Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 32: Tứ Tứ vẫn đang ở đây mà




- Ngọc Minh nói rất hợp lý. Ngoài này sương gió lạnh lẽo lắm, làm sao mà ngủ sâu cho được!

Ngọc Trí thêm nếm. Ngọc Minh gật gù bảo:

- Hoàng thượng mà đứng ở ngoài này một lát không khéo bị cảm rồi cũng ho như ta thôi.

Ta tuy hơi sốt ruột, nhưng trong lòng có chút hiếu thắng nên vẫn cứ thích làm màu:

- Gió lạnh mà luồn qua cái khung cửa sổ này thì chả cứ Hoàng thượng, phận nô tì thấp cổ bé họng như ta cũng sẽ sớm bị ho sặc sụa mà thôi.

Hoàng thượng không thèm chấp nhặt ta. Chàng đưa cho ta một chiếc lọ nhỏ, dặn ta lúc nào cảm thấy lạnh có thể dùng tinh dầu trong lọ để xoa bóp rồi cẩn thận đóng cửa sổ cho ta. Ta bỗng thấy hụt hẫng. Ta ngứa mắt với cái cửa sổ quá đỗi. Tại nó mà ta không trông thấy chàng, cũng tại nó nên gió không thể đưa mùi hương đầy dễ chịu của chàng đến bên ta nữa. Ta rất muốn đạp cho cánh cửa một chưởng để nó mở toang ra, nhưng sợ quê nên chỉ dám mở cửa he hé nhòm ra ngoài.

Ơ kìa?

Sao chẳng thấy ai vậy? Đùa à? Ta hậm hực mắng:

- Con lươn kia! Vừa ban nãy ngươi còn bảo đứng đây cho sương lạnh thấm vào da thịt mà bây giờ đã lủi đi mất rồi là sao? Bớ cái loại chỉ nói được, chả làm được!

Ta rảnh quá nên lại giả vờ làm con lươn tự đáp lời của chính mình:

- Ơ hay chửa? Ta là lươn mà! Ưu điểm của ta chính là miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo đó a!

- Mắng lươn hay mắng trẫm?

Có người khẽ hỏi khiến ta sợ suýt rớt tim ra ngoài. Ta cố ý giả ngu nói vọng ra:

- Ôi chao ôi! Ta vừa ngủ được một giấc ngon quá nha! Ta vừa mơ gặp một con lươn rất chi là đẹp trai nhá! Thật là vui quá xá! Ôi chao ôi! Ta lại mơ tiếp đây!

Người kia doạ ta:

- Mơ tiếp đi! Ban nãy mơ gặp lươn nói bậy thì tiếp theo chắc chắn sẽ mơ thấy cảnh bị xử trảm thôi!

Ta toát mồ hôi hột, vội vã mở cửa phòng nịnh nọt nam nhân khoác long bào:

- Hoàng thượng! Ở ngoài đây sương gió lạnh lẽo, người có muốn vào trong phòng nô tì đi dạo không ạ?

Hoàng thượng lạnh nhạt đáp:

- Thôi! Tốt hơn hết là trẫm vẫn nên đứng đây cho sương lạnh thấm vào da thịt, kẻo lại có người mỉa mai trẫm miệng lưỡi không xương trăm đường lắt léo.

Ta mặt dày nói một thôi một hồi:

- Ơ? Ai? Ai mỉa mai Hoàng thượng đấy nhể? Sao nô tì chả nghe thấy gì hết vậy? Chắc là có sự nhầm lẫn gì rồi! Có khi chỉ là tiếng gió xào xạc thôi cũng nên. Chứ cả cái hoàng cung này, lấy đâu ra người gan to như thế?

Hoàng thượng phì cười búng mũi ta. Ta bẽn lẽn dùng ngón trỏ của mình gõ nhẹ vào lòng bàn tay chàng, giả bộ làm một con nai tơ ngơ ngác:

- Hoàng thượng! Nô tì ngu dốt, chả biết xoa tinh dầu như nào cả á!

