ngươi tự vả miệng cho đến khi ta bảo ngươi dừng lại mới thôi --- Không được khóc tiếp!”
Cốc Thu Vũ là nữ hài xinh đẹp nhất trong số tiểu nữ hài này, nàng có đôi mắt to ngập nước và có chiếc mũi cao, không cần nói lời nào cũng làm lòng người thương tiếc.
Ngay cả chưởng môn Lý Song An cũng chú ý đến nàng, cũng từng nói qua nếu Cốc Thu Vũ có thiên phú cao thì về sao phải bồi dưỡng cho tốt, coi như là bộ mặt của Bạch Vũ Lâu, có mang đi ra ngoài sẽ dài mặt.
Nghe xong lời này, các sư tỷ khác cứ nhìn Cốc Thu Vũ xinh đẹp giống như búp bê là lòng thù hận và ghen ghét càng thiêu đốt hừng hực.
Ngoại trừ sư phụ và nữ đồ đệ ra thì những nữ hài làm việc vặt khác không hề có địa vị, có thể tùy tiện đánh chửi, đánh chết thì cùng lắm tùy tiện mang đi chôn mà thôi.
Nhưng chưởng môn Lý Song An có nói qua Tiểu Cốc có thể đánh nhưng không thể xảy ra nguy hiểm, phải đợi xem tư chất của nàng thế nào.
Với hai điểm này khiến những sư tỷ vốn nhìn không thuận mắt thường xuyên tìm cớ đánh Cốc Thu Vũ, có khi còn cố ý đánh mặt của nàng.
Những tiểu nữ hài khác cũng sẽ bị đánh nhưng chỉ có Cốc Thu Vũ bị đánh thường xuyên nhất, hàng năm thân thể và trên mặt của nàng đều mang những vết thương.
Kỳ quái chính là gần như không có người thấy nàng khóc quá.
Khi trở về nơi ở, hai mươi ba mươi tiểu nữ hài chen chúc nhau nằm ngủ dưới đất trong căn phòng nhỏ hẹp, tiểu cô nương hôm nay bị đánh bị mắng còn đang khóc thút thít, chỉ có Cốc Thu Vũ bị thương nặng nhất, gương mặt bị sưng đỏ, cánh tay lộ ra những vết bầm tím là người bình tĩnh nhất.
Nàng đứng bên cạnh bồn gỗ rửa vết thương và rửa tay, trong lúc đó còn ngâm nga khúc hát ru.
Lúc này, có một đồ vật nhỏ nào đó nện lên lưng nàng.
“Đều tại ngươi!” Không biết tiểu nữ hài nào lên tiếng mắng mỏ, “Ai làm việc cùng với ngươi là người đó sẽ liên lụy bị đánh theo, ngươi đúng là ngôi sao chổi! Sao ngươi không chết đi?”
Có vẻ như Cốc Thu Vũ không nghe thấy, nàng vẫn ngâm nga khúc hát và bắt đầu rửa mặt.
Có nữ hài nóng tính đi tới dứt khoát đoạt lấy bồn gỗ rồi bê bồn gỗ đựng đầy nước đổ hết lên người của nàng.
“Không phải ngươi muốn rửa mặt sao, ngươi đi rửa đi!”
Trong nháy mắt Cốc Thu Vũ ướt đẫm người, những lọn tóc ướt nhẹp dính đầy trên má, giọt nước chảy xuôi theo dáng cằm của nàng.
Nàng ngẩng đầu, nữ hài cầm bồn gỗ đang diễu võ dương oai đột nhiên đối diện với đôi mắt của nàng mà không kịp đề phòng, liên tục lui về sau vài bước.
Đôi mắt đen đặc sâu không thấy đáy của Cốc Thu Vũ giống như đầm nước tối tăm không có chút độ ấm, lạnh băng đến mức dường như muốn nuốt chửng những người khác.
