Lục Cảnh Thụy vừa về đến nhà liền đi tìm Lục Văn Đống và Lục phu nhân giằng co, thế là trong phủ lại hỗn loạn một trận.
Hành vi muốn giữ Lục Ngôn Khanh lại của hai phu thê làm Lục Cảnh Thụy không thể tiếp thu nổi.
Lục Tư Diệu có từng nói để hắn ta giả vờ đáng thương, lúc ấy Lục Cảnh Thụy đồng ý nhưng vừa tới trước mặt phụ mẫu là cái gì cũng quên hết.
Từ trước tới nay hắn ta là nhi tử duy nhất trong nhà, Lục phu thê sủng ái hắn ta sủng đến mức không ra bộ dáng gì, Lục Cảnh Thụy náo loạn rồi bắt đầu ném đồ ném đạc.
Phủ đệ bên kia, Lục Ngôn Khanh đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Hắn ngẩng đầu duỗi tay đóng cửa sổ rồi rời khỏi phòng tìm những người khác.
Trong phòng ngủ của Ngu Sở, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đang đả tọa. Dù có rời khỏi môn phái đi chăng nữa thì tu hành cũng cần duy trì mỗi ngày.
“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh đi vào cửa rồi nói.
“Con ngồi đi.” Ngu Sở nói.
Lục Ngôn Khanh đi tới rồi ngồi xuống. Vừa vặn những người khác cũng kết thúc buổi đả tọa chiều nay.
“Thay đổi nơi mới đi, các con không nghĩ ra ngoài di dạo sao?” Ngu Sở mở lời.
“Sư tôn, con có chuyện rất tò mò ạ.” Cốc Thu Vũ chớp chớp mắt.
Ngu Sở nhìn về phía nàng, “Vần đề gì vậy?”
“Trước đó con có nghe các sư huynh nói trong nhà của người xa hoa lắm, vậy nhà của người và nhà của đại sư huynh thì ai càng có tiền hơn ạ?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Ngu Sở nghĩ nghĩ.
“Nếu chỉ nói đến của cải sung túc và quy mô buôn bán thì đương nhiên là nhà của ta lớn hơn.” Ngu Sở giải thích, “Ngu gia cũng coi như là phú thương đứng đầu phương bắc, tuy buôn bán của Lục gia thinh vượng nhưng tóm lại không được xếp vào trong danh sách. Nhưng……”
“Nhưng cái gì vậy ạ?” Thẩm Hoài An hỏi.
“Lạc Thủy thành mà Lục gia đang ở là một trong đại thành gần Đế Thành nhất.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Có thể buôn bán ở khu vực Đế Thành thì nhà ta không thể so sánh được với bối cảnh của Lục gia.”
“Hóa ra là còn có những chuyện này?” Thẩm Hoài An giật mình.
Lục Ngôn Khanh ngước mắt lén lút nhìn Ngu Sở.
Ngu Sở duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Buổi tối Lục gia lại làm tiệc tối mời mọi người Tinh Thần Cung.
Sau khi gã sai vặt truyền lời đi rồi, Tiêu Dực mới ngồi bệt lên ghế.
Thẩm Hoài An nhìn về phía hắn, “Làm sao vậy?”
“Đệ không muốn đi.” Tiêu Dực nhíu mày, “Không biết vì sao ăn cơm chung với bọn họ đệ không thấy thoải mái.”
Tiêu Dực được xem như là người đơn thuần nhất trong sư huynh đệ, cũng là người có trực giác nhạy bén nhất.
Mấy năm nay gia nhập môn phái, những người khác cũng cố ý bảo bộ tính cách của hắn cho nên thời gian dài như vậy ngoại trừ Tiêu Dực lén lút rộng rãi một ít thì vẫn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cho lắm.
Chẳng qua hắn không hiểu nhưng có sự nhạy bén giống động vật nên cảm nhận được cảm xúc khác nhau giữa người với người.
Tiêu Dực không thích người của Lục gia.
Cốc Thu Vũ duỗi tay ôm lấy bờ vai của hắn rồi cười cười, “Không được, đệ đi đi. Cơ hội quan sát cuộc sống nhân gian tốt như vậy không phải muốn là được đâu. Đệ cũng nên gặp gỡ nhiều người hơn để về sau đỡ phải bị người lừa.”
“Đúng đấy, đi thôi, quan sát nhiều người cũng khá tốt.” Thẩm Hoài An cũng phụ họa.
Trong viện hai người đang dỗ dành Tiêu Dực thì ở trong phòng Lục Ngôn Khanh đang đứng bên cạnh Ngu Sở.
“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh thấp giọng, “Con xin lỗi.”