Hoàng thượng xoa đầu ta, hiền từ bảo:

- Đừng lo, trẫm chỉ cho ngươi.

Chàng ôm ta vào trong phòng, đặt ta ngồi trên giường. Chàng ngồi ở dưới đất. Chỉ mới như thế thôi ta đã cảm thấy không đúng rồi. Ta đứng dậy, bối rối nói:

- Hoàng thượng! Nô tì không dám vô lễ.

Chàng quát ta:

- Ngồi xuống đi! Ngươi cãi lời trẫm mới là vô lễ.

Ta bất đắc dĩ phải ngồi xuống. Chàng giúp ta cởi đôi hài màu hồng, khẽ khàng tháo đôi tất mỏng thêu hoa mẫu đơn rồi dịu dàng xoa tinh dầu vào lòng bàn chân ta. Cả người ta chẳng mấy chốc đã nóng bừng, ta nghĩ không hoàn toàn là do tinh dầu. Ta dịu dàng hỏi chàng:

- Hoàng thượng! Có phải trước khi tới Thanh Thuần cung, người từng ghé qua phòng nô tì đi dạo không? Chắc do đêm muộn rồi nhưng không thấy nô tì đâu nên Hoàng thượng mới lo lắng đi tìm nô tì à?

Chàng mỉa mai ta:

- Trí tưởng tượng của ngươi cũng tốt ghê!

Ta xị mặt. Chàng cười cười. Bàn tay ma mị của chàng như có ma thuật, chàng chạm qua chỗ nào, ta liền cảm thấy bủn rủn chỗ đó. Rồi ta cũng không biết vì sao chàng lại thơm lên gót chân ta nữa. Có lẽ chính bản thân chàng cũng không biết lý do. Ta hốt hoảng rụt chân lại. Chàng bối rối đứng dậy. Chúng ta ngượng ngùng nhìn nhau, nói năng lúng ta lúng túng:



- Hoàng... Hoàng... thượng... chỗ... chỗ đó... là gót chân... của... nô tì...

- Ừ... trẫm... trẫm... biết...

- Chỗ đó... bẩn...

- Không bẩn... rất... rất xinh đẹp...

- Gót chân... thì có gì... để mà... xinh đẹp ạ?

- Tròn đầy... hồng nhuận....

Ta xấu hổ chả biết nói gì cho phải phép. Chàng thấy ta bị khó xử thì dặn ta nghỉ ngơi sớm rồi về Tuệ Long điện. Chàng vừa mới rời khỏi mà sao ta đã nhớ chàng quá thể. Ta còn nhớ cả hai đứa con của ta và chàng nữa. Vô Sầu bé bỏng của ta... không lẽ sự ra đi của con là có uẩn khúc? Uy Vũ dễ thương của ta... kẻ hại con phải chào đời muộn không lẽ đang ở trong cung? Bằng không, người ta gửi cho bu mẩu giấy kỳ lạ kia làm gì? Người ta muốn giúp bu hay muốn lợi dụng bu? Người ta chắc hẳn là một trong những người có mặt ở Thanh Thuần cung hôm nay phải không? Phụ hoàng vẫn chưa biết sự thật về tụi con, vậy khả năng cao người báo tin cho bu và người hại bu con chúng ta đều là phi tần của phụ hoàng rồi. Thanh tần và Thuần tần không hề biết chuyện xưa của bu, hai nàng không có lý do để hại bu con ta. Trong số những người còn lại, rốt cuộc ai mới là người mà bu phải tìm đây? Vô Sầu! Nếu như con thương bu, thương đệ đệ, làm ơn hãy cho bu chút manh mối, bu nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tụi con!

