Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 16: Ta đã mua nàng rồi




Ngọc Minh hồn nhiên hỏi:

- Phủ Đại tướng quân thiếu gì gà? Con nào con nấy nần nẫn ra, sao phải lên rừng bắt?

- Đúng là cái đồ miệng trâu! Chỉ giỏi hỏi ngu. Gà nuôi béo mầm làm sao mà so được với gà rừng chắc thịt.

Ngọc Trí đưa ra quan điểm riêng. Ngọc Minh có vẻ tán thành. Hắn quay sang nhìn Vô Ưu, lễ phép hỏi:

- Bẩm công tử, ngần ấy lá chanh bị vặt thì phải bắt bao nhiêu con gà cho đủ?

Ta liếc nhìn cây chanh xác xơ, chợt thấy tội lỗi. Vô Ưu bày ra bộ mặt ngây thơ, thản nhiên nói:

- Ta cũng không rõ nữa. Ta chỉ vặt lá chanh phụ Tứ cô nương thôi. Nàng muốn bao nhiêu thì là ngần ấy.

Có người đã đổ hết tội lỗi lên đầu ta rồi bỏ đi một cách trơ trẽn như thế đấy! Ngọc Minh nói hắn cần gặp Đại tướng quân bàn công chuyện. Ta theo Ngọc Minh, Ngọc Trí và mấy đầy tớ trong phủ vào rừng. Sau khi bắt được hơn ba chục con gà, bọn ta kéo nhau ra bờ suối, làm năm con gà nướng mật ong để ăn trưa. Trông thấy ta gặm đùi gà ngon lành, Huệ Thanh cảm thán:

- Tứ cô nương! Cô nương nom thì rất đẹp nhưng lại không có cốt cách của người đẹp nha!

Ủa? Đầy tớ nhà Đại tướng quân đang khen hay đang nói đểu ta vậy hử? Ngọc Trí đểu cáng thêm nếm:

- Tứ cô nương bị cái nết ăn uống vô duyên, nhưng bù lại được cái mặt đẹp nên trong mắt nam nhân liền trở thành dễ thương. Chứ cái nết ăn của cô nương mà gắn vào cái mặt xấu thì tởm chớt.

Ta tức á! Cơ mà, ta không thể phủ nhận được điều bọn họ nói. Sư phụ bảo ta may mắn được thừa hưởng nét đẹp tuyệt mỹ của bu, nhưng tính cách ta lại dân dã giống thầy. Ta không thể dành cả buổi chiều chỉ để ngồi im một chỗ làm dáng cười duyên. Ta thích lội xuống suối bắt cá rồi lại lăng xăng chạy lên rừng hái măng với Ngọc Minh và Ngọc Trí. Mấy người khác còn bắt được cả dê rừng. Tầm xế chiều, bọn ta đem chiến lợi phẩm về phủ Đại tướng quân, tuy mệt nhưng vui đáo để, miệng ai cũng cười toe toét luôn à. Mười hai bà vợ của Đại tướng quân hồ hởi xắn ống tay áo vào bếp chuẩn bị bữa tối. Các nàng tất thảy đều xinh đẹp như hoa, tài nghệ nấu nướng thì ôi thôi khỏi bàn, đỉnh cao, không những ngon miệng mà còn đẹp mắt. Các nàng nấu xong món nào đều cho ta nếm thử món đó. Ta nếm có tí ti thôi mà u mê không lối thoát. Ta thực sự ghen tị với Đại tướng quân nha. Ta mà là nam nhân thì khẳng định sẽ dụ mười hai nàng về trấn Sơn Nam, để các nàng ngày ngày hầu hạ, chăm bẵm ta.

