Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 44: Kim châm Vô Tự




Hoàng thượng cười vang, nom rất sảng khoái. Ta đang giận mà sao chàng vui thế? Chàng hỏi ta:

- Đơn Đơn đã từng có tôn nghiêm ư?

- Hoàng thượng!

- Được rồi. Được rồi. Đừng cáu kỉnh nữa. Trẫm sẽ tôn trọng quyền được giận của nàng. Trẫm tới Phượng Hoàng cung là được chứ gì?

- Nếu như Hoàng thượng muốn tôn trọng quyền được giận của thần thiếp thì chỉ cần đi loanh quanh đâu đó hoặc về Tuệ Long điện, cho thần thiếp có không gian riêng để giận dỗi thôi mà. Sao Hoàng thượng phải tới Phượng Hoàng cung? Rõ là có ý đồ đen tối nha!

- Đen tối như nào?

- Hoàng thượng thừa biết.

- Trẫm không biết.

Chàng giả ngây ngô hại ta phát bực. Ta suy đoán:

- Hoàng thượng rõ ràng muốn cùng Hoàng hậu làm nốt những chuyện còn dang dở ở Mẫu Đơn cung.

Hoàng thượng tỉnh bơ đáp:

- Không sai. Nhưng thế thì có gì mà đen tối? Trẫm và Hoàng hậu vốn là phu thê mà.

Công nhận, giữa phu thê với nhau thì có làm chuyện gì cũng tính là phải phép cả thôi. Ta hậm hực áp mặt lên lồng ngực chàng, hai tay ôm eo chàng thật chặt, không cho chàng rời đi. Chàng tủm tỉm hỏi ta:

- Sao vậy? Không cần quyền được giận nữa à?

- Thần thiếp có cần. Thần thiếp vẫn đang rất giận dữ. Nhưng thần thiếp nghĩ lại rồi, Hoàng thượng vẫn nên ở đây dỗ dành thần thiếp thì hơn.

- Dỗ dành như nào?

Ta trườn người lên, cố ý chạm môi mình vào môi chàng rồi õng ẹo thả thính:

- Tuỳ tâm.

Hoàng thượng mắng ta lả lướt nhưng vẫn hôn môi ta thắm thiết. Nhờ vào sự dung túng vô điều kiện của chàng, ta dần trở thành người đàn bà khốn nạn nhất hậu cung. Cái cách ta tranh sủng theo góc nhìn của các phi tần khác là vô cùng mất dạy. Ta tuyển hai đầu bếp siêu đỉnh từ Sơn Nam vào cung. Buổi sáng, ta chẳng có việc gì ngoài lên thực đơn cho bữa trưa, bữa tối và bữa sáng hôm sau. Ta tuy nấu ăn không giỏi nhưng được cái mồm rất nhạy và đôi mắt khá linh hoạt, món gì Hoàng thượng thấy ngon, món gì chàng không động đũa nhiều, ta nhìn qua là biết liền. Các bữa ăn ở Mẫu Đơn cung đều được chuẩn bị sao cho vừa ý chàng nhất. Giữa trưa, ta thường chạy tới Hoàng Đại điện, đứng ở ngoài phòng thượng triều ngắm trời xanh mây trắng, đợi Hoàng thượng bãi triều liền hí hửng chạy tới bên chàng, lôi chàng về Mẫu Đơn cung. Ta thân là phi tần nhưng lại thường xuyên xuất hiện trước mặt các quan lớn, chẳng những không thanh cao tao nhã mà còn thích giở trò tiểu nhân mê hoặc Hoàng thượng, hiển nhiên khiến nhiều người ngứa mắt. Ta chính là phi tần đầu tiên của Hoàng thượng bị ba vị quan văn chỉ trích thậm tệ. Bọn họ còn đồng loạt dâng tấu chương đòi chàng tống ta tới Xuân Sắc cung học lại lễ nghi. Hoàng thượng cực kỳ phẫn nộ, chàng quẳng đống tấu chương vào mặt bọn họ. Ngọc Trí thay chàng lên tiếng:

- Chuyện hậu cung của Hoàng thượng, đã khi nào đến lượt các ngươi quản? Văn Thanh! Bà tư nhà ngươi xuất thân ca kỹ, đêm nào cũng cùng ngươi hát hò đến sáng, hại đàn lợn đằng sau vườn đinh tai nhức óc, cả năm nay không đẻ được lứa nào. Văn Thiện! Bà cả nhà ngươi hễ sáng ngủ dậy là tráng miệng bằng bát cháo chửi, chửi ngươi chưa đã còn mắng chó đuổi gà. Văn Phúc! Tháng trước, bà tám nhà ngươi nướng cả gia tài vào sòng bạc, hại ngươi đến cái quần đùi rách cũng không có chỉ để vá lại. Có cần Ngọc Trí ta đây đưa hết ba bà tới Xuân Sắc cung không?

