Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung

Chương 18: 18: Thánh Chỉ Tranh Tài




Ba ngày sau.

Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan ở lì trong Hiên Hoa Điện suốt ba ngày, bọn nàng không dám bước ra ngoài, chuyện tối hôm đó đã trở thành một cú sang chấn đánh gục tâm lý bền vững của họ.

Vốn định tiếp tục không nhấc chân ra ngoài nhưng sáng hôm qua nữ quan lại đến truyền chỉ, hôm nay mười lăm vị tú nữ phải đến Phương Diên Điện tiếp nhận thánh chỉ và nghe phổ biến về chủ đề và lĩnh vực thi đầu tiên.

Trời chưa sáng, A Liên và A Tố đã đánh thức hai nàng dậy, nha hoàn trong điện tất bật giúp hai vị tiểu thư rửa mặt, chải chuốc, thay y phục theo chuẩn quy củ. Bọn nàng chỉ biết oán thầm trong lòng, tên hoàng đế chết dẫm kia, chọn vợ mà khó khăn như thế.

A Liên và A Tố dìu hai người họ đi đến Phương Diên Điện, xếp hàng chờ ở bên ngoài, các vị tú nữ còn lại cũng lục tục đến dần.

"Các người đến sớm thật đấy." Một giọng nói mềm mại vang lên làm bọn nàng giật thót mình.

Giọng nói mà trong ba ngày qua trở thành một thứ gì đó ám ảnh đối với các nàng.

Đồng Ninh được nha hoàn đỡ, ả ngáp một cái rồi tiến đến đứng cạnh Châu Ân Hoan.

Châu Ân Hoan bất giác kéo Cố Tử Yên cùng lùi về sau một bước, như đang tự vệ tránh cho bản thân gặp phải loại tàn bạo này.

Nàng lại nhớ giữa nàng và nhỏ đang có một vở kịch bất hòa, nàng nhanh chóng buông tay nhỏ.

"Ai đi cùng cô ta chứ! Ta vừa đến thôi." Châu Ân Hoan treo lên miệng một nụ cười không rõ thật giả, hồi đáp Đồng Ninh.

"Vậy sao?" Đồng Ninh hơi cong khóe môi, cao giọng đáp.

"Đồng tiểu thư hôm nay có chút khác thường." Cố Tử Yên lên tiếng.

Đồng Ninh nghe lời này đôi mày cau cau, ả ta thức dậy từ rất sớm, trang điểm rất kĩ lưỡng, y phục tẩm huân hương thơm nức mũi, trâm ngọc cài tóc cũng là vật phẩm quý giá, không nhìn ra chính mình có điểm khác thường nào, ả nhướng mày hỏi: "Chỗ nào?"

"Ta nhận ra rồi, thì ra nha hoàn bên cạnh ngươi đã thay đổi." Châu Ân Hoan làm ra vẻ như mình đột nhiên nhớ ra điều gì đó lập tức nói.

Nghe đến đây gương mặt Đồng Ninh hơi biến sắc, rất nhanh sau đó trở về như cũ, ả ta thản nhiên nói: "A Lương bị ta đuổi đi rồi, loại vô dụng đó các ngươi dường như rất để mắt?"

"Náo nhiệt quá đấy, ta tham gia một chút được không?"

Một nữ nhân khác xuất hiện, dáng người hơi gầy, đôi mắt to tròn xinh xắn, cái cổ thon dài trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, nụ cười treo trên môi tạo cảm giác thân thiện đến mức khiến người khác không kiềm được mà muốn gần gũi.

Người này là Thủy Lạc Quận chúa - Dương Minh Như, thuở tiền triều thời Khang An Đế tức là thời tại vị của Thái Thượng hoàng, Dương Tướng quân có công dẹp loạn, khai mở lãnh thổ, bình định biên cương, công lao như núi cao, y được Thái Thượng Hoàng trọng dụng, sủng ái sau đó phong vương là Vương gia khác họ của hoàng tộc. Dương Minh Như là Trưởng nữ của Dương Vương gia, nàng được lòng Thái Thượng hoàng lẫn Thái hậu, từ năm bảy tuổi đã được tiến cung học tập cùng Hoàng tử, Công chúa thân thiết như keo sơn. Năm nay, nàng ấy cũng tham dự tuyển tú.

"Thỉnh an Thủy Lạc Quận chúa."

Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên lẫn Đồng Ninh đồng loạt hành lễ với Thủy Lạc Quận chúa.

"Các vị tỷ muội đang trò chuyện gì thế." Dương Minh Như nở nụ cười hiền.

"Bọn muội chỉ chào hỏi mấy câu thôi." Cố Tử Yên đáp.