Đại tướng quân nhiều vợ, đông con, có ăn tối thôi mà cũng bảy mâm. Bữa nay, trăng sáng vằng vặc, mọi người rủ nhau ngồi ngoài sân, vừa ăn vừa ngắm trăng. Ta ngồi cùng mâm với mợ tám, mợ chín và mấy đứa con của các mợ. Tụi nhóc còn nhỏ, ăn vẫn phải có người xúc. Con của mợ cả đều đã lập gia đình hết. Mợ cả ngồi cùng mâm với mấy đứa cháu nội và cả mấy mợ đang mang bầu để tiện bề chăm sóc các mợ ấy. Mợ mười hai nhỏ tuổi nhất, mới mười tám thôi à, nghe nói nàng mới được gả vào phủ năm ngoái, rất được lòng Đại tướng quân. Chỉ có mỗi một mình nàng được ngồi cùng mâm với chồng. Đại tướng quân kêu nàng rót rượu mời Vô Ưu rồi hào sảng nói:

- Công tử! Con gái trong phủ đã tám đứa đến tuổi cập kê, tì nữ xinh đẹp hiểu chuyện cũng không thiếu. Công tử ưng những ai chỉ cần chỉ điểm, được hầu hạ công tử là phước phận của các nàng.

Ta tí thì nghẹn. Ta lén lút liếc Vô Ưu. Nhất hắn! Được Đại tướng quân đích thân dâng mỹ nữ, phước phận để đâu cho hết. Ta gặp mười người đàn ông thì đến chín người thích cảnh năm thê bảy thiếp, chỉ có một người hâm hấp như Vô Ưu thôi à. Hắn cao ngạo từ chối:

- Cảm ơn ý tốt của Đại tướng quân, nhưng ta đã có người trong tim rồi.

Vô Ưu bất thình lình nhìn ta chằm chằm. Tất cả mọi người cũng theo ánh mắt của hắn nhìn ta. Ta ngại chỉ mong có cái lỗ chui xuống. Vô Ưu ngang nhiên uống cạn chén rượu, tủm tỉm nói thêm:

- Kiếp này, ta chỉ cần một mình nàng.

Ta xấu hổ, phải giả nai như không liên quan:

- Công tử nói ai đấy chứ không phải nói ta đâu.

Mợ tám chọc ta:

- Cô nương không cần phải thẹn. Công tử nói ai thì tự người đó biết, trời biết, đất biết, tất cả mọi người ở đây cũng biết, nhờ mọi người nhờ?

Mợ cả thâm sâu chen ngang:

- Đâu chỉ có người mới biết, ngay cả cây chanh Đại tướng quân trồng tặng ta trong vườn cũng biết mà.

Mọi người cười nghiêng ngả. Vô Ưu vậy mà cũng cười hùa theo bọn họ được, hại ta nóng hết cả mặt. Ta ngồi dưới trăng mà cứ như ngồi trên đống lửa. Sau bữa tối, mỗi người đều được Tứ Hoàng tử ban thưởng cho một chiếc bánh dẻo và một chiếc bánh nướng. Tuy hôm nay không phải là tết Trung thu, nhưng bánh do đầu bếp cung đình làm ngon đáo để, ta cắn một miếng mà thấy ngọt tận trong tim. Vô Ưu hoá ra vẫn còn nhớ lời ta nói với ông thầy lang. Hắn còn nhớ cả chuyện ta bảo ăn hai chiếc bánh không bõ dính răng. Ta về phòng được một lát thì Ngọc Minh đem qua chục chiếc bánh trung thu. Hắn thay Vô Ưu đưa cho ta một mẩu giấy:

"Tứ Tứ năm nay phải ăn tết Trung thu muộn, thực sự đã thiệt thòi cho nàng. Những năm tháng sau này, ta hứa sẽ đền cho nàng vài đứa nhỏ. Gia đình chúng ta cùng nhau đi rước đèn trung thu."

Ủa? Ai cho đền mà đền? Hứa hẹn cái kiểu gì kỳ vậy? Đồ ngang ngược! Chỉ được cái làm ta nóng mặt là giỏi! Ngọc Minh e hèm báo cáo:

- Tứ cô nương! Ta đã nghe theo lệnh công tử, gửi một trăm lượng bạc về trấn Sơn Nam cho Ngân Hạnh rồi. Cô nương cứ an tâm ở đây ăn chơi nghỉ dưỡng.

