Hắn xoay người đi tới phía trước, bước hai bước, chần chừ quay đầu lại. Xác định ta đang ở phía sau, hắn bùi ngùi, dường như lặng lẽ thở dài, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là vừa quay đầu lại, thấy hai kẻ chưa hiểu lòng người đã tường tận thiên hạ. Đã có lúc, nơi nào có hắn ắt sẽ có ta, nơi ta dừng chân nhất định có hắn, như bóng với hình, nhắm mắt theo đuôi, nhưng ngày hôm nay một là hắn mang xác ta về, hoặc một mình rời đi…
Ven đường có phụ nhân ôm hài tử dựa cửa nói chuyện phiếm, đứa trẻ say sưa mút ngón tay, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, thong thả trườn thành một đường lấp lánh trên tay mẫu thân. Đứa bé quỷ dị cười ra tiếng. Nữ nhân không nhịn được mà đem hài tử bế sang tay kia, không thèm quan tâm đến dòng nước dãi trên ống tay áo, tiếp tục nói chuyện. Nàng nhập tâm như vậy, hẳn là chuyện đại sự gì đây, nhưng ta nghe không hiểu tiếng địa phương, tự dưng thấy thật phiền. Người bán hàng rong lớn tiếng rao, mang son bột nước đến dụ thiếu nữ, bếp than trong quán tỏa hơi nóng rực, vẳng đâu đây tiếng trúc lao xao.
Hốt hoảng đi thẳng, tới bờ sông, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Chúng ta cùng nhau đi dọc bờ sông.
Hắn dừng lại, con mắt mênh mang hướng về phía lòng sông—— một vật màu cam lặn ngụp trong dòng nước, theo gợn sóng phập phồng, chờ khi tới gần, mới biết hóa ra là một chiếc hoa đăng. Không biết là của ai. Mới tháng ba, không phải mùa hoa đăng, chủ nhân của nó đang hoài niệm cố nhân sao?
Trọng Hoa không nhúc nhích mà nhìn chiếc hoa đăng dần trôi xa, khẽ mỉm cười: “Thật đẹp.”
Ta cũng cười —— khó có dịp thấy hắn yêu thích thứ gì.
Tiến một bước, nhảy vào giữa sông, tiếng hét kinh hãi của Trọng Hoa trong khoảnh khắc bị chặn lại bởi bốn bề sóng nước, làn nước lạnh lẽo tràn qua đỉnh đầu, khi nổi lên khỏi mặt nước đã bắt gặp chiếc hoa đăng cách đó không xa. Ta vội tiến tới bắt lấy nó, sợ nước làm tắt lửa, dùng một tay cẩn thận nâng lên cao.
Trọng Hoa cúi người kéo ta lên bờ. Ta nhẹ nhàng đặt hoa đăng vào tay hắn.
“Cho ngươi.”
Gấm Tứ Xuyên loại tốt nhất, tỉa thành hình một đóa sen trắng, ngọn nến ở giữa vẫn cháy, ánh lửa không ngừng lay động. Có một dòng chữ nhỏ, dính nước, nên bị nhòe mất, không nhìn rõ chữ.
Trọng Hoa mạnh mẽ cúi đầu.
Dường như lửa quá nóng, bốc lên mắt hắn khiến nước mắt chảy ra, hít thở không thông. Xung quanh im lặng, hắn lập tức khóc to đến nỗi cách ngàn dặm vẫn có thể nghe. Thanh âm đứt quãng ấy khiến thủy quái núp dưới sông cũng không đành lòng kéo ta xuống nước, khiến ta mê loạn. Giờ khắc này, hắn ở trên bờ, ta ở dưới nước, nhưng, tình hải trầm phù hồng trần biến ảo, ta và hắn, ai có thể chạy trốn đây? ——…
“Trở về đi.”
Ta một bên vắt y phục, một bên đáp lại hắn: “Không.”
Trọng Hoa híp mắt nhìn ta, cười đến gượng ép mà phiền muộn: “Nếu như có thể nhốt ngươi lại thì tốt rồi…”
“Đúng vậy, ” ta cười, ngẩng đầu: “Thế nhưng ngươi cũng biết, ta đây nhất định sẽ trốn đi lần nữa.”
“Đúng vậy…” Hắn cười tự thán, khẽ lắc đầu, ta không nhìn rõ khuôn mặt hắn —— “Công văn phế hậu chắc ngày mai sẽ tới Dương Châu.”
“Phế hậu?!” Ta ngơ ngác hỏi, “Vì sao?”
“‘ Đố nhi vô tử ’, bốn chữ này là đủ rồi.”
(hình như là ko đẻ được con)
Một cỗ khí lạnh truyền đến lòng bàn tay, ta cố gắng mở miệng: “Ngươi muốn về sau nàng phải làm sao? Nàng mới mười tám tuổi…”
Trọng Hoa nghiêng đầu nhìn ta, hồi lâu, tay hắn đặt lên gò má ta: “Vậy còn ngươi? Trường Lưu? Ngươi lại muốn làm sao bây giờ? Ta muốn ngươi biết, muốn tất cả mọi người biết, thiên hạ của ta, có thể không có hoàng hậu, nhưng không thể không có Trường Lưu!”
—— Trong khoảnh khắc, dường như không ngăn nổi dòng nước mắt… Ta liều mạng hít lấy hương vị thuộc về Trọng Hoa, ngập tràn hương phật thủ, ảo ảnh điện Khảm Xuân phút chốc hiện lên trong không khí…
Sau đó liều mạng ngăn chặn lời nói cùng nước mắt.
Trăng lên, mấy thị vệ mang ngựa tới đón Trọng Hoa. Hắn cho ta một kim bài, mặt trên có khắc bốn chữ “Như trẫm thân lâm”, nói: “Ngươi một mình ở bên ngoài, ắt sẽ có lúc dùng tới.”
“Tốt nhất là vĩnh viễn cũng không dùng đến.”
Trọng Hoa cười rộ lên: “Không dùng đến mới tốt chứ! Ta chỉ lo lắng vạn nhất ngươi có việc gì…” Dừng một chút, bỏ lại một câu: “Chờ ngươi trở về, có ta ở đây, mới thực sự không cần dùng đến nó.”
Ta quay đầu không nhìn hắn. Hắn hiểu rõ rồi thở dài, đi về phía thị vệ. Trở về? Ta tất nhiên sẽ không về, mà hắn mãi mãi phải trở về nơi đó. Như vậy cũng tốt. Thế sự phù vân, nói cái gì núi cao không thay đổi, nước biếc chảy dài, một khi mỗi người đi một ngả, đó là biến loạn hóa thành cát bụi, có thể hay không trái ý trời? Ta xoay người nhanh chóng rời đi.
“Trường Lưu!”
Ta quay đầu lại, Trọng Hoa ngồi trên ngựa phía xa xa, thấy ta quay lại, hắn thê lương cười, như là tự nói, hoặc như là thì thào đặt câu hỏi: “Trường Lưu… Trường Lưu… Ta đặt tên ngươi là Trường Lưu(***), vì cớ gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?”
(***) Ở chương 1 có nói, tên của Trường Lưu là do Trọng Hoa đặt