“Ngươi, ngươi --- Ngươi cút đi!” Vẻ mặt nữ hài kia nghiêm khắc mà nói, “Chúng ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”
“Không sai, ngươi đi ra ngoài đi, đều tại ngươi nên chúng ta mới bị đánh thế này, đừng làm chúng ta thấy ngươi nữa!” Nữ hài khác cũng phụ họa theo.
Cả người Cốc Thu Vũ ướt đẫm, nàng đứng lên rồi chầm chậm đi ra khỏi khòng, cửa gỗ ở sau lưng nàng đóng lại phanh một tiếng.
Tiếu Cốc đi vào phòng tạp dịch ở hậu viện, bên trong chất đầy các loại đồ vật. Nàng đóng cửa lại rồi nằm sấp xuống trên sàn nhà nhỏ hẹp, lại móc ra một thanh chủy thủ sắc bén và hai thanh đao nhỏ từ một góc phòng.
Tiếp theo nàng lấy cục đá to bằng bàn tay để ở bên kia rồi mài lưỡi đao và chủy thủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Cốc Thu Vũ giấu kín thanh chủy thủ và búi cho mình một kiểu đầu trẻ con, trên đỉnh đầu còn có hai bím tóc nhỏ tròn tròn.
Nàng giấu lưỡi dao trong bím tóc xong mới đi ra ngoài.
Ban ngày, Cốc Thu Vũ đang lau bàn trong phòng, Lương Lệnh Tuệ thấy được nàng bèn lập tức đi tới, trong lòng đã nghĩ kỹ xong kế hoạch gây khó dễ.
Lương Lệnh Tuệ muốn túm lấy búi tóc của Cốc Thu Vũ như mọi lần để lôi nàng lại gần, tay của ả dùng sức chộp lên búi tóc của Tiểu Cốc, tức khắc cảm giác đau nhức truyền đến, máu tươi chảy ra đầm đìa, ả ta la hét ầm ĩ lên.
Cốc Thu Vũ thì đứng tại chỗ chỉ vào Lương Lệnh Tuệ rồi cất tiếng cười to.
Tiếng ầm ĩ trong phòng khiến cho những người khác chú ý đến, những nữ tu khác chạy tới thì nhìn thấy Lương Lệnh Tuệ đang nắm lấy cánh tay của mình, tay của ả thì da tróc thịt bong, số lượng máu khá lớn cứ nhỏ giọt xuống mặt đất.
“Tiện nhân, tiện nhân nhà ngươi!” Lương Lệnh Tuệ chỉ vào nàng nói một cách lạnh lùng, “Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!!”
Cốc Thu Vũ vẫn cứ cười lớn, tiếng cười thanh thúy chỉ có ở tiểu cô nương vẫn quanh quẩn trong phòng.
Chẳng sợ nàng biết xong việc này sẽ bị Lương Lệnh Tuệ trả thù một cách đáng sợ hơn nhiều nhưng nàng cũng không thèm để ý.
Đương nhiên là nữ đồ đệ của Bạch Vũ Lâu không thể chịu đựng được sự khiêu khích như vậy, mấy nữ tu đã thành niên vây quanh một nữ hài chưa tới mười tuổi, cho nàng uống đan dược bảo mệnh trước rồi đánh nàng gần chết mới thôi, nhìn nàng sắp không chịu nổi lại chữa khỏi cho nàng và tiếp tục đánh.
Toàn bộ hình phạt này gần như là giằng co đến nửa tháng. Phảng phất như là một cơn ác mộng dài dằng dặc nhìn không tới cuối.
Lương Lệnh Tuệ tóm lấy gáy của Cốc Thu Vũ liên tiếp ấn đầu nàng vào trong bồn gỗ chứa nước lau nhà.
Giữa lúc Cốc Thu Vũ không hít thở được, thù hận trong lòng nàng thậm chí còn lớn hơn nỗi thống khổ nàng đang chịu đựng.
Nàng nghĩ nàng phải nhớ kỹ hiện tại mỗi ngày, nàng phải nhớ kỹ mặt của mọi người.