Ba vị quan văn sợ toát mồ hôi hột, liên tục dập đầu xuống đất xin Hoàng thượng tha tội. Hoàng thượng vì tâm trạng không tốt nên đã cho bãi triều sớm. Ngọc Minh nhanh nhẹn tới Mẫu Đơn cung tường thuật lại mọi chuyện, đồng thời thay ai đó hỏi han:

- Đơn tần nương nương, bữa nay nương nương không qua Hoàng Đại điện đón Hoàng thượng nữa ư?

- Ta đâu có biết Hoàng thượng bãi triều sớm đâu. Bây giờ, chắc Hoàng thượng về Tuệ Long điện rồi, ta tới Hoàng Đại điện đón ma à?

Ngọc Minh tủm tỉm bảo ta:

- Có ai đó một lòng chờ người ở nơi đấy, người còn chưa thấy, sao đã vội về?

Ta lén cười gian rồi mặc váy áo diêm dúa, trang điểm lộng lẫy đi tới Hoàng Đại điện. Trong phòng thượng triều chỉ còn mỗi mình chàng. Hoàng thượng đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế rồng. Có rất nhiều những con rồng hung hãn được chạm trổ bằng vàng đặt trên con đường dẫn tới căn phòng này, nhưng nom bọn chúng chẳng thể dũng mãnh được bằng một góc của chàng. Ở chàng có một loại khí chất rất đặc biệt, bẩm sinh đã là như thế, không phải rèn giũa mà được.

- Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.

Ta không tin Hoàng thượng không nghe thấy lời thỉnh an của ta. Chàng chắc chắn đang cố ý trêu ghẹo ta.

- Thần thiếp Đơn tần thỉnh an Hoàng thượng.

Ta nói lớn hơn. Chàng vẫn im lặng. Nếu là các phi tần khác chắc sợ té khói rồi. Cơ mà, ta đâu phải bọn họ. Ta hiểu chàng muốn gì. Ta chậm rãi đi tới bên chàng, quỳ xuống ôm chân chàng, mặt ta dụi dụi vào đầu gối chàng. Cái miệng dẻo quẹo của ta làm nũng:

- Hoàng thượng! Mới xa nhau mấy canh giờ, người đã quên giọng nói của Đơn Đơn rồi hay sao?

Hoàng thượng đặt sách xuống bàn rồi chăm chú quan sát ta. Ánh mắt chàng rất trìu mến, nhưng giọng chàng thì lạnh như băng:

- Ừ. Quên rồi.

- Hoàng thượng!

- Sao?



- Thần thiếp tổn thương đó nha!

- Kệ nàng.

- Kể cả khi thần thiếp đau lòng, bật khóc rưng rức, Hoàng thượng cũng kệ sao?

- Ừ.

Ta gào khóc, nhưng cảm xúc không tới nên chỉ có thể khóc giả, nghe rất tấu hài. Cơ mà, Hoàng thượng vẫn bế xốc ta dậy, cho ta ngồi trong lòng chàng, thơm nhẹ lên trán ta rồi mới đểu cáng bảo:

- Giá kể năm xưa chiến tranh ở Nam Châu, Đơn Đơn ra trận với trẫm thì tốt. Nghe nàng khóc, đảm bảo binh lính đang ngất vì trọng thương cũng phải bật dậy cười xong mới an tâm ngất tiếp.

- Hoàng thượng! Chàng chê bai thần thiếp!

- Không chê. Khen.

- Khen thì phải có thưởng nha!

- Muốn thưởng như nào?

Ta ghé tai chàng nói nhỏ:

- Thưởng như nào thì đêm nay thần thiếp mới tiết lộ.

Hoàng thượng nhá vào má ta. Chàng bế ta về Mẫu Đơn cung. Ngọc Trí nhận xét ta hiện tại chính là phi tần được sủng ái nhất, vinh hoa phú quý đủ đầy. Ta ngượng nghịu phản bác hắn:

- Ngọc Trí! Ngươi cứ nói quá! Một tuần, Hoàng thượng chỉ nghỉ tại Mẫu Đơn cung có bảy đêm chứ mấy, đâu thể tính là bổn cung được sủng ái.

Ngọc Minh hùa theo ta:

- Dạ, Đơn tần nương nương nói chí phải. Khi nào mà Hoàng thượng nghỉ tại Mẫu Đơn cung bảy mươi đêm một tuần thì khi ấy mới có thể tính là Hoàng thượng sủng ái nương nương.

Ta cười ngất. Một tháng còn chẳng có lấy nổi bảy mươi đêm, huống chi là một tuần? Đúng là cái tên mồm mép, kiểu gì hắn cũng nói được nha! Ta chỉ làm màu như vậy thôi chớ ta thấy đúng là mình được sủng ái thật. Xung quanh ta bây giờ không thiếu kẻ xu nịnh, phàm là cái gì tốt đều được đưa hết tới Mẫu Đơn cung. Ta mỗi tuần đều chọn những thứ đồ quý giá nhất để gửi về Sơn Nam cho sư phụ và Uy Vũ. Cuối tháng Tư năm Quý Dậu, Niên Ý viết thư cho ta báo tin sư phụ đổ bệnh. Từ đầu năm tới giờ, tâm trạng của người luôn bất an. Người nói năm nay ta có hạn lớn, nhờ Niên Ý dặn ta đừng sống phô trương quá, cẩn thận kẻo thị phi và tai ương đổ hết lên đầu. Trong phong thư còn có một tờ giấy nhỏ ghi tên mười vị thuốc quý. Ta đoán Niên Ý đã lén nhét vào, bởi vì sư phụ cực kỳ tự trọng, người sẽ không bao giờ nhờ ta gửi thuốc về. Ta ngay lập tức tới Ngự Y viện, nhưng chỉ xin được bảy gói thuốc, ba gói thuốc còn lại rất quý hiếm, không thể đưa cho người có chức vị thấp như ta. Ta bực mình hỏi các ngự y:

- Chả nhẽ các ngươi quên ai là người đang được sủng ái nhất hậu cung hay sao?

