Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 30: Hoa phượng rơi trước thềm mùa hạ




- Tứ Tứ ở gần Hoàng thượng đến vậy cơ mà, tại sao người không trực tiếp hỏi nàng?

- Tứ Tứ ở gần trẫm nhưng trẫm không ở gần nàng. Trong tim nàng không có trẫm.

Ta nghẹn ngào bộc bạch:

- Hoàng thượng! Nếu như Tứ Tứ còn tồn tại... thì trong tim nàng... luôn có người.

- Vậy tại sao nàng phản bội trẫm?

Thắc mắc của chàng liên quan tới an nguy của sư phụ, ta không sao giải đáp được. Ta đánh trống lảng nói:

- Hoàng thượng! Thê tử của người ở Phượng Hoàng cung thanh tao nhã nhặn, thực tình tốt hơn nô tì vạn lần. Nàng và mười vị phi tần đều đang đợi người!

- Vậy Tứ Tứ có đợi trẫm không?

Hoàng thượng hỏi khó. Ta ấp úng không biết trả lời ra sao. Chàng cười khẩy tâm sự:

- Năm đó... chiến trận ở Nam Châu... từng đường đi nước bước... trẫm đều hết sức cẩn trọng. Bởi vì... trẫm sợ... nếu như mình không thể quay trở về... thì... Tứ Tứ... sẽ chờ đợi trong vô vọng.

Ta thấy lòng mình sao mà chua chát. Có con đom đóm to gan sà vào lòng bàn tay Hoàng thượng. Chàng trìu mến nhìn ngắm nó, nhàn nhạt nói:

- Mãi sau này trẫm mới biết... Tứ Tứ... hoá ra... chưa từng chờ đợi. Nàng ở Sơn Nam có mái ấm nhỏ hạnh phúc biết bao. Trẫm ở trong cung giống như con đom đóm này, lạnh lẽo, cô độc. Người ở Sơn Nam đã sớm thờ ơ, người ở trong cung cớ sao vẫn cứ thương nhớ?

- Hoàng thượng! Người say rồi!

Hoàng thượng cười nhạt. Ta đôi lúc rất ngưỡng mộ võ công của chàng, tay cầm chai rượu, phi từ trên cây xuống mà có thể nhẹ như mây bay. Chàng ghé tai ta hỏi nhỏ:

- Trẫm say thật rồi, phải làm sao đây?

Cánh môi chàng chẳng biết cố ý hay vô tình đã lướt qua vành tai ta. Ta run bắn cả người, ngập ngừng nói:

- Có... có lẽ... người... không nên uống nữa...

Hoàng thượng cười phá lên. Tay chàng vòng qua eo ta, mạnh mẽ kéo ta áp sát vào người chàng. Chàng nhấp một ngụm rượu rồi khẽ cúi xuống, môi chàng chạm vào môi ta, chàng truyền cho ta ngụm rượu anh đào. Ta bị bất ngờ, phần lớn chỗ rượu đều trào ra ngoài. Tuy nhiên, chỉ chút xíu rượu đọng lại trên cánh môi cũng đủ khiến ta cảm thấy ngọt tê người. Ta xấu hổ nói:

- Hoàng thượng... người... là bậc quân tử... không nên làm như vậy nha.

- Trẫm nghe lời ngươi mà.

- Nô tì... có khi nào yêu cầu... loại chuyện đó...

Ta phân bua. Chàng quả quyết:

- Chính ngươi nói trẫm không nên uống nữa thì ngươi uống hộ trẫm... có gì sai sao?

- Dạ... có... hơi sai...

- Vậy thôi... trẫm tự uống rượu của mình.

Rượu mà Hoàng thượng ám chỉ không phải là rượu ở trong chai. Đó là phần rượu đã trào ra từ khoé môi xuống chiếc cổ trắng nõn của ta. Chàng điềm nhiên cho mình cái quyền nhấm nháp chỗ rượu đó. Có vài giọt rượu rớt trên xương quai xanh của ta, chàng cũng tiếc nuối thu thập lại cho bằng được. Lồng ngực ta căng cứng. Ta như bị thiếu khí, vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, khi chàng thu thập xong rượu rồi, ta lại có chút hụt hẫng. Trong đầu ta bất chợt nảy sinh suy nghĩ xấu xa. Ta ước rằng cả chai rượu của chàng đều bị đổ hết lên người mình. Cảm thấy hổ thẹn, ta tát nhẹ vào mặt mình. Hoàng thượng buồn bã hỏi ta:



- Ngươi... ghê tởm trẫm đến vậy sao?