Năm năm sau, hai mươi năm sau --- Một ngày nào đó nàng muốn những người đối xử với nàng như thế này phải đền mạng, bất luận trả giá đại giới gì nàng đều phải trở về trả thù gấp bội!
…… Chính là, từ từ, hình như có chỗ nào không đúng.
Nàng không cần báo thù.
Đã có người bảo hộ nàng.
Là ai?
Ai bảo hộ nàng?
Huyệt thái dương của Cốc Thu Vũ đau nhức lên.
Lại một lần nữa không hít thở được khi bị nhấn vào nước, khi bị tóm lấy gáy đưa ra khỏi mặt nước, Cốc Thu Vũ ho khan, nàng theo bản năng kêu lên, “Sư, khụ khụ, sư tôn ---!”
Trong phút chốc, ánh sáng hiện lên xua tan ảo cảnh trong phòng, cảm nhận đến sự đau đớn và không hít thở được của Cốc Thu Vũ cùng những giọt nước chảy xuôi xuống theo cổ…… Tất cả đều biến mất vô ảnh vô tung.
***Vô ảnh vô tung: biến mất không có tung tích, không còn bóng dáng gì.
Cốc Thu Vũ thở hổn hển, nàng ngẩng đầu, hình như ý thức được điều gì nên nàng ra sức bò dậy tông cửa xông ra.
Nàng vội vàng chạy trên hành lang, cuối hành lang là bậc thang xoắn ốc hướng lên trên thông tới nơi cao nhất của Bạch Vũ Lâu.
Những kẻ đó vẫn đuổi theo sau nàng, Cốc Thu Vũ ra sức chạy vội trên bậc thang, một tầng lại một tầng, nữ hài vốn nhỏ gầy đó đã trưởng thành.
Làn váy của nàng quệt qua mặt sàn, đôi mắt giống như chú nai còn không còn lạnh băng trống rỗng như khi còn nhỏ nữa.
Cốc Thu Vũ chống đỡ lên tường rồi xách làn váy lên vội vàng chạy tiếp như muốn ném hết thảy quá khứ kia ra phía sau, nhưng ảo cảnh vẫn siêng năng đuổi theo nàng, khống chế nàng không cho nàng tỉnh lại.
“Sư tôn!” Cốc Thu Vũ làm theo bản năng xin giúp đỡ.
Tiểu cô nương gặp phải chuyện gì đều nghĩ ngọc nát đá tan năm đó cuối cùng cũng học được xin giúp đỡ người khác.
Cốc Thu Vũ chuyển qua bậc thang, đột nhiên được Ngu Sở mặc y phục đen tuyền đang đứng ở trên cầu thang ôm vào trong ngực không kịp đề phòng.
Nàng thở hổn hển, ngón tay mảnh khảnh túm chặt lấy vạt áo của Ngu Sở giống như người bị rơi xuống nước bắt được một thân gỗ đang trôi nổi.
Dần dần nàng không níu chặt nữa, ở trong lòng Ngu Sở mà chầm chậm ngồi quỳ trên bậc thang.
Ngu Sở ôm cô nương xinh đẹp đã trưởng thành, nàng trầm giọng nói, “Cốc Thu Vũ, hiện tại nhớ kỹ ta nói.”
“Ba, hai, một.”
“…… Tỉnh!”
Cốc Thu Vũ bò lên từ trong đám cỏ dại, nàng dựa lên thân cây thở hồng hộc.
Từ sau khi tiến vào Tinh Thần Cung, sự việc năm đó nàng đã nỗ lực quên đi.
Nhưng lại không nghĩ tới…… Thời gian ba năm đó vẫn cứ chôn giấu tận sâu trong lòng nàng, giờ không biết vì sao bị đào ra.
Cốc Thu Vũ tự nhận mình không phải là kẻ yếu ớt, thời thơ ấu đen tối đó nàng còn đương đầu được thì cũng không cảm thấy những điều trải qua đó thống khổ gì.
Nhưng sao đã qua bảy năm khi nhớ lại lần nữa nàng vẫn sợ hãi như vậy?