Buổi đêm hôm đó, ta mơ thấy một đứa con nít tết tóc hai bên dễ thương ghê lắm. Nó gọi ta là bu rồi cứ leo lẻo cái miệng khen ta đẹp suốt thôi. Bọn ta chơi đùa với nhau rất vui. Trước khi biến mất, nó còn chỉ về phía Đông rồi nhoẻn miệng cười. Ta lúc thức giấc cứ nghĩ mãi về giấc mơ đó. Ta có linh cảm đứa trẻ mình gặp chính là Vô Sầu. Ta đi về phía Đông theo sự chỉ dẫn của nó thì gặp Hoàng quý phi và An tần cùng bước ra từ Phượng Hoàng cung. Hoàng quý phi nhỏ nhẹ phân tích:

- An muội đừng nghĩ nhiều. Hoàng hậu không có ý thù ghét gì muội đâu, chẳng qua nàng là người đứng đầu hậu cung, làm việc gì cũng phải cân nhắc kỹ càng.

An tần sụt sịt nói:

- Muội hiểu mà. Đến Hoàng quý phi như tỷ, con gái rượu của Đại tướng quân, còn chưa được xuất cung thì muội sao dám mộng tưởng. Muội chỉ là... lo lắng cho sức khoẻ của phụ thân... đâm ra muộn phiền...

Hoàng quý phi là con gái của mợ năm. Năm xưa ở phủ Đại tướng quân, ta từng nói chuyện với nàng vài lần. Nàng so với các vị tỷ muội của mình thì không mấy nổi trội, chưa kể mợ năm trước khi được gả cho Đại tướng quân đã từng làm việc ở lầu xanh. Đại tướng quân sợ Hoàng quý phi bị thiệt thòi nên đã luôn nói với người ngoài rằng nàng do mợ cả sinh ra. Tuy nhiên, giấy không gói được lửa, rất nhiều bằng hữu của Đại tướng quân không chịu rước nàng về làm dâu. Một thiên kim tiểu thư như nàng gả vào nhà bình thường cực chẳng đã. Ai cũng tưởng nàng ế dài nên việc nàng trở thành Hoàng quý phi năm hai mươi sáu tuổi khiến mọi người rất bất ngờ. Khắp nơi đều đoán già đoán non rằng nàng chắc hẳn phải có điểm gì đó nổi bật mới thu hút được Hoàng thượng, ví dụ như kỹ năng phòng the. Ta hồi ở Sơn Nam nghe mấy lời đồn đại mà điên hết cả người. Bây giờ, ngẫm lại vẫn thấy tức tối. Trông thấy Hoàng thượng bước ra từ Phượng Hoàng cung, ta liền giận dữ quay người đi thẳng về ban Thuỷ Hương. Giao Quỳnh tỷ nói từ giờ trở đi ta không cần phải đem nước thơm tới Thanh Thuần cung nữa, chỉ việc ngồi canh bếp lửa thôi. Ta hậm hực từ sáng tới chiều, chén liền tù tì hơn chục củ khoai lang nướng cái người kia mới thèm xuất hiện. Ta biết mình chả có cái quyền gì, cơ mà một khi đã ba máu sáu cơn thì cái miệng nó cứ bị láo thôi:

- Tối qua, Hoàng thượng nghỉ tại Phượng Hoàng cung có khác, nom thần thái người xuất sắc thế!

Khoé môi Hoàng thượng khẽ cong. Chàng ngồi xuống bên cạnh ta, xoa đầu ta, nhỏ nhẹ hỏi:

- Sáng nay ngươi trông thấy trẫm bước ra từ Phượng Hoàng cung là đồng nghĩa với việc tối qua trẫm nghỉ tại nơi đó ư?

- Hoàng... Hoàng thượng... còn hỏi vặn nô tì nữa à? Rõ ràng nô tì bị ấm ức mà... nô tì đã chờ rất lâu...

- Ngoan! Dạo gần đây sơn tặc hoành hành nên các buổi chầu thường lâu hơn bình thường!