Ta ngượng, chẳng dám nói ra suy nghĩ đen tối. Hoàng thượng tức giận rời đi. Ta một mình thơ thẩn trên con đường rải sỏi, trong lòng cứ thấy lâng lâng, như kiểu hồn ta đang bị treo ngược trên cành cây rồi. Gần về tới Xuân Nữ cung, ta nghe thấy tiếng quát đanh thép:

- Con tiện tì kia! Dám chắn đường Thanh tần và Thuần tần, ngươi chán sống rồi hả?

Ta hốt hoảng quỳ xuống, rối rít nói:

- Nô tì Vô Tư thỉnh an Thanh tần, Thuần tần. Nô tì ngu muội không trông thấy kiệu của hai vị nương nương. Mong hai vị nương nương tha cho nô tì.

Thanh tần hất hàm sai cung nữ:

- Lôi ả về Thanh Thuần cung. Đêm nay, bổn cung phải chơi cho đã mới được!

Thanh tần quả là người nói được làm được. Suốt một canh giờ liền, nàng bắt ta ôm chậu thau quỳ xuống đất. Nhưng nàng nào có hắt nước vào chậu, toàn những gáo nước lạnh như băng giội thẳng vào mặt ta. Ấy vậy mà nàng vẫn chưa hài lòng, vẫn điên cuồng mắng ta:

- Con tiện tì khốn khiếp. Tất cả là tại ngươi! Tại cái mặt ngươi đơ như khúc gỗ đem lại vận xui cho Thanh Thuần cung, hại bổn cung và Thuần tỷ bữa nay không được gặp Hoàng thượng. Đã thế, ngươi còn dám chắn đường bọn ta, thực không biết trời cao đất dày là gì.

Thuần tần dịu dàng suy đoán:

- Có khi ả cố ý đứng đó để chọc tức tỷ muội chúng ta cũng nên. Cái mặt ả nom láo thế cơ mà!

Thanh tần nổi cơn điên xé áo ta. Những chiếc móng tay sắc nhọn của nàng đâm vào lưng ta. Thuần tần kêu cung nữ đổ ba can giấm và ba cân muối vào bồn tắm rồi sai người quẳng ta vào trong chiếc bồn đó. Giấm chua, muối mặn hoà với máu tanh tạo nên một cảm giác rùng rợn. Ta bị hai cung nữ giữ chặt nên không thể thoát ra ngoài được. Thuần tần cười khẩy hỏi ta:

- Thế nào hả Vô Tư? Được dùng bồn tắm của bổn cung chắc thích lắm nhỉ?

Thanh tần hứng khởi thêm nếm:

- Chả thích thì thôi à? Đó là bồn tắm được làm riêng cho phi tần của Hoàng thượng mà, phúc đức của con tiện tì này cũng lớn ghê!

Cung nữ của Thanh tần nịnh nọt:

- Dạ bẩm Thanh tần và Thuần tần, thứ tiện tì như ả thì lấy đâu ra phúc đức. Chẳng qua là do hai vị nương nương hào sảng với bề dưới thôi.

- Thuần tỷ xem! Cung nữ do đích thân muội dạy dỗ nói năng cũng lọt tai ra phết nhỉ?

