Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung

Chương 53





Ở vi trường mỗi tú nữ sẽ có một lều riêng nằm san sát nhau.
Cố Tử Yên dìu Châu Ân Hoan về lều riêng của nàng để nghỉ ngơi, A Tố nhanh chóng vào trong hầu hạ.

Nhỏ lui về lều của mình ở kế bên, không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Cố Tử Yên trở về lều của mình, nhỏ lập tức cho người mang thùng nước đến tắm gội một phen, lăn lộn ở trong rừng cả ngày, đầu tóc lẫn thân thể đã bẩn rồi.
Nhỏ ngã người trong thùng nước ấm, A Liên đứng bên cạnh chăm nước, cô ấy khẽ nói: "Tiểu thư đừng buồn không được vào vòng trong cũng là chuyện tốt mà."
A Liên an ủi nhỏ.
Nhỏ đúng là có buồn thật, nhưng mà buồn vì nhỏ và nàng nếu không tìm ra phương án giải quyết mới bòng bong này thì chắc chắn một người phải rời đi một người ở lại đấu tiếp.

Cố Tử Yên không thể rời xa Châu Ân Hoan được, từ lúc xuyên đến nay hai người không tách rời nhau bao giờ.

Vài hôm nữa khởi giá quay về hành cung, Cố Tử Yên phải quay về Cố gia, nhỏ không biết phải đối mặt thế nào với mọi người xung quanh, tất cả đều lạ lẫm.

Còn nữa, Đồng Ninh điên rồ nguy hiểm, một mình Châu Ân Hoan đấu với ả ta khiến nhỏ không yên tâm, càng lo lắng hơn là giữa Hoan Hoan và Hoàng thượng có gì đó liên kết với nhau, thân phận của Trình Hải cũng rất đáng ngờ.
Haizzz!
"Ta không sao đâu, A Liên ngươi giúp ta một việc được không?"
A Liên gật đầu ngay, cô ấy nói: "Tiểu thư sai bảo điều gì nô tì cũng nghe theo hết."
Hai canh giờ sau.
Tiệc tối dùng thú săn mà các tú nữ săn được sáng nay chiêu đãi mọi người, tiệc tùng diễn ra vô cùng huyên náo.

Tiếng hò mời rượu, tiếng cạn ly hòa cùng với ca múa bên bếp lửa trại rực cháy.

Văn võ bá quan cùng nhau nâng ly, các nàng tú nữ có người vui vẻ ăn uống cũng có người mặt mày ủ rũ.

Cố Tử Yên ngồi một mình cố gắng dùng bữa nhanh rồi đi tìm người, Châu Ân Hoan quá mệt mỏi vì thế từ chối tham dự tiệc.

Hoàng thượng ăn rất nhanh, lúc Cố Tử Yên đến bệ hạ đã rời đi từ bao giờ để lại tiệc này cho Thái thượng hoàng chủ trì.

Lúc này cũng không thấy mặt mũi Vương gia ở đâu.
Nhỏ lại nhớ đến lúc sáng, Bắc Viễn ho khùng khục dường như đang nhiễm phong hàn, vết thương trên vai máu chảy cũng rất nhiều.

Nhỏ nghĩ mình nên ghé qua lều y xem thử vết thương như thế nào tiện thể thăm dò thêm thông tin về Trình Hải.
Cố Tử Yên một lần nữa bước ra khỏi lều, lần này nhỏ khoác lên người y phục cung nữ.

A Liên giả dạng thành nhỏ, lúc này đã thổi hết đèn trong lều viện cớ Cố tiểu thư mệt mỏi nên đi nghỉ sớm.

Nhân lúc tiệc chiêu đãi còn náo nhiệt, mọi người tập trung đổ dồn bên lửa trại.

Nhỏ nhanh chân chui vào khu lều hoàng thất trà trộn vào toán cung nữ dâng thức ăn.

May mắn thay, đoàn cung nữ nhỏ chọn trùng hợp lại là đoàn cung dâng thức ăn cho Vương gia.

"Cung nữ này tại sao không bưng mâm thức ăn?"
Cố Tử Yên chuẩn bị tiến vào lều thì bị một tên lính canh ngăn lại.
Nguy to!
Nhỏ nuốt nước bọt ực một tiếng, không biết đáp lời thế nào.
"Nô tì...!là cung nữ gấp thức ăn..."
Tên lính canh kia càng nghi ngờ Cố Tử Yên hơn, hắn toan không cho nhỏ nào.