Ngu Sở cười cười rồi nhìn sang Lục Ngôn Khanh, “Con có một cái yêu thích lớn đó là thích giúp người khác xin lỗi.”
Lục Ngôn Khanh mím môi, hắn hơi cúi đầu đứng nơi đó không nói một lời.
“Con yên tâm đi, ta sẽ điều tra ra.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Nếu ngay cả gốc gác của mấy bình dân còn không điều tra ra thì ta cũng không cần lăn lộn nữa.”
Ngu Sở nói xong, nàng vừa quay đầu thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh còn đang nhìn nàng, đôi mắt kia có ý muốn nói lại thôi.
“Lại làm sao vậy?” Ngu Sở nhướn mày.
“Con……” Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói, “Không vui.”
Trước kia hắn có vui hay không đều tự chôn giấu trong lòng. Lần trước bởi vì chuyện này hắn cứ giấu trong lòng nên bị Ngu Sở mắng một trận, lại còn bị uy hϊếp đuổi ra khỏi môn phái làm dọa tới hắn nên từ đó về sau mỗi lần Lục Ngôn Khanh không vui đều sẽ nói cho Ngu Sở.
Buồn cười nhất chính là người trẻ tuổi hoặc thanh thiếu niên bình thường khi không vui đều lải nha lải nhải hoặc vì khó chịu mà cứ luôn oán giận và bất mãn.
Nhưng mỗi lần Lục Ngôn Khanh đều nói chính mình không vui, làm nàng cảm thấy loại cảm giác biểu đạt thẳng ra này giống như tiểu hài tử vậy.
Mỗi lần nhìn thấy Lục Ngôn Khanh nói mấy lời khô cằn này làm Ngu Sở rất muốn cười vì cảm thấy hắn đáng yêu.
Nhưng vì sự tôn nghiêm làm đại sư huynh của hắn nên nàng cần đè xuống ý cười và thực nghiêm túc mở miệng, “Vì sao không vui?”
Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu rồi không nhịn được bất mãn, “Người có thể không cần gọi con là Lục Cảnh Tề được không?”
Lúc này Ngu Sở mới bừng tỉnh nhớ tới hình như hôm qua và hôm nay nàng có gọi hắn như vậy, không nghĩ tới Lục Ngôn Khanh mang thù như thế, nín nhịn một ngày xong vẫn biểu đạt sự bất mãn.
“Được được được rồi, vi sư sai rồi, vi sư xin lỗi con được không?” Ngu Sở trấn an, “Ngôn Khanh, đi thôi, đi ăn cơm.”
Vốn là Lục Ngôn Khanh đang canh cánh trong lòng thì nghe thấy Ngu Sở xin lỗi dỗ dành hắn làm hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình hơi keo kệt quá mức.
Đặc biệt là sư phụ và gia trưởng ở cổ đại hiếm có người nào sẽ xin lỗi với tiểu bối như Ngu Sở, trước đó một giây Lục Ngôn Khanh còn không vui nhưng một giây sau liền nói, “Người không làm sai gì hết, là, vẫn là con sai rồi……”
Lục Ngôn Khanh không hổ là đồ đệ thích xin lỗi nhất của nàng.
Ngu Sở phiền nhất là kiểu khách sáo này, nàng nhướn mày, “Có thể đi ăn cơm hay không?”
“Có thể, có thể.” Lục Ngôn Khanh nhanh chóng nói.
Vốn dĩ cả ngày Lục Ngôn khanh đều thấy phiền muộn nhưng sau khi nói với Ngu Sở mấy câu thì hình như tâm tình cũng trở nên tốt hơn chút.
Thầy trò Tinh Thần Cung đi vào trong đại sảnh thì nhìn thấy trong số người của Lục gia có thêm một người trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi, thoạt nhìn đó là Lục Cảnh Thụy.
“Nàng kìa nàng kìa, là nàng bắt nạt muội đấy.” Lục Tư Diệu thì thầm với Lục Cảnh Thụy.
Lục Cảnh Thụy muốn giúp muội muội hết giận, vừa nghe câu này là lập tức nhíu chặt mày rồi ngẩng đầu lên, kết quả là vừa nhìn thoáng qua liền thấy được Cốc Thu Vũ đang tiến đến.
Cốc Thu Vũ mặc bộ váy dài màu lam nhạt, thân hình yêu kiều đẹp đẽ, bộ dáng tươi đẹp động lòng người và đôi mắt to càng xinh đẹp hơn.