Thuần tần hài lòng thưởng cho con quỷ dẻo miệng kia một thỏi bạc. Ả phấn khích đổ thêm một can giấm và một cân muối nữa vào bồn tắm khiến cả người ta tê nhức. Đầu óc ta chuếnh choáng, chính vào thời điểm ta cảm thấy kiệt quệ, tưởng như sắp xỉu đến nơi rồi thì lại có một cô nương hao hao giống Thuần tần, cứ bay lảng vảng bên nàng nói mấy lời lạ lùng. Hình ảnh xuất hiện chớp nhoáng, ta cũng không rõ lời nói của cô nương kia có mấy phần chính xác nhưng tình huống cấp bách nên ta đánh liều hét lớn:

- Con Thuần Luần khốn khiếp! Ta nhịn ngươi thế là đủ rồi! Mau thả ta ra! Nếu như nửa canh giờ nữa ta không trở về Xuân Nữ cung thì muội muội kết nghĩa của ta sẽ cho tất cả mọi người biết ngươi hại chết Ngọc Khiết!

Ta xạo đấy. Ta làm gì có muội muội kết nghĩa ở trong cung. Thuần tần có tật giật mình, nàng quát ta:

- Ngươi im miệng!

Ta cao giọng hỏi nàng:

- Sao? Ngươi sợ rồi à? Đến muội muội ruột của mình ngươi còn không tha, ngươi sợ gì chứ? Mau! Mau! Qua đây hành hạ ta tiếp đi nè! Chơi cho vui vào nè! Để rồi xem ngày mai ngươi còn được yên ổn trong Thanh Thuần cung không hay lại đang làm suất bún chay không đậu, không mắm tôm trong lãnh cung rồi?

Thuần tần tím mặt quát cung nữ:



- Mau thả ả ra! Cho ả mặc đồ mới!

Thanh tần nghi hoặc hỏi:

- Thuần tỷ! Sao tự dưng tỷ lại thả ả ra? Ngọc Khiết là do tỷ hại thật ư?

- Tỷ thả ả ra vì không muốn muội muội của ả đi buôn chuyện linh tinh làm hại tới sự thanh thuần của chúng ta, chứ tỷ thề với muội là tỷ trong sạch. Muội thừa biết Ngọc Khiết sơ hở nên mới bị địch thủ tiêu mà.

Thuần tần bao biện. Ta sau khi mặc đồ tươm tất mới mỉa mai nàng:

- Có thật là tại Ngọc Khiết sơ hở không? Hay là tại ngươi khiến địch nghi ngờ nàng?

- Ngươi vu khống. Nàng là muội muội ruột của bổn cung. Bổn cung, nàng và Thanh muội đều là nội gián của Hoàng thượng, bao nhiêu phen vào sinh ra tử với nhau, tỷ muội tình thâm, tại sao bổn cung phải hại nàng?

- Bởi vì Ngọc Khiết đã trông thấy ngươi bị Tướng quân bên địch làm nhục...

- Ngậm mồm! Con tiện tì láo xược! Tại sao ngươi lại biết những chuyện này?

Thuần tần cay cú hỏi ta. Sao ta lại biết những chuyện này ư? Một đứa mải chơi như ta sao lại trở thành nữ thầy bói giỏi nhất trấn Sơn Nam? Chẳng phải là do thi thoảng ta nhìn thấy những hình ảnh mà người khác không thấy đó sao? Sư phụ nói khả năng này chính là lá bùa hộ mệnh của ta, do kiếp trước ta ăn ở hiền lành nên kiếp này được hưởng phúc. Xưa kia, ta chê sư phụ làm quá, biết được vài điều mà người khác không biết thì kiếm được thêm tí tiền chứ gì mà căng. Mãi đến bây giờ, ta mới thấm thía được sự anh minh của sư phụ. Ta đang định đi về Xuân Nữ cung thì nghe thấy Ngọc Trí hô to:

- Hoàng thượng giá lâm!

Thuần tần vội vã bôi son trát phấn cho ta. Sau đó, nàng cho ta một thỏi vàng, ngọt ngào bảo:

- Vô Tư ngoan! Ngươi chịu khó đi cửa sau về Xuân Nữ cung. Chuyện của Ngọc Khiết, tuyệt đối không được bép xép. Bổn cung mà bị kéo xuống bùn thì ngươi cũng chẳng được yên thân đâu.