Ngờ đâu Thạch Tu từ trong lều bước ra, gã cằn nhằn: "Cho vào hết đi, đừng có đứng ở đây ồn ào làm phiền Vương gia nghỉ ngơi."
"Còn ngươi nữa." Thạch Tu trỏ tay trước mặt Cố Tử Yên, gã dúi một khay y phục vào người nhỏ rồi nói: "Mang cái này vào cho Vương gia đi."
Cố Tử Yên nhanh chóng nhận lấy y phục, cố gắng cúi gầm mặt, thuận lợi đi vào trong vượt qua tên lính gác lều bên ngoài.
Bên trong lều hơi nóng bốc lên khói bay mịt mù, Cố Tử Yên cứ ngỡ đây là khói thuốc xông cho đến khi giọng Vương gia cất lên.
"Ngươi qua đây."
Cố Tử Yên giật mình nhìn xung quanh, chẳng có một ai ngoài nhỏ, toán cung nữ dâng thức ăn đã lui ra trước lúc nhỏ bước vào luôn rồi.

Vậy người Vương gia gọi là nhỏ chứ còn ai vào đây nữa.

Cố Tử Yên đặt bừa khay y phục lên bàn, nhỏ bước đến lách người qua tấm bình phong.
Sau tấm bình phong là cảnh tượng hết sức bổ mắt, cảnh mỹ nam ngâm mình trong nước.

Khói nước ấm bốc lên mờ mờ ảo ảo, thấp thoáng trong làn nước đôi vai rộng khỏe mạnh cơ bắp săn chắc cường tráng khiến người ta chỉ nhìn qua một lần càng muốn nhìn nữa.

Cố Tử Yên trông thấy cảnh da thịt này nhất thời không biết phải ứng xử thế nào, nhỏ cứ đứng ngây người ra một chỗ.
Vương gia quay lưng về phía Cố Tử Yên thế nên y chẳng hề thấy người bước vào là ai, vẫn thản nhiên ra lệnh: "Thạch Tu, ngươi kỳ lưng cho bổn vương."
Cố Tử Yên đứng chôn chân tại chỗ, Thạch Tu chắc chắn là tên thuộc hạ dúi y phục vào tay nhỏ.

Vương gia nghĩ rằng người sau lưng y là gã thuộc hạ này chứ không phải là nhỏ.
Qua đó kỳ lưng? Có nên qua không nhỉ? Dù sao vai y lúc này cũng không tiện tự làm, lại nhớ đến ơn cứu mạng của y mấy lần bây giờ nhỏ giúp y kỳ lưng cũng coi như báo đáp phần nào đi.

Chỉ là một việc nhỏ giúp y một chút cũng được, kỳ lưng thôi mà chắc chắn không thấy cái gì quá đáng đâu.
Nhỏ đứng cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng nhấc chân tiến về phía thùng nước.
Càng tiến đến gần, da thịt Vương gia càng lộ rõ.

Tấm lưng dài bị làn tóc che phủ, cánh tay khỏe mạnh cùng với cơ thịt cắn rỏi hiện lên trước mắt Cố Tử Yên.

Nhỏ thầm cảm thán, những năm qua y đã tập luyện thế nào có được những đường nét tuyệt đẹp thế này.

Nhỏ tuy ghét đàn ông nhưng nhỏ thừa nhận cơ thể Vương gia rất đẹp, cân đối rắn chắc.

Những lần trước vô tình bị y ôm vào lòng nhỏ cũng mơ hồ cảm nhận được cơ thể khỏe khoắn này, thể nhưng lần này tận mắt chứng kiến da thật thịt thật không có mảnh vải nào che.

Vẫn không thể tránh khỏi ngẩn ngơ cảm thán.
Bắc Viễn đợi Thạch Tu đến mất kiên nhẫn, tại sao hôm nay gã lại lề mề chậm chạp như thế, đáng ngạc nhiên hơn là hôm nay Thạch Tu im lặng khác hẳn bộ dạng huyên thuyên ngày thường.