Vô Ưu thực sự quá chu toàn. Ngân Hạnh quán xuyến việc nhà rất tốt. Nàng và các đồ đệ của ta đã có của ăn của để, ta ngại gì không ở đây ăn chơi thêm một thời gian nữa? Ta được mười hai bà vợ của Đại tướng quân chăm chút hết sức tận tình, các nàng biết ta mê ẩm thực nên rất hay đưa ta đi ăn hàng. Sau hơn một tháng, đặc sản xứ Đông, từ bánh đậu xanh, bánh đa cua, bánh dày, bánh gai, bánh đúc đến nem cua bể, mực nướng, giá bể, vân vân và mây mây, ta đều nếm qua cả rồi. Ta ở cái trấn này vui ghê lắm. Chỉ là, sau lần môi chạm môi định mệnh với Tứ Hoàng tử, lần nào tình cờ gặp hắn, ta cũng có cảm giác như toàn thân mình đều chuyển sang một màu đỏ. Ta đã thử tránh mặt hắn. Ngặt nỗi, dăm ba bữa không gặp thì lại thấy nhớ nhung, khó chịu. Thế mới tức chứ! Tình trạng của Vô Ưu có lẽ cũng không khá khẩm hơn ta là mấy. Gặp nhau chỗ đông người còn đỡ, vì còn nói chuyện với mọi người. Chứ mà gặp riêng, hai đứa bọn ta như kiểu bị trúng tà ý, cứ ta nhìn hắn, hắn nhìn ta, nhìn nhau một lúc xong cả hai đều đỏ mặt, xong không biết làm gì lại lẩn thẩn rủ nhau ra vườn vặt lá chanh. Riết rồi cả vườn chanh trụi hết lá, Vô Ưu mới ngập ngừng hỏi ta:

- Tứ cô nương! Hay... hay là... sang vườn đào?



Ta cố gắng lịch sự trả lời hắn:

- Vô Ưu công tử! Tầm này hẵng còn quá sớm, lá đào nếu như vặt sai thời điểm, hoa đào sẽ không nở đúng dịp xuân về.

Ta nhìn mấy cây chanh trơ trọi. Nếu bọn chúng biết nói, khẳng định sẽ xỉa đểu ta:

- Tứ cô nương vặt lá chanh đúng thời điểm quá cơ!

Thật may, cây chanh không thể giãi bày tâm sự. Chỉ có Vô Ưu thở dài hỏi ta:

- Tứ cô nương có thể cho ta hỏi chút chuyện được không?

- Vô Ưu công tử cứ tự nhiên.

- Không biết... dạo này... Tứ cô nương... có cảm thấy trong người khang khác?

Vô Ưu dè dặt hỏi. Ta cũng dè dặt hỏi lại:

- Ý Vô Ưu công tử... khác... là khác... như thế nào?

- Chính là không giống lúc trước... chính là... gặp thì lâng lâng mà không gặp thì bâng khuâng.

- Ta... thú thật với Vô Ưu công tử... cũng có cảm xúc y hệt như vậy. Từ cái lúc đó... ban ngày thì bồi hồi... ban đêm thì xao xuyến...

- Lúc đó... cụ thể là lúc nào?

- Chính là cái lúc trước khi vặt lá chanh đó.

- Chúng ta đã vặt lá chanh rất nhiều lần. Phiền Tứ cô nương có thể nói rõ hơn được không?

Ta chỉ vào môi mình, gợi ý:

- Nhưng chỉ có một lần...

Vô Ưu làm ra vẻ đã hiểu. Hắn kết luận:

- Cơ sự ra nông nỗi này chắc chắn là tại lúc đó.

Ta hồ hởi tán thành:

- Ta cũng nghĩ thế. Ta tự hỏi liệu chúng ta... đối với chuyện lúc đó... có làm sai cách không?

- Mong Tứ cô nương thứ lỗi, ta đối với loại chuyện đó dẫu sao cũng là lần đầu, kinh nghiệm còn non nớt, chẳng thể phân định đúng sai ngay tức thì.

- Ta cũng đâu có hơn gì công tử?

