Chung quy chỉ có thể cụt hứng thở dài.
Ta cùng Liễu Tam đến tận khi sức cùng lực kiệt mới mở đường máu quay về doanh trại. Nhưng vẫn còn may mắn hơn người khác rất nhiều. Đã sắp tối, sắc trời ảm đạm, chung quanh bao phủ bằng sự im lặng khác thường. Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng rên rỉ mơ hồ, cúi đầu vội vã đi qua các tướng sĩ, bỏ qua thần sắc ảm đạm của bọn họ… Ta trầm mặc theo sát phía sau Liễu Tam, dường như hư thoát, mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân.
Liễu Tam đột nhiên dừng lại, xoay người, một tay ôm chặt lấy ta. Đầu hắn dựa trên vai ta, ôm chặt đến nỗi tay ta đau nhói. Ta vô thức thở dốc, nhưng ta không làm được, dường như hình ảnh cây phật thủ mơ hồ bị che giấu trong mùi vị thô bạo của máu tanh. Hắn thì thầm bên tai ta: “Ngươi còn sống, thật sự quá tốt… Thật sự quá tốt…”
Ta không nói cho hắn, hắn còn sống, đó mới là chuyện tốt nhất.
Ta quay về doanh trướng tìm Vương Hổ. Hắn cũng không chết, chỉ là ngực trúng tên, thiếu chút nữa mất mạng. Khi ta bước vào, vết thương đã được xử lý tốt, hắn nằm thở phì phò, phỏng chừng vì quá đau mà không ngủ được, hết lần này tới lần khác hận không thể ngất đi, không thể làm gì khác hơn là chịu khổ. Mặc kệ thế nào, ta chỉ thở dài một hơi. Vương Hổ thấy ta, nhếch miệng: “Ngươi cũng không có việc gì? Thật tốt quá!”
Ta cười cười: “Ngươi có khỏe không?”
“Hoàn hảo. Ít nhiều các huynh đệ đã liều mạng mang ta trở về.”
“Thật tốt! Thật đúng là sợ cái người ném cho ta một đống cục diện rối rắm rồi chạy mất!” Ta trêu chọc hắn.
Hắn lại dùng lực cười rộ lên: “Sau mới nhớ tới, ta thật vất vả bảo toàn quân lương, lại quên nói cho ngươi giấu ở nơi nào. Sau đó, mới cố gắng không chết.”
Ta cười to. Cười xong, ta nghiêm mặt nói với hắn: “Ngươi yên tâm, những gì đã đồng ý với ngươi, ta quyết không quên. Còn nữa, ta nhất định giúp ngươi cùng các huynh đệ báo thù.”
Vương Hổ muốn cười, nhưng vết thương khiến hắn ho khan một trận.
Ta cũng không để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài, Liễu Tam ở cửa chờ ta. Ta bảo hắn đi theo ta. Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, ta hỏi: “Sao lại chậm chạp không đánh trống thúc binh?”
“Chủ soái do dự.”
“Vì cái gì không cử quân đón đầu quân chủ lực của địch, lấy năm nghìn kỵ binh gây rối loạn đội hình địch, rồi dùng binh mã thông thường nhân cơ hội đánh lén? Vì cái gì không dĩ thối vi tiến
(lấy lùi làm tiến)
tránh mũi nhọn?”
“Mấy chiếu tướng cũng từng kiến nghị, nhưng chủ soái cố ý cho rằng sẽ mất sĩ khí, hạ lệnh đón đầu nghênh chiến.”
“Vì cái gì mắt thấy quân ta rơi vào cái bẫy của đối phương mà không lên tiếng khuyên can?”
“Người nhỏ, lời nhẹ.”
Thì ra là thế.
Ta hỏi lại hắn: “Đại quân mùng một giao chiến thương vong thảm trọng, một trận thua mất đi sĩ khí, huống chi còn hao binh tổn tướng… Có thể có xoay chuyển tình thế không?”
Liễu Tam không nói lời nào, chỉ đăm chiêu nhìn ta.
Ta lại hỏi: “Ngươi có biện pháp gì?”
Hắn than nhẹ, rốt cục chậm rãi mở miệng: “Ngày xưa Tần quân phá Trường Tình quân nước Triệu, vây Hàm Đan. Ngụy Vương lệnh Tấn Bỉ mang mười vạn tới cứu Triệu, Triệu quốc xin sự giúp đỡ của công tử Ngụy Vô Kỵ. Công tử nghe kẻ khác bày kế, trộm phù, truy sát Tấn Bỉ, theo mệnh lĩnh quân, khứ Tần tồn Triệu. Tuy nói phụ Ngụy, nhưng xét đại cục, cũng không cần nệ tiểu tiết liễu.”
(Cái này tác giả nói hơi khó hiểu, mọi người nếu muốn cứ tìm hiểu trận Hàm Đan nha =3=)
Rồi bất đắc dĩ cười: “Ngươi cần gì phải hỏi lại ta?”
Quả nhiên không thể gạt được hắn.
“Nhưng Tấn Bỉ là tướng già, vậy nên xử trí như thế nào?”
Liễu Tam suy tư, đạm đạm cười: “Cỏ chi và cỏ lan giữa đường, phải diệt trừ. Huống đại quân bên ngoài, chậm trễ sẽ có biến.”
Thật là một người am hiểu! Ta vỗ tay cười: “Ngôn từ ảo diệu, rất hợp ý ta!”
“Có tín vật sao?”
Thò tay vào y phục lấy ra một vật cứng, ta thu lại ý cười, trầm mặc cúi đầu, dừng một chút, lại mỉm cười: “Tạ gia trường lưu, ai không biết? Dù khuôn mặt hay tín vật… Trong quân vốn có người của Tạ gia, hơn nữa Tây Xuyên chiếu tướng là bạn cũ của ta, tình huống dù không ổn đến mức nào, hai vạn quấn Tây Xuyên nhất định về phe ta.”
“… Bao giờ động thủ?”
“Sau khi thất bại, lòng quân không yên, lại thêm Bùi Chương chỉ huy không thoả đáng—— sao không phải lúc này?”
Hắn gật đầu: “Ta đến trước, Bùi Chương triệu tập thuộc hạ hồi lâu mới đến lều lớn bàn việc… Đã như vậy, có thể là thời cơ tốt để đảo chính.”
Nhưng, hắn lại hỏi: “Trường Lưu, ngươi chịu làm đến bước này, đến tột cùng là vì cái gì… Là vì hắn sao…” Hắn tựa cây mà đứng, chăm chú, si mê ngắm nhìn khoảng không, không biết là tự hỏi hay đang hỏi ta? Ta như thường lệ không đáp. Ta nghe hắn lo lắng thở dài, cuối cùng đem một cái tên ra mà nhẹ giọng thổ lộ: “Trường Lưu… Trường Lưu…”
Rút Bắc Đẩu ra, ngọn gió hiện lên hàn quang, sáng như tuyết mà bức nhân, toàn bộ không thấy nửa vết máu.
—— Đại cục đã định.
Thanh kiếm hoàn sao.
Ta sửa lại thắt lưng, xoay người nhìn hắn cười yếu ớt: “Thổi một khúc đi!”