Y cau ngày ngoảnh đầu lại lập tức chạm phải ánh mắt ngẩn ngơ của Cố Tử Yên, bốn mắt nhìn nhau mỗi người một loại cảm xúc.
Bắc Viễn vội thụp người xuống nước, chỉ để đầu ngoi lên.
"Cố Tử Yên! Cô có biết đây là lều của đàn ông không?" Bắc Viễn vừa ngượng vừa gằn lên từng chữ.
Cố Tử Yên này không biết trong đầu nghĩ cái quái gì nữa, nhỏ không biết ngượng ư? Cho dù nhỏ không biết ngượng nhưng y thì biết chứ.

Đây là lần đầu tiên có nữ tử trông thấy y không một mảnh vải như thế.

Y càng ngượng hơn, mặt đỏ bừng lên.
Nhỏ cảm thấy ấm ức, rõ ràng là y gọi nhỏ qua đây, còn bảo người ta đến kỳ lưng cho y.

Nhỏ chẳng qua thấy vai y bị thương nên mới có lòng tốt giúp y chà lưng.

Bây giờ Bắc Viễn tỏ thái độ như thể Cố Tử Yên là đồ háo sắc vô sỉ không bằng.
"Rõ ràng Vương gia kêu ta đến đây chà lưng còn gì!" Cố Tử Yên nổi cáu.
"Người bổn vương gọi không phải cô." Bắc Viễn bất lực đỡ trán, cái tên Thạch Tu này càng lúc càng lộng hành.

Ngày thường y có bao giờ để cung nữ hầu hạ tắm rửa đâu, sao lại có cung nữ lọt vào chỗ này.

Đám lính canh ngoài kia làm việc kiểu gì thế?
Nhỏ cau mày, tên Vương gia này nói chuyện có lý một chút đi, xung quanh chỉ có mỗi mình Cố Tử Yên, y không gọi nhỏ thì gọi ai? Gọi ma vào chà lưng cho y à?
"Vương gia trong lều này hiện tại chỉ có ta thôi, ngài không gọi ta thì gọi ai?"
Y vẫn thụp người trong nước che lấy cơ thể mình, lúc này không phải là lúc cãi nhau.

Bắc Viễn cảm thấy bản thân mình sắp bị ngượng đến chết rồi, mặc quần mặc áo vào trước rồi cãi nhau sau thì thì tốt hơn.
"Cô đi ra ngoài đi." Bắc Viễn thẳng thừng nói.
Cố Tử Yên xùy một tiếng rồi hậm hực đi ra ngoài, miệng không những lẩm bẩm Vương gia là đồ chết tiệt.
Đợi nhỏ khuất dạng sau tấm bình phong, y mới từ tốn đừng dậy toan mặc y phục vào.

Thế nhưng lúc này đây Bắc Viễn chợt phát hiện ra rằng y phục không có ở đây.

Lúc nãy y sai Thạch Tu mang y phục đến nhưng gã giờ đã mất dạng.

Cái tên này làm việc ngày càng chểnh mảng, nhất định khi gã quay lại Bắc Viễn sẽ phạt gã một trận.

Bắc Viễn hết cách đành hậm hực ngồi thụp xuống thùng tắm, y gọi: "Cố Tử Yên..."
Cố Tử Yên lúc này đang hậm hực, nhỏ vừa đặt mông ngồi trên ghế đã bị y gọi lần nữa.

Nhỏ ném một cái lườm sắc như dao về phía bình phong, giọng điệu chẳng chút thiện chí: "Vương gia gọi ta có việc gì?"
Giọng từ trong bình phong vọng ra: "Cô đi tìm Thạch Tu giúp bổn vương, nói với hắn nếu không nhanh chân trở về, ngày này năm sau là giỗ đầu của hắn."

Nhỏ thoáng ngạc nhiên, có chuyện gì mà nghiêm trọng như thế.

Nghe giọng điệu của Vương gia kia tựa hồ như sắp lấy mạng người tới nơi rồi, nhỏ không kiềm được thắc mắc, buộc miệng hỏi: "Ngài tìm hắn làm gì thế?"
"..."
Giọng phía sau bên bình phong không vang lên hồi đáp, im lặng một lúc cuối cùng y cũng chịu mở miệng: "Y phục không có ở đây, bổn vương không ra ngoài được."
Hóa ra là không có y phục.
Y phục ư?
Cố Tử Yên bất giác liếc mắt nhìn chiếc khay gỗ đựng một bộ y phục được xếp gọn gàng thẳng thớm, dường như đây là y phục của Vương gia.