Vô Ưu thở dài bảo:

- Chuyện này thật sự quá khó để suy đoán. Muốn biết tường tận, chi bằng cứ làm lại, đầu đuôi ắt sáng tỏ.

- Vô Ưu công tử nói quả có lý.

- Vậy ta xin phép Tứ cô nương.

Ta ngượng chín người. Ngặt nỗi, thả thính mãi cá mới cắn câu, ta có ngu đâu mà đuổi cá đi. Ta làm bộ bất đắc dĩ nhắm mắt rồi bảo Vô Ưu:

- Âu cũng là việc phải giải quyết, mời Vô Ưu công tử cứ tự nhiên.

Vô Ưu ôm chầm lấy ta. Môi hắn bao phủ quanh môi ta. Tim ta mềm nhũn. Nếu không phải vì đang ở trong vòng tay của hắn, chắc ta ngã khuỵu luôn rồi. Ta, ở bên hắn, cảm thấy bản thân mình rất yếu đuối. Vẫn là ta, khi rời khỏi đôi môi của hắn, lại có chút tiếc nuối.

- Có vẻ như Tứ cô nương không vui, phải chăng cô nương đã phát hiện ra sai sót ở đâu?



Vô Ưu hỏi dò. Ta hậm hực càu nhàu:

- Chạm nhau có xíu xíu à, sao mà phát hiện nổi?

- Là thiếu sót của ta, cảm phiền Tứ cô nương cho ta được sửa chữa cái sự xíu xíu này.

Ta e thẹn gật đầu. Vô Ưu bế ta về phòng. Hắn ngồi oai phong trên chiếc ghế trường kỷ. Ta ngồi trên đùi hắn, mặt quay hướng về phía hắn. Tay hắn ôm eo ta. Môi hắn quấn lấy môi ta, cuồng nhiệt hôn ta. Nhịp tim của ta cứ mỗi lúc một tăng, nhịp thở của ta cũng gấp gáp chẳng kém. Ta đã rất cố gắng để hoà nhịp cùng hắn, nhưng sau một hồi dây dưa, ta do bị khó thở nên cảm thấy rất đuối sức. Ta thở hổn hển, lí nhí van nài:

- Vô... Vô Ưu... công tử... đủ rồi...

Vô Ưu âu yếm nhìn ta, tủm tỉm hỏi:

- Tứ cô nương đã phát hiện ra sai sót ở đâu rồi ư?

Ta xấu hổ bảo:

- Ta không có phát hiện ra gì hết. Cơ mà, ban nãy Vô Ưu công tử nói bản thân mình kinh nghiệm non nớt chắc là đã có chút khiêm tốn rồi.

- Tứ cô nương quá khen, ở bên người mình thương, ta tự khắc biết tiến bộ.

- Vậy từ nãy tới giờ cũng chạm nhiều nhiều rồi... Vô Ưu công tử đã phát hiện ra sai sót ở đâu chưa?

- Ta chưa.

- Buồn nhờ công tử nhờ?

- Ừ. Buồn ghê đó cô nương.

- Tính sao giờ hả công tử?

- Việc hôm nay chưa thể giải quyết xong, thôi thì tạm hoãn lại để ngày mai đi Tứ cô nương.

- Vô Ưu công tử nói cũng phải.

Những ngày tiếp theo, bọn ta thường xuyên cùng nhau làm lại cái chuyện lúc đó. Ngặt nỗi, mãi vẫn không thể giải quyết được việc còn tồn đọng. Thế nên, mỗi lần gặp nhau, vẫn cứ phải tiếp tục dắt nhau qua chỗ kín đáo để xử lý công chuyện, quả thực mệt mỏi ghê lắm! Nhiều việc, bận rộn như thế mà chả hiểu sao ta cứ vui phơi phới cả ngày, lạ lùng hết sức à!

Khoảng thời gian ở xứ Đông có lẽ sẽ rất hoàn mỹ nếu như vào Rằm tháng Mười, Ngọc Minh không báo cho bọn ta tin động trời:

- Công tử! Cô nương! Canh năm sáng nay, phu nhân của Tướng quân đã từ trần rồi.