Nàng thở hổn hển, còn chưa lấy lại được tinh thần thì nghe được trong rừng cây vang lên âm thanh.
Cốc Thu Vũ rút chủy thủy ra theo bản năng thì nghe được giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài An vang lên, “Tiểu Cốc!”
Nàng cứ ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An đang chạy về hướng nàng, giây tiếp theo nàng được đắm chìm vào cái ôm ấp rắn chắc.
Nỗi đau đớn xé rách bị Lương Lệnh Tuệ túm tóc trong ảo cảnh vẫn làm nàng cảm thấy da đầu hơi đau cũng đã được vuốt phẳng theo ngón tay chai sạn của Thẩm Hoài An.
“Tiểu Cốc đừng khóc.” Nàng nghe được giọng nói trầm ấm của Thẩm Hoài An, “Tất cả kết thúc rồi.”
Lúc này Cốc Thu Vũ mới ý thức được trên mặt của mình toàn là nước mắt.
Nàng hít hít cái mũi, buông chủy thủ ra rồi giang tay ôm lấy Thẩm Hoài An.
“Thẩm Hoài An.” Nàng khóc nức nở kể, “Các nàng đánh muội đau quá.”
Đôi tay của Thẩm Hoài An đang vuốt vuốt lưng và tóc của nàng càng dùng sức hơn.
“Không có việc gì.” Hắn hít thở sâu như muốn đè xuống sự tức giận, sau đó mới từ từ nói, “Sư muội đã quên rồi sao, sư tôn đã giết chưởng môn Bạch Vũ Lâu kia, những kẻ bắt nạt sư muội đều không còn nữa rồi.”
Cốc Thu Vũ hơi gật đầu trên đầu vai của Thẩm Hoài An rồi ừ nhẹ một tiếng rất mơ hồ.
“Muội muốn sư tôn.” Nàng nhẹ giọng.
“Huynh cũng muốn người.” Thẩm Hoài An nói.
Lúc này, trên đường ở ngoài bìa rừng truyền tới âm thanh, hai người lập tức im lặng.
Chờ đến khi binh lính rời đi thì Cốc Thu Vũ mới nhìn sang Thẩm Hoài An.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Nàng nói nhỏ.
“Chờ một chút.” Thẩm Hoài An trầm giọng.
Hắn vươn tay bế Cốc Thu Vũ lên, mũi chân chĩa xuống đất rồi thi triển khinh công bay lên ngọn cây.
Thẩm Hoài An ôm thuận tay, hắn ngồi xuống trên ngọn cây, nghiêng đầu và dùng vẻ mặt chuyên chú chú ý âm thanh trên đường gần thân cây đang ẩn náu.
Chờ đến khi xác định được an toàn thì lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Phục hồi lại tinh thần, Thẩm Hoài An quay đầu muốn dặn dò Cốc Thu Vũ hai câu mới phát hiện hắn vẫn luôn ôm chặt bả vai của nàng và làm người ta ngồi trên đùi hắn, động cũng không thể động.
Cốc Thu Vũ xấu hổ đến mức vùi đầu vào vai hắn, Thẩm Hoài An chỉ có thể nhìn thấy vành tai ửng đỏ của nàng.
Đầu óc của Thẩm Hoài An oanh một tiếng, một luồng hơi nóng bốc lên mặt chỉ trong nháy mắt.
Hắn lắp bắp, “Đúng vậy, đúng, xin lỗi, huynh, huynh huynh không phải……”
Vốn dĩ Cốc Thu Vũ đang thẹn thùng thì nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến, nàng lập tức ngẩng đầu rồi dùng tay che miệng Thẩm Hoài An.
Ngón tay thon dài mềm mại của cô nương để lên bờ môi của hắn cách mũi gần như vậy làm Thẩm Hoài An có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của nàng.
Thời điểm an tĩnh đến tột cùng này ngược lại khiến cảm giác khác nhạy bén hơn.