Ta bĩu môi hỏi chàng:

- Một người bận rộn như Hoàng thượng cứ gặp nô tì thường xuyên kể cũng không đúng lắm đâu ạ.

- Trẫm thấy cũng sai sai. Tại sao trẫm và ngươi cứ gặp nhau suốt thế nhỉ? Phải chăng ngươi làm việc vất vả quá nên cố tình tiếp cận trẫm, mong được trèo cao?

- Ủa? Nô tì ngồi trong bếp từ sáng tới giờ, chính Hoàng thượng là người đi vào đây mà.

- Đúng là trẫm đi vào đây, nhưng ngươi đâu có tránh, vậy không là cố tình tiếp cận thì là gì?

Ta đến phát rồ vì lập luận của chàng. Ta đứng phắt dậy, nhưng chưa kịp đi ra ngoài thì đã bị chàng giữ lại. Chàng ôm chầm lấy ta. Ta cau có yêu cầu:

- Phiền Hoàng thượng buông nô tì ra.

- Trẫm cũng muốn buông lắm, nhưng hơi khó.

- Sao mà khó?

- Tay trẫm mỏi, không buông nổi.

Ta cố gắng dùng hết sức của mình để gỡ tay chàng ra nhưng gỡ không nổi. Chàng đểu cáng bảo:

- Trẫm đã nói tay trẫm mỏi mà.

Ta bực bội đạp nhẹ vào chân chàng. Hoàng thượng không mắng ta. Chàng chỉ bế ta lên coi như là hình phạt dành cho ta thôi. Ta bị chàng giữ chặt trong lòng, quả thực không thể làm gì cả.

- Vậy mà Hoàng thượng kêu mỏi tay!

- Trẫm mỏi tay thật mà!

- Mỏi tay mà bế được nô tì ư?

- Bởi vì ngươi gầy gầy xinh xinh nên mới bế được.

Ta bĩu môi. Chàng cười cười hỏi ta:



- Sao? Không đúng à? Chỉ có những người béo ú mập mạp trẫm mới không bế nổi thôi.

Ta hốt hoảng gào lên:

- Nô tì không hề béo ú!

- Muốn chứng minh mình không béo ú thì đừng quậy, để xem trẫm bế ngươi được bao lâu.

Ta vì muốn chứng minh mình mảnh mai thon gọn nên đã ngoan ngoãn để cho chàng bế. Ta thậm chí còn vòng tay ôm cổ chàng, chu môi hỏi:

- Nô tì... có gầy hơn Hoàng hậu không?

Hoàng thượng thở dài nói:

- Không biết.

- Sao Hoàng thượng lại không biết? Nô tì tưởng gi gỉ gì gi chuyện gì trên đời Hoàng thượng cũng biết chứ.

- Trẫm đâu phải thần tiên.

- Nhưng Hoàng thượng là phu quân của Hoàng hậu mà. Cân nặng của thê tử ra sao, Hoàng thượng không rõ ư?

- Thê tử trong tim trẫm... không phải nàng ta.

- Vậy thê tử trong tim người là ai?

Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm. Chàng thơm nhẹ lên trán ta, buồn buồn bảo:

- Là một người mà trẫm đã cưới vào Rằm tháng Chạp năm Kỷ Tỵ. Tiếc rằng, trong tim nàng, trẫm vĩnh viễn không phải phu quân.

Ta rơi nước mắt. Hoàng thượng vậy mà vẫn nhớ đám cưới của chúng ta. Chàng hôn lên gò má ướt át của ta, thủ thỉ hỏi chuyện:

- Tứ Tứ ở trong cung nhưng tim nàng ở Sơn Nam. Ngươi có biết vì sao Tứ Tứ lại chấp nhận ở đây không? Bởi vì nàng lo sợ trẫm sẽ làm tổn hại tới người trong lòng nàng. Trẫm để chiếm được Tứ Tứ đã phải dùng đến sự an nguy của Bách Tâm. Vô Tư! Ngươi thấy trẫm có đáng thương không?