Vô Ưu không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, cứ như là đã lường trước được mọi chuyện rồi. Ngọc Minh lau nước mắt, buồn bã kể rằng trước khi vĩnh biệt Tướng quân, phu nhân có tâm sự:

- Anh Quân! Từ nhỏ, ta đã mắc nhiều bệnh hiểm nghèo. Nghe thầy bói nói ta sống không thọ, thầy bu rất sợ. Năm ta bảy tuổi, thầy bu lo nuôi con gái bị lỗ vốn nên bán vội ta vào phủ của chàng với giá mười quan tiền. Ta vẫn nhớ ta từng hỏi chàng, Du Uyển chỉ đáng giá ngần ấy thôi sao? Chàng cười cười nói trả mười quan tiền cho cái sự máu lạnh của thầy bu ta vẫn là quá đắt. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, có người thấu hiểu nỗi ấm ức của ta. Xa thầy bu, người ngoài tưởng ta bị thiệt thòi, nào ai biết ở trong phủ của chàng, ta được ăn sung mặc sướng, sống những ngày viên mãn ấm no. Năm mười tám tuổi, ta vinh dự được trở thành thê tử của chàng. Ta rất cảm kích chàng, nhưng được chàng chiều chuộng lâu ngày, ta dần dần trở nên ích kỷ. Những năm tháng sau này, ta tuy bệnh nặng không hầu được chàng chuyện chăn gối, để chàng phải tìm tới Ngọc Ngọc, Hương Hương, rồi ba năm gần đây là Duyên Duyên, nhưng lại cấm không cho chàng rước các nàng ấy về phủ, ta thực sự đã quá hẹp hòi. Ngặt nỗi, ta biết mình không còn nhiều thời gian nữa, chỉ mong những ngày tháng cuối cùng, ta là người đàn bà duy nhất có danh phận ở bên chàng. Anh Quân! Thiệt thòi cho chàng rồi! Chàng đối với ta đã là quá tốt. Bởi vậy, sau khi ta đi, chàng không cần phải để tang. Chàng có thể rước bất kỳ cô nương nào chàng muốn về phủ. Ta chúc chàng và người thương bách niên giai lão.

Ta nghe Ngọc Minh kể mà đau buốt ruột gan, không kiềm được liền chạy tới phủ Tướng quân. Vô Ưu, Ngọc Minh, Ngọc Trí cũng hớt hải chạy theo ta. Du Uyển vẫn đang nằm trên giường, đầy tớ trong phủ kể từ canh năm tới giờ, Tướng quân không cho bất kỳ ai chạm vào nàng. Cả người hắn phờ phạc. Hắn cau có nói:

- Phu nhân mệt nên ngủ thiếp đi rồi. Lát nữa tỉnh dậy, nàng nhất định sẽ rất đói. Các ngươi mau đi nấu cháo!

Đầy tớ khóc lóc inh ỏi. Tướng quân quát tụi nó:

- Khóc cái gì mà khóc? Đứa nào dám làm ồn để phu nhân tỉnh giấc, ta đuổi đứa đó ra khỏi phủ.

Ngọc Trí vỗ vai Tướng quân, thở dài bảo:

- Tướng quân! Đầu tháng Bảy, phu nhân biết bệnh tình của mình khó mà qua khỏi nên từng viết thư gửi công tử, nhờ cậy công tử sau này chiếu cố Tướng quân. Phu nhân lúc sắp rời khỏi trần thế vẫn lo lắng cho Tướng quân. Ngọc Trí mong Tướng quân bớt đau thương, để phu nhân có thể ra đi thanh thản.

Tướng quân run run chạm tay vào gương mặt trắng bệch của phu nhân rồi lại bần thần nắm tay nàng. Hắn rõ ràng biết trái tim của nàng đã ngừng đập, nhưng hắn dường như không thể chấp nhận điều đó. Hắn ngoan cố bảo:

- Không. Ngươi lừa ta! Tất cả các ngươi đều lừa ta! Nàng chỉ đang ngủ mà thôi! Ta đã mua nàng rồi! Nàng vĩnh viễn là của ta. Nàng không được phép đi đâu hết!