Nhỏ vội lên tiếng: "Y phục của ngài ở ngoài này."
Bắc Viễn hồi đáp ngay: "Mang vào đây."
Cố Tử Yên trừng trừng mắt nhìn bộ y phục trên bàn.

Nhỏ than thầm trong lòng, đúng là xui xẻo đã muốn tránh rồi nhưng trời cao không hiểu lòng người, càng tránh càng phải đối mặt.

Đúng là tên Vương gia đáng ghét, gặp hắn lúc nào cũng xui xẻo.
Nhỏ đứng dậy hậm hực bê khay y phục tiến vào trong bức bình phong một lần nữa.
"Để đó đi." Bắc Viễn lên tiếng.
Lời này như ngọn lửa thảy vào đuốc mồi tức giận của Cố Tử Yên, nhỏ phát hỏa.

Y xem nhỏ là cung nữ thật ư? Không đa tạ người ta một tiếng mà còn ra lệnh thêm, kiêu ngạo đáng ghét.

Cố Tử Yên hừ mũi, đặt khay y phục lên bàn gần đó, nhỏ xoay lưng lại toan bỏ ra ngoài.

Song, trong lòng lại bực tức không thôi, nhỏ phải nói phải trái với y ngay bây giờ.
"Cho dù ngài có là Vương gia đi chăng nữa, khi được giúp đỡ phải nói một tiếng cảm ơn chứ."
Bắc Viễn chẳng quan tâm đến lời Cố Tử Yên một chút nào, y bước ra khỏi thùng tắm vội vã khoác y phục lên người.
"Vương gia? Ta đang nói chuyện với ngài đó."
Vị Vương gia nào đó vờ như mắt không thấy tai không nghe, tay thoăn thoắt buộc thắt lưng càng nhanh càng tốt.
"Vương gia? Vương gia?"
Người phía sau không trả lời khiến nhỏ càng thêm khó hiểu, Cố Tử Yên cau mày gọi y liên tục.

Vương gia này không trả lời nhỏ, chắc chắn y có ý khinh địch.

Đã thế y không trả lời, nhỏ càng gọi thêm.
"Vương gia? Vương gia, Vương gia." Nhỏ vừa gọi vừa xoay người lại.
"Cố Tử Yên cô là con vẹt à?" Y bị nhỏ gọi tên mà đầu đau hết cả lên, đôi mày y cau lại.
Cuối cùng thắt lưng cũng ngay ngắn chỉnh tề, Bắc Viễn khoác hờ áo khoác lên người, mái tóc dài ướt đẫm xõa ra trông y lúc này quyến rũ mê người, giống hệt như yêu tinh mê hoặc lòng người vậy.

Cố Tử Yên cảm thấy cổ họng khô ran, nhỏ tự ngủ bản thân phải tỉnh táo không được để yêu tinh đười ươi này mê hoặc.
Vương gia trông thấy bộ dạng ngớ ngẩn của nhỏ, y lắc đầu nhấc chân toan bước ra khỏi bình phòng, ngờ đâu nước dưới mặt đất vương vãi trên sàn làm y không may giẫm trúng thế là chân y trượt một đường dài trên sàn ngã nhào về phía trước.
Quá bất ngờ, Cố Tử Yên chẳng kịp phản ứng, nhỏ nhanh chóng nhắm tịt mắt lại, hét lên một tiếng: "Á!"
Cả người Bắc Viễn ngã nhào vào người Cố Tử Yên, cả hai cùng nằm sõng soài trên đất.

Cũng không có gì đáng nói nếu tư thế hai người bình thường.
Nhưng không!
Tư thế hiện tại của hai người phải nói là rất bất bình thường.
Bắc Viễn nằm hẳn lên người nhỏ, cả bờ ngực rắn chắc áp chặt vào ngực Cố Tử Yên.


Nhỏ bị y đè lên người, cả người hoàn toàn bị y khống chế.

Mặt Bắc Viễn đáp ở hõm cổ trắng tinh, đôi môi y vô tình chạm phải lớp da mịn màng như lụa, hương thơm thoang thoảng phảng phất từ cổ nhỏ khiến tim y lại đập rộn ràng như nghênh xuân.

Phút chốc, Bắc Viễn sợ Cố Tử Yên nghe được nhịp tim rối bời của y.