Ta ước mình có thể giải thích với chàng mọi chuyện. Chỉ là, ta không dám chắc chàng đủ bao dung để tha thứ cho sư phụ. Chàng thấy ta im lặng liền ôm ta về Xuân Nữ cung, quẳng ta lên giường, cáu giận mắng:

- Sao không trả lời trẫm? Khinh trẫm đến vậy ư? Vì trẫm bỉ ổi, còn ai kia thì thanh cao?

Ta khóc nấc. Chuyện năm xưa cứ như chiếc gai nhọn găm sâu trong tim chàng. Ta thì không khéo léo. Đôi khi trò chuyện với chàng, ta không biết tiết chế, để rồi vô tình nhắc tới chuyện cũ, khiến chàng không vui.

- Trẫm muốn bỉ ổi ư? Trẫm muốn dùng hạ sách để có được ngươi sao? Trẫm sủng ngươi đến nhường nào, chả nhẽ ngươi còn không rõ? Tại sao ngươi ép trẫm phải trở thành kẻ đốn mạt?

Ta thấy rõ ánh mắt phun ra lửa của chàng. Ngọc Trí từng tiết lộ cho ta biết đến bây giờ chàng vẫn bị ảnh hưởng bởi cú sốc năm Canh Ngọ. Chàng thi thoảng sẽ không thể kiểm soát được cơn giận của chính mình. Có lẽ chàng cũng biết vậy nên đã đuổi ta:

- Cút!

Ta thấy trán chàng vã mồ hôi thì hơi chần chừ. Chàng đặt tay lên ngực. Hình như chàng bị đau. Mãi một lúc sau, khi cơn đau dịu xuống chàng mới lớn tiếng quát:

- Cút mau!

Ta xót chàng, mồm năm miệng mười cầu xin:

- Hoàng thượng! Chuyện năm xưa là nô tì sai rồi. Nô tì biết lỗi rồi. Nô tì tội đáng muôn chết. Hoàng thượng phạt nô tì như nào cũng được, nô tì chỉ mong Hoàng thượng bớt đau thương.

- Phạt như nào cũng được ư? Trẫm muốn ngươi hạ độc Bách Tâm, ngươi làm được không?

Ta khóc lóc van xin:

- Hoàng thượng thứ tội... đó là người nuôi dưỡng nô tì từ nhỏ... nô tì... không thể xuống tay...

Hoàng thượng giận điên người. Tay chàng ghì chặt lên bả vai ta. Chàng gằn giọng hỏi:

- Chỉ vì đó là người nuôi dưỡng ngươi từ nhỏ nên ngươi nguyện dùng cả sinh mạng để bảo vệ hắn ư? Còn trẫm thì sao? Trẫm đối với ngươi rốt cuộc là gì?

- Hoàng thượng... nô tì... nô tì sai rồi...

Hoàng thượng chà đạp ta bằng cách trói ta lại rồi liên tục nhá lên áo yếm của ta, nơi mà đôi búp sen đẫy đà đang chồi lên. Ta đã van xin chàng tha thứ cho mình, nhưng ta càng xin thì càng khiến chàng nổi đoá. Chàng cắn rất mạnh vào bả vai của ta. Ta không đau bởi vì máu bật ra, ta đau bởi vì ta căm ghét chính bản thân mình. Ta đã ích kỷ lựa chọn bảo vệ sư phụ, để lại nỗi đau quá lớn trong lòng chàng. Ta vừa khóc vừa nghẹn ngào dỗ dành chàng:

- Vô Ưu! Tứ Tứ đây mà! Tứ Tứ vẫn đang ở đây mà! Vô Ưu! Từ bây giờ trở đi, chàng ở đâu, trái tim Tứ Tứ sẽ ở đó! Chàng đừng giận nữa, có được không?