Trên người nàng có hai loại khí chất bất đồng, là sự giao nhau giữa hai độ tuổi mang cảm giác mỹ cảm. Không chỉ có loại ngây ngô mỹ lệ của nữ tử sắp thành niên mà cũng có cảm giác đơn thuần sạch sẽ của tiểu nữ hài, thêm nữa còn có tiên khí của người tu tiên.
Đây, đây là tiên nữ bằng xương bằng thịt a! Lục Cảnh Thủy chưa thấy tiên nữ như vậy bao giờ.
Hắn ta nuốt nuốt nước bọt, hung ác ban đầu trở nên dại ra, Cốc Thu Vũ liếc nhìn qua làm cả người hắn ta cứng đờ.
Mọi người ngồi xuống, Lục Văn Đống mở lời, “Ngu tiên trưởng, Cảnh Tề, đây chính là tiểu nhi tử của tiểu nhân, Lục Cảnh Thụy. Tới, Cảnh Thụy kính rượu cùng mọi người đi.”
Vốn là Lục Văn Đống đang hơi lo lắng Lục Cảnh Thụy có thể trở mặt không biết người hay không, rốt cuộc thì hắn ta vừa mới lén hung hăng ồn ào đến như vậy.
Không nghĩ tới Lục Cảnh Thụy lập tức đứng lên kính rượu, hơn nữa thái độ cực kỳ tốt, quả thực so với vừa rồi không hề giống một người, Lục Tư Diệu và phu thê Lục gia cũng không nghĩ tới hắn ta lại phối hợp đến thế.
Nhưng đội diện với ánh mắt của Lục Ngôn Khanh thì Lục Cảnh Thụy vẫn không cười nổi, nhanh thu hồi ánh mắt rồi ngồi xuống.
So với loại con cháu chơi bời như hắn ta thì cách thể hiện lễ nghi của Lục Ngôn Khanh có thể nhìn ra được phong thái công tử nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy đáng tin cậy.
Bữa cơm này ăn vào vẫn cứ khó chịu, trong lòng mọi người của Lục gia đều đang tính toán.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Lục Văn Đống nói, “Cảnh tề, đêm nay con đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai cha mang con tới thôn xóm hồi đó.”
Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu.
Phu thê Lục gia vốn hy vọng hắn ở lại đây nhưng Lục Ngôn Khanh vẫn quyết về đình viện theo người của Tinh Thần Cung.
Buổi tối, Lục Văn Đống và Lục phu nhân không ngủ yên mà ngồi ở mép giường than ngắn thở dài.
“Ông xem con nó đó, căn bản là nó coi chúng ta là người ngoài, cả thân cả tâm đều ở bên môn phái kia của nó.” Lục phu nhân than thở, “Ta xem dù ông có đi cùng nó tế bái thì trong lòng nó cũng sẽ không cảm kích ông đâu.”
“Vậy cũng đành chịu.” Lục Văn Đống thấp giọng nói, “Năm đó chúng ta thiếu thằng bé, thằng bé chỉ có một yêu cầu này thì như thế nào cũng phải làm được.”
“Thật đen đủi, vất vả lắm hoàng đến mới chết, đã thế còn phải đi dâng hương cho những người đó, ôi.” Lục phu nhân cảm thán, “hài tử này của ta không có một đứa nào bớt lo được.”
Lục Văn Đống nhìn về phía bà ta rồi nghiêm túc dặn dò, “Không nói các khác, dù thằng bé không muốn trở về thì chúng ta cũng không thể đắc tội sư môn của nó, bà đã rõ chưa? Bà cố mà kìm giữ lấy cái tính đó của bà, đừng tự mình mất mặt.”
“Ông xem cái bộ dáng trông gà hóa cuốc của ông đi, ta cảm thấy những người tu tiên đó ngoại trừ trẻ tuổi một chút thì cũng không có gì ghê gớm cả, không phải chỉ là một cái miệng hai con mắt thôi sao?” Lục phu nhân lạnh lẽo nói, “Ta thấy người tu tiên này không có gì khác với võ lâm nhân sĩ cả, chỉ là công phu cao hay thấp mà thôi.”
“Bà đừng có mà ăn nói lung tung, bà không đi Đế Thành thì không thể thấy được Đế Thành bị nổ tung thành bộ dáng gì đâu.” Lục Văn Đống đau đầu không thôi, ông ta thở dài thật sâu, “Năm đó cha ta xem thường thương hộ thật không sai, mỗi lần nói chuyện với bà ta liền thấy đau đầu.”
“Được lắm, năm đó lúc nhà các ông xuống dốc còn phải dựa vào chuyện thành thân với ta rồi cùng nhau chuyển hướng đi con đường kinh thương đấy, hiện giờ lại trở mặt không biết người, cảm thấy ta không tốt?” Lục phu nhân cười lạnh, “Không có ta thì ông cho rằng ông có thể sống cuộc sống tốt như vậy hả?”