Thuần tần lo xa quá rồi. Mọi chuyện ta nói đều là nói dựa, đâu có bằng chứng, ta ngu gì mà đi bép xép. Ta nghe lời nàng đi ra cửa sau. Ấy thế nào mà lại đụng trúng Hoàng thượng! Có nằm mơ chắc Thuần tần cũng không ngờ được vị quân vương quang minh lỗi lạc trong lòng nàng lại tới Thanh Thuần cung từ cửa sau, còn hai thái giám thân cận của người đến từ cửa trước. Thuần tần đã bị tiếng hô của Ngọc Trí đánh lừa rồi. Hoàng thượng lôi ta vào bên trong. Người trong Thanh Thuần cung quỳ xuống thỉnh an chàng. Ngọc Minh cao giọng hỏi:

- Thanh tần và Thuần tần nương nương cho nô tài hỏi, cung nữ này vốn không thuộc Thanh Thuần cung, tại sao đến giờ này vẫn ở đây?

Ngọc Minh hỏi nhưng Thuần tần lại hướng Hoàng thượng mà trả lời:

- Bẩm Hoàng thượng, cung nữ này hồi chiều đem nước thơm tới Thanh Thuần cung rồi ngủ quên dưới bếp, bây giờ mới tỉnh dậy.

Lời nói dối của Thuần tần quả thực đã đi vào lòng đất luôn rồi. Ta mà ngủ quên dưới bếp từ chiều thì sao có thể bị Hoàng thượng thu thập rượu ở dưới gốc cây sồi chứ. Nhớ tới khoảnh khắc đó, khoé môi ta khẽ cong lên. Hoàng thượng lạnh lùng đưa tay quẹt son môi của ta. Sắc mặt chàng bất chợt tối sầm. Ngọc Minh sợ hãi liếc chàng, nhanh chóng hỏi tiếp:

- Thuần tần nương nương, cung nữ này ngủ quên dưới bếp lâu như vậy, tại sao môi lại nhợt nhạt thế?

- Bẩm Hoàng thượng, có lẽ do chiều nay thần thiếp và Thanh muội tới Phượng Hoàng cung, dưới bếp không đun nấu gì, cửa bếp lại mở toang khiến gió lạnh tràn vào bên trong.

Thuần tần nói dối trơn tru. Thanh tần bổ sung:

- Dạ bẩm Hoàng thượng đúng là như vậy ạ. Ban nãy về cung, trông thấy Vô Tư nằm co ro dưới bếp, thần thiếp còn thương xót đắp chăn bông cho nàng. Nhưng chắc nàng đã bị nhiễm lạnh lâu rồi nên môi mới tái nhợt như vậy.

Hoàng thượng lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay màu vàng, lầm lì cọ sạch phấn trên mặt ta. Sắc mặt ta lúc này chắc hẳn phải xanh xao lắm mới khiến chàng khó chịu như vậy. Chàng cau có ngồi xuống ghế. Ta biết điều rót trà cho chàng, nhưng chàng chưa có tâm trạng thưởng trà. Chàng dùng chiếc khăn vàng bọc quanh bình trà nhỏ rồi đưa cho ta cầm. Ta có chút cảm động, chàng sợ bình trà nóng nên mới làm vậy sao? Lòng ta ấm áp không phải vì nước ấm trong bình trà mà vì sự tinh tế của chàng. Hoàng thượng lúc bấy giờ mới dựa lưng vào thành ghế, bình thản nhấm nháp chén trà ta rót, đồng thời không quên phẩy tay ra hiệu cho bề dưới. Ngọc Trí hiểu ý vả cho Thanh tần ba cái liên tiếp, khiến hàm răng trắng đều như hạt bắp của nàng lung lay như đòng lúa nếp non trước gió. Ngọc Minh trói Thuần tần vào cột, nhét giẻ vào miệng nàng rồi lễ phép nói:

- Kính mong nương nương thứ tội.

Dứt lời, hắn giơ chân đạp thẳng một phát vào má phải của Thuần tần, khiến chiếc giẻ thấm máu trong mồm nàng văng ra ngoài như cánh hoa phượng khổng lồ rơi trước thềm mùa hạ. Ngọc Minh thảo mai hỏi:

- Ui cha! Thuần tần nương nương! Nô tài làm nương nương đau sao?