- Đơn tần nương nương thứ tội. Chúng hạ thần chỉ làm theo quy củ.

Cảm thấy tranh luận với bọn họ sẽ không đi đến đâu, ta quay trở về Mẫu Đơn cung dưỡng nhan. Ta không quên cho gọi những cung nữ già dặn nhất ở Xuân Sắc cung tới, nhờ họ chỉ dạy cho mình tất cả các phương pháp làm hài lòng nam nhân vào buổi đêm. Ta được cái học mấy trò tiểu xảo rất nhanh. Chỉ sau chưa đầy một tuần, ta tự đánh giá kỹ năng của mình có thể sánh ngang kỹ nữ nổi tiếng nhất Sơn Nam. Một đêm nọ, sau cơn cuồng phong mãnh liệt, ta dụi mặt vào ngực Hoàng thượng, nũng nịu hỏi:

- Hoàng thượng! Thần thiếp có chỗ nào khiến chàng không thoải mái không?

Hoàng thượng lắc đầu. Ta được đà thổ lộ:

- Hoàng thượng không có gì bất mãn là tốt rồi... chả bù cho thần thiếp... cứ bị thiệt á...

- Thiệt ở chỗ nào?

- Thiệt ở chỗ... cái chức tần của thần thiếp... nó... bé tí tị tì ti như con kiến á.

- Muốn lên phi?

Ta gật đầu lia lịa. Chàng nghiêm mặt hỏi:

- Để làm gì? Lấy thuốc cho người ở Sơn Nam ư?

Ta sợ xanh mặt. Hoàng thượng rời khỏi giường, chàng khoác chiếc áo long bào rồi cười khẩy hỏi ta:

- Nàng thử nghĩ coi, nếu như không có lệnh của trẫm thì ngự y sao dám không đưa thuốc cho một vị phi tần đang được sủng ái nhất hậu cung như nàng?

- Vậy là... không phải... thần thiếp chức vị thấp... không được lấy thuốc quý... mà là... Hoàng... Hoàng thượng... cố ý... thử thần thiếp sao?

- Không sai. Chỉ là, kết quả không như ý muốn.

Ta lao tới ôm chàng, lí nhí cầu xin:

- Hoàng thượng! Đừng hiểu nhầm thần thiếp!



Chàng đẩy ta ra, tức tối mắng mỏ:

- Trẫm có thể cho phép nàng lợi dụng trẫm, nhưng không bao giờ cho phép nàng vì hắn mà lợi dụng trẫm.

- Thần... thiếp... thần thiếp...

- Đối với nàng, hắn vĩnh viễn là chân ái.

- Không phải như thế... giữa thần thiếp và sư phụ là tình thân sâu đậm... giữa thần thiếp và chàng mới là tình cảm nam nữ nồng thắm...

- Là thứ tình cảm gì thì trong tim nàng, hắn luôn là quan trọng nhất, trẫm không thể sánh bằng.

- Hoàng thượng! Sư phụ đối với thần thiếp như thầy bu. Phận làm con sao có thể đặt chuyện tình cảm riêng tư của mình lên trên thầy bu? Đổi lại là Hoàng thượng, chàng có thể đặt thần thiếp lên trên Thái hậu sao?

- Trong tim trẫm, nếu như nàng chỉ xếp thứ hai thì không ai được phép xếp thứ nhất!

- Hoàng thượng!

Ta không thể cãi lý với chàng, chỉ đành trơ mắt nhìn chàng rời đi. Suốt nửa tháng sau đó, chàng không hề tới Mẫu Đơn cung. Ta mỗi đêm đều bị hai cung nữ của Thái hậu bí mật đưa tới Phượng Ngọc cung. Bọn chúng trói ta trên giường rồi cắm ba chiếc kim vào bụng ta. Kim tuy dài nhưng rất mảnh, khi rút ra thì chỉ để lại một vết rất nhỏ như vết muỗi đốt. Ta thường xuyên bị đau bụng râm ran, nhưng lại không thể tiết lộ với ai cả vì Thái hậu đem Uy Vũ ra uy hiếp ta. Ta từng ấm ức hỏi Thái hậu:

- Thái hậu! Tại sao người lại tàn độc như vậy?

Thái hậu cười khẩy bảo:

- Thứ hồ ly ích kỷ thích độc chiếm Hoàng thượng như ngươi cần phải được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