Tại một khắc này Thẩm Hoài An mới đột nhiên ý thức được, hiện giờ dáng người Cốc Thu Vũ mềm mại ấm áp, lả lướt hấp dẫn, đã là đại cô nương, đã sớm không còn là tiểu gia hỏa bé nhỏ như tiểu đậu đinh mà mấy năm trước hay bị hắn đùa cợt.
Chờ đến khi bên ngoài không còn tiếng vang, lúc này Cốc Thu Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, bàn tay mới buông lỏng miệng Thẩm Hoài An.
Nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt vốn tuấn khí lạnh lẽo cứng rắn lại đỏ bừng, mạt màu đỏ kia vẫn lan theo cổ chui vào cổ áo.
Vốn dĩ Cốc Thu Vũ rất thẹn thùng nhưng vừa thấy Thẩm Hoài An như vậy ngược lại nàng cảm thấy muốn cười.
“Thẩm Hoài An, sư huynh không đến mức như vậy chứ?” Cốc Thu Vũ cười như không cười, “Sư huynh là nam nhân lớn như vậy chẳng lẽ chưa từng ôm cô nương nào?”
“Huynh, huynh ôm cô nương nào hay chưa chẳng lẽ sư muội không rõ ràng sao?” Thẩm Hoài An trừng mắt, nhìn thì rất hung dữ nhưng dưới tình huống mặt đỏ bừng như vậy thật sự không có lưc sát thương gì.
Cốc Thu Vũ muốn cười nhưng nàng cố gắng miễn cưỡng nghẹn lại rồi mặt trở nên nghiêm túc, “Muội cũng chưa nói chuyện yêu đương gì với người khác thì đã bị sư huynh ôm vào trong ngực, truyền ra thì muội tìm nam nhân thế nào đây?”
“Vậy, vậy huynh phải phụ trách với muội?” Đầu óc Thẩm Hoài An muốn hôn mê đến nơi nên nói theo bản năng những lời Cốc Thu Vũ.
Cốc Thu Vũ thật sự không nín được mà bật cười ra tiếng.
Lúc này Thẩm Hoài An mới phản ứng được, chính mình lại bị nàng trêu cợt.
“Sư muội mới lớn bao nhiêu mà trong đầu đã muốn tìm nam nhân?” Thẩm Hoài An thẹn quá hóa giận nên vươn tay véo má Cốc Thu Vũ, “Sư muội có tin huynh nói cho sư tôn hay không?”
“Muội còn muốn nói cho sư tôn đây!” Cốc Thu Vũ bị véo má liền vươn tay ra dùng sức vỗ lên mặt của Thẩm Hoài An, vì bị véo nên nàng không nói rõ lời được, “Muội muốn nói cho sư tôn rằng sư huynh bắt nạt muội, sư huynh còn ôm muội còn sờ mặt của muội nữa!”
Thẩm Hoài An sợ tới mức tay run lên nên buông lỏng khuôn mặt của nàng ngay tức khắc.
“Cái này gọi là sờ mặt của sư muội?!” Hắn không thể tin được mà thấp giọng hỏi lại.
Hai người ở trên cây nhỏ giọng lải nha lải nhải cãi cọ nhau, ngay cả Lục Ngôn Khanh ở dưới gốc cây khi nào cũng không biết.
“Hai người các đệ sao lại cãi nhau?” Lục Ngôn Khanh cực chẳng đã mới mở lời, “Hai người còn nhớ rõ chúng ta đang ẩn núp không vậy?”
Hai người ngồi trên cây run cả người, Cốc Thu Vũ đẩy ra Thẩm Hoài An theo bản năng. Nhưng đây là ở trên cây, Thẩm Hoài An sợ nàng ngã xuống nên đang ôm lấy bả vai lại ôm trở lại.
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, mặt mày của Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ càng ngày càng đỏ lựng.
Lục Ngôn Khanh hắng giọng rồi quay đầu đi.
“Huynh chưa thấy gì hết, hai người các đệ tự giải quyết với nhau đi.”