Bốn người họ mỗi người một suy nghĩ, qua loa nói chuyện mấy câu rồi lặng yên chờ nữ quan tuyên chỉ.

Một nữ quan tuổi tác trung niên đứng nghiêm trang trước mặt các tú nữ xếp thành hàng, quỳ trước Phương Diên Điện đồng loạt hô thần nữ tiếp chỉ, lưng bà thẳng tấp, cao giọng đọc thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, mười lăm vị tú nữ, tài mạo vô song, tài đức toàn vẹn, lễ giáo thấu triệt, phụng vị chỉ một, thông qua ba cuộc tranh tài chọn một người lập hậu. Đầu tiên, tranh tài ngự trù, tiếp theo cưỡi ngựa bắn cung, cuối cùng tranh tài vấn đáp. Nữ quan phổ biến thời gian và quy chế cho tú nữ. Khâm thử!"

Châu Ân Hoan nghe xong trong lòng hớn hở vô cùng, đúng là cầu được ước thấy không ngờ lại vòng đầu thi nấu ăn thật, chắc chắn là phước đức kiếp trước ở thế giới hiện đại phù hộ độ trì cho nàng đây mà.

Thật là quá may mắn!

Các vị tú nữ cùng nhau tiếp chỉ xong thì ai về điện nấy chuẩn bị cho các cuộc tranh tài, nàng và nhỏ toan bước quay về, phía sau lưng lại vang lên tiếng nói.

"Cố tiểu thư, Châu tiểu thư, các ngươi đến điện của ta cùng thưởng trà được không" Thụy Lạc Quận chúa được cung nữ dìu đến.

Cố Tử Yên đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan tỏ ý hỏi rằng có nên đi không, nàng thầm nghĩ từ chối cũng không tiện, vị Thủy Lạc Quận chúa này lại thân thiện dễ gần, đến chỗ nàng ấy kết thêm bạn cũng không sao. Nàng nhìn Cố Tử Yên ngầm đồng ý, nhưng ngoài mặt vẫn cau mày: "Một mình muội là đủ rồi không cần mời thêm Cố Tử Yên."

Nhỏ thấy nàng phản ứng như vậy cũng ngầm hiểu ra, vở kịch bất hòa bắt đầu diễn, nhỏ hơi hất mặt cao giọng nói: "Ta vẫn cứ đến."

"Càng đông càng vui mà, hai người cùng đến đi." Thủy Lạc Quận chúa mỉm cười, mắt môi đều cong cong đầy ý cười hiền.

Tại Ngọc Tú Điện.

Cung nữ trong điện của Thủy Lạc Quận chúa lần lượt dâng trà lẫn điểm tâm lên.

Thủy Lạc Quận chúa đẩy một đĩa bánh quế hoa đến trước mặt bọn nàng, vui vẻ nói: "Các muội thử xem."

Châu Ân Hoan không thích đồ ngọt nên nàng chỉ cười cười đáp nàng ấy.

Cố Tử Yên thích ăn vặt, đặc biệt có hứng thú với những món điểm tâm xinh xẻo, nhỏ cắn thử một miếng, hai mắt sáng rực nhỏ thốt lên: "Thơm quá!"

"Dùng nhiều thêm chút đi." Nàng ấy híp mắt cười, đẩy hẳn điểm tâm về phía nhỏ.

Châu Ân Hoan nhìn Cố Tử Yên ăn vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, mấy ngày qua bọn nàng sống người không ra người, quỷ không ra quỷ vật vờ sợ hãi, cuối cùng cũng có phút giây được vui vẻ.

Cố Tử Yên nâng chiếc bánh quế hoa lên ngắm nghía một chốc, bánh rất thơm không quá ngọt, hình dáng hoàn mỹ, những chiếc bánh đều đặn được sắp xếp ngay ngắn trên đĩa sứ nhìn thỏa mãn vô cùng, nhỏ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ.

"Bánh quế hoa này là do Quận chúa đích thân làm sao?" Cố Tử Yên hỏi.

Thủy Lạc Quận chúa gật đầu một cái, nàng ấy cũng nâng một chiếc bánh lên tay, ánh mắt dịu dàng như nhìn một vật báu.

"Ừ, Hoàng thượng thích bánh quế hoa nhất, từ bé ta thường làm mang đến cho Bệ hạ, bây giờ đã thành thói quen."

Ánh mắt dịu dàng kia lọt vào tầm mắt của Châu Ân Hoan, kinh nghiệm mấy năm đọc ngôn tình của nàng cho biết đây chính là ánh mắt yêu thầm, là thầm thương trộm nhớ đến sâu đậm.

Cố Tử Yên cũng là người tinh mắt, nhỏ cũng nhận ra ngay, tâm tình thiếu nữ lại trỗi dậy.

Cái chủ đề yêu thầm này quá hấp dẫn rồi.

Không thể cưỡng lại được.

"Quận chúa cùng Bệ hạ là thanh mai trúc mã, tình cảm thuở niên thiếu thật đáng ngưỡng mộ." Châu Ân Hoan vốn mơ mộng, biết được chuyện yêu thầm của người khác, nàng sẽ tự tưởng tượng ra mộng cảnh tình yêu của người khác bằng bảy bảy bốn chín loài mật ngọt.

"Nói vậy là bệ hạ là mối tình đầu của Quận chúa rồi." Cố Tử Yên hào hứng góp lời.

Thủy Lạc Quận chúa hai má đỏ bừng bừng, nàng ấy ôm mặt co người lại, bày ra dáng vẻ thiếu nữ cùng mối tình đầu, vừa hồn nhiên ngây ngô lại có chút đáng yêu. Quận chúa là người hiền lành, da mặt mỏng lại xinh đẹp tạo cảm giác khiến người ta muốn che chở thật sự rất hợp gu nam nhân.

Ngay cả Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên là nữ nhân còn muốn đến trước mặt Quận chúa che chở cho nàng ấy nữa là.

"Quận chúa xinh đẹp như thế, lại lớn lên cùng Hoàng thượng, Bệ hạ nhất định ít nhiều cũng để mắt tới người." Cố Tử Yên thêm lời.

"Mặc dù ta không ưa Cố Tử Yên lắm, nhưng nàng ấy nói đúng, ít nhiều cũng có ý." Châu Ân Hoan phụ họa không quên diễn tuồng.

Cố Tử Yên tuột hứng quay sang lườm nàng một cái sắc lẹm, trong lòng nàng cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn ngông nghênh lườm lại nhỏ, vở kịch này nhìn kiểu nào cũng thấy chán ghét nhưng cả hai vẫn phải diễn. Mặc dù Thủy Lạc Quận chúa là người hiền lành nhưng cảnh giác vẫn hơn.

"Hoàng thượng đối với ta không có tình ý, chỉ xem ta như tiểu bối thôi."

Thủy Lạc Quận chúa ảo não, sắc mặt cũng không còn đỏ bừng bừng, đáy mắt ánh lên vài tia chua xót.

Châu Ân Hoan cảm thấy thương cảm cho đóa hoa yêu thầm này, nàng lén lút nhìn nhỏ.

"Đáng thương quá, ra tay giúp đỡ không?" Ánh mắt của nàng.

"Triển luôn." Ánh mắt nhỏ.

Sau khi trao đổi bằng ánh mắt với nhau xong, Cố Tử Yên hắng giọng một cái, nhỏ cảm nhận Quận chúa này không có tâm tư phức tạp gì, chỉ đơn thuần là một tấm si tình, dù sao mục tiêu của nhỏ với nàng không phải là phụng vị kia, căn bản bọn nàng và Quận chúa không phải là tình địch, việc giúp đỡ một người hiền lành cạnh tranh với kẻ tàn bạo như Đồng Ninh cũng là hợp tình hợp lý, ả kia quá nhẫn tâm nếu ngồi lên được phụng vị không biết sẽ đến mức nào.

"Quận chúa đừng lo, ta sẽ giúp đỡ người, ta cũng là thiếu nữ hiểu được trái tim yêu thầm, không muốn nhìn thấy chuyện lòng." Cố Tử Yên khẽ nói.

"Ừm, ta cũng có ý trung nhân rồi, không muốn trèo cao, tiện tay giúp Quận chúa có được người trong lòng coi như làm một việc tốt." Châu Ân Hoan tìm bừa một lý do để hùa theo nhỏ cũng khiến Quận chúa tin tưởng, không thể có chuyện hai tú nữ không màng phụng vị đi giúp đỡ kẻ khác, quá vô lý rồi, chi bằng nói đại là nàng có ý trung nhân, phải lòng kẻ khác không muốn tranh đoạt thì thuyết phục hơn.

Quận chúa thấy hai nàng thành tâm như vậy, hai mắt nàng ấy rưng rưng cảm động đến long trời lở đất, miệng nhỏ rối rít cảm tả thể hiện sự cảm kích không thôi.

"Bọn muội thật tốt với ta, tuy chúng ta mới quen biết các muội đối tốt với ta như vậy, sau này đừng gọi ta là Quận chúa nữa, thân mật gọi là Thủy Lạc tỷ tỷ được rồi."

Nàng và nhỏ cũng thích Quận chúa, vui vẻ gật đầu đồng ý, trà nguội trời nhô cao, cả hai người bọn nàng xin cáo lui ra về.