Bắc Viễn vội vã chống tay song song hay bên tai của Cố Tử Yên, y nâng người mình lên nhưng không ngồi dậy hẳn.
Không biết tại vì sao, lúc này y lại muốn ngắm nhìn gương mặt Cố Tử Yên dưới một khoảng cách gần như vậy.

Gương mặt diễm lệ, mắt sáng môi đỏ, sóng mũi cao tôn lên các đường nét trên mặt, nhìn kỹ nữ tử này trên gương mặt luôn hiện hữu vẻ ngông cuồng hung hăng nhưng cũng có đôi lúc dịu dàng, cởi mở.

Tâm hồn ngay thẳng thiện lương.
Bắc Viễn bất giác cúi mặt xuống thấp hơn nữa, cái nhìn của y như xoáy sâu vào đôi mắt Cố Tử Yên.

Tựa như y đã bị nhỏ hút mất hồn phách.
Một vài lọn tóc ướt rũ xuống bờ vai của Cố Tử Yên, nhỏ nằm dưới thân y, cảm nhận được đôi môi mềm mềm chạm vào da thịt trên cổ hơi thở nóng hổi phả vào cổ nhỏ khiến máu trong người Cố Tử Yên sôi sùng sục, tựa như chúng đang đua nhau chạy một vòng trong cơ thể rồi tụ trên gương mặt khiến nó trở nên đỏ lựng,
Cố Tử Yên lúng túng khẽ ngước mắt lên vô tình chạm phải ánh nhìn xoáy sâu tâm can, cơ hồ như mọi chuyện giấu kín trong lòng bị người ta nhìn thấu hết thảy.

Song, Cố Tử Yên lại chẳng có cách nào thoát ra khỏi ánh mắt kia, quá cháy bỏng, quá cuốn hút.

Nhỏ ngây ra, nhỏ đang đối diện với gương mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng trông lúc nào cũng mạnh mẽ chững chạc khiến người ta có thể yên tâm phó thác chính mình cho y chở che.

Thật lòng mà nói Bắc Viễn chính là tiêu chuẩn người yêu mà Cố Tử Yên thầm đặt ra cho bản thân.

Nhỏ không ngờ, kiếp này có thể gặp được một người đủ tiêu chuẩn như vậy.
Hai người chăm chú nhìn nhau một lúc, Bắc Viễn bất giác cúi đầu xuống càng lúc càng gần gương mặt Cố Tử Yên.

Thứ y muốn tiến tới là đôi môi mềm mại kia, y muốn chạm thử, một lần chạm thử.

Cố Tử Yên dưới thân y, không cảm thấy bài xích, không cảm thấy chán ghét, trong một phút chốc nào đó trong đầu nhỏ chợt lóe lên ý định thử một lần chạm môi như thế nàng.

Nhỏ trông thấy yết hầu đầy nam tính của y khẽ động đậy làm cho sức quyến rũ của y tăng lên gấp bội.

Nhỏ chợt căng thẳng, mở to mắt nhìn chằm chằm đôi môi đang dần hạ xuống.

Chỉ một chút nữa thôi, môi sẽ chạm môi.
Cố Tử Yên lấy hết can đảm, nhắm tịt mắt lại.
"Vương gia! Ngài tắm xong chưa? Thuộc hạ trở lại rồi đây!"
Bắc Viễn như thức tỉnh trước hành động của mình, y vội vàng rời khỏi người Cố Tử Yên không quên vương tay kéo nhỏ dậy.

Sau đó y lập tức xoay người, hai tay vội vàng thắt dây áo lại, mặt mũi lúc này giống hệt một con tôm luộc, đỏ au.
Cố Tử Yên cũng không khác y là bao, nhỏ hai tay ôm mặt ngăn không cho y thấy được vệt phiếm hồng quẹt ngang đôi gò má.

Vừa nãy Cố Tử Nhiên đột nhiên trở nên mụ mị như bị một ai đó thôi miên, những hành động mà nhỏ làm nhỏ thể tự kiểm soát.
Ngoài bức bình phong, giọng nói lại vang lên một lần nữa: "Vương gia thuộc hạ vào hầu hạ ngài nhé?"
"Cút ra ngoài nhận hai mươi trượng đi!" Bắc Viễn nghe thấy giọng Thạch Tu càng khiến y phát bực.
Mẹ nó! Tên đáng chết này từ đâu nhảy ra phá hỏng mọi chuyện!