Phu thê Lục thị trò chuyện câu ra câu vào rồi thành cãi nhau.
Trong phòng tối đen, Lục Ngôn Khanh đang đả tọa ở trên giường thì bỗng mở mở to mắt, hắn nghiêng đầu hơi thở dài một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Phòng đối diện của Lục Ngôn Khanh chính là của Thẩm Hoài An, hắn đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy ở trên giường, Thẩm Hoài An mở mắt ra.
“Càng ngày sư huynh càng quá mức đấy, tiến vào phòng của đệ cũng không chịu gõ cửa hả?” Thẩm Hoài An nói, “Sư huynh làm thế thật mất phong độ quân tử.”
Lục Ngôn Khanh đi tới mép giường của Thẩm Hoài An rồi ngồi xuống, “Sư đệ nghe thấy không?”
“Không có.” Thẩm Hoài An giơ hai tay lên, “Sư tôn nói muốn tôn trọng sự riêng tư của sư huynh nên bảo chúng ta không nghe gì hết, kiên quyết không bước ra sân.”
Hắn đánh giá biểu cảm của Lục Ngôn Khanh rồi thử nói, “Làm sao vậy, Lục gia nói xấu sư huynh sao?”
Lục Ngôn Khanh im lặng một lúc lâu.
Một lát sau hắn mới nhẹ nhàng nói, “Khi huynh còn nhỏ rất muốn tìm được nhà. Tuy rằng không nhớ được những chuyện ở nhà nhưng khi đó huynh cảm thấy nhà là nơi tốt nhất trên thế gian này…… Huynh cũng không biết vì sao bọn họ đều biến thành bộ dáng hiện tại.”
Lục Ngôn Khanh hơi thất vọng.
“Là bọn họ thay đổi hay bọn họ vốn dĩ chính là người như vậy?”
Thẩm Hoài An nằm xuống một lần nữa, hắn nhìn chăm chú vào trần nhà tối tăm.
“Đệ cũng không biết.” Thẩm Hoài An nói, “Nhưng nhiều năm như vậy làm đệ hiểu rõ một chuyện.”
“Là gì?”
“Khi đệ còn nhỏ cho rằng tất cả mọi người trên thế gian này đều là người tốt, người xấu mới là số ít. Về sau đệ lại cảm thấy người xấu quá nhiều còn người tốt quá ít.” Thẩm Hoài An đáp, “Hiện giờ đệ lại cho rằng người trên thế gian này hỗn độn chiếm đa số.”
Hắn nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, “Mỗi người đều là hỗn độn, là phức tạp. Gặp được ánh mặt trời thì cành cây phát triển tốt, gặp bóng tối thì lại hướng tận sâu bên trong phát triển từng nhánh. Cuối cùng trở thành dạng người gì ai cũng không biết.”
“Sư huynh và đệ có cơ duyên tu tiên thì đó là từ bên trong hỗn độn lấy được ánh sáng, hướng tới mặt trời đi đến được càng nhiều.” Thẩm Hoài An nói, “Có một số việc có một số người lớn lên hẹp hòi, sư huynh biết không thay đổi được bọn họ, cũng không có biện pháp thất vọng nhưng có thể lựa chọn buông.”
Thẩm Hoài An chỉ tùy tiện nói thôi, kết quả là phát hiện Lục Ngôn Khanh nhìn hắn với vẻ không tin được.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hoài An không thể hiểu được bèn hỏi.
“Những câu này lại từ trong miệng Thẩm Hoài An đệ nói ra thật không dễ dang.” Lục Ngôn Khanh cảm thán, “Huynh còn nhớ rõ khi vừa mới gặp gỡ sự đệ thì sư đệ vẫn là tiểu thiên tài quá mức kiêu ngạo không coi ai ra gì.”
“Này, không phải người đều trưởng thành sao.” Thẩm Hoài An hơi ngượng ngùng, “Đó đều là những chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, sư huynh không cần nhắc lại, đệ cũng muốn có mặt mũi chứ.”
Lục Ngôn Khanh chỉ tùy tiện tâm sự với Thẩm Hoài An và Ngu Sở thôi mà đã cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều, dường như có chỗ dựa vào nên không cần một mình đối mặt với hồng thủy mãnh thú là Lục gia nữa.
Ở Lục gia hắn không tĩnh tâm được, ở thời điểm một mình càng cảm thấy không hít thở nổi.
Có lẽ từ lúc hắn sinh ra thì Lục gia đã không hòa thuận nhưng trong tiềm thức Lục Ngôn Khanh hy vọng nhà của mình là tốt cho nên không muốn đối mặt.
Nhưng hôm nay dường như hắn càng tự lừa dối mình khiến trong lòng càng khó chịu. Mỗi lúc hắn ở một mình thì giống như bản thân bị cầm tù bởi thân phận Lục Cảnh Tề, bị áp tiến vào Lục phủ.
Chỉ có ở cùng sư phụ, sư đệ sư muội thì hắn mới có thể tìm được tâm thái làm Lục Ngôn Khanh như bình thường.
Lục Ngôn Khanh không muốn trở về, hắn cúi đầu nói một cách dứt khoát, “Dịch vào bên trong cho huynh chỗ để nằm đi.”
“Sư huynh làm gì?” Thẩm Hoài An trừng to mắt, hắn che lại ngực của mình đầy vẻ kháng cự, “Đệ không muốn chung chăn gối với sư huynh!”
Lục Ngôn Khanh cười như không cười mà nói, “Không phải khi đệ còn nhỏ sợ tối nên không thể không tìm huynh ngủ cùng sao?”
Tức khắc Thẩm Hoài An nói không nên lời, hắn ấp úng nửa ngày cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hướng về bên trong bò như một con sâu để trống ra chỗ cho Lục Ngôn Khanh.
Sư huynh đệ nằm ở bên nhau, đương nhiên là với tính cách của Thẩm Hoài An thì sẽ không chịu nằm yên,hắn lại bồi thêm một câu, “Ngày mai sư huynh đi ra sớm một chút đi, đệ sợ bị người hiểu lầm.”
Lục Ngôn Khanh nhìn về hắn cười khẽ, “Như thế nào, đệ sợ bị Tiểu Cốc hiểu lầm?”
Thẩm Hoài An trừng mắt, hắn giông như con mèo dựng lông, chen chân vào muốn đá Lục Ngôn Khanh.
“Sai rồi sai rồi, huynh chỉ nói giỡn mà thôi.” Lục Ngôn Khanh trêu chọc người ta đến dựng lông nên lại phải dỗ dành.
Đối với chuyện này hắn vận dụng thực thuận buồm xuôi gió, chẳng được bao lâu Thẩm Hoài An quấn chặt chăn tức muốn hộc máu, “Nhanh ngủ đi! Nói nữa đệ liền nói cho sư tôn sư huynh bắt nạt đệ!”
“Được rồi.” Lục Ngôn Khanh bảo đảm.
Thẩm Hoài An dùng tấm lưng của mình hướng về Lục Ngôn Khanh, mới nhìn thì có vẻ giống như ngủ, chẳng qua lại lộ ra bên tai đỏ bừng.
Cảm quan của người tu tiên quá nhạy bén, không quá một lúc Thẩm Hoài An cảm giác được Lục Ngôn Khanh còn đang cười không phát ra tiếng động, hắn bèn quay đầu cả giận quát, “Không cho cười! Phiền chết đi được!”
“Được!” Lục Ngôn Khanh lại bảo đảm lần nữa.
Thẩm Hoài An nhắm mắt lại thì cảm thấy mình càng nói như vậy thì Lục Ngôn Khanh ở sau lưng càng không nhịn được cười không ngừng.
Thẩm Hoài An sắp tức chết rồi, hắn cũng không thèm ngủ nữa mà cầm gối lên đánh Lục Ngôn Khanh.
Chẳng được bao lâu thì cửa liền mở ra, Tiêu Dực thò đầu vào.
“Các sư huynh chơi gì vậy?” Tiêu Dực nghi hoặc.
“Cái gì? Nửa đêm các sư huynh trốn chúng ta chơi trò chơi?” Tiểu Cốc tới muộn một bước cũng thò đầu vào.
Thẩm Hoài An hoàn toàn cạn lời, hắn xua tay làm hai người tiến vào, bốn người dứt khoát nương theo ánh trăng đánh bài ở mép giường.
Tiêu Dực cũng học cái hư của Lý Thanh Thành, một hai phải dán giấy lên trên mặt người thua, kết quả cuối cùng là hắn bị thua nhiều nhất, trên khuôn mặt anh tuấn với hình dáng lập thể bị dán đầy giấy, chỉ còn lại một đôi mắt nhìn tới nhìn lui, hàng mi dài nháy nháy vẻ đáng thương, thoạt nhìn có cảm giác vô tội.
Lang Vương lãnh khốc vô tình trong rừng rậm ở đợt thí luyện năm đó sau khi vào Tinh Thần Cung cuối cùng cũng không trốn được vận mệnh bị đồng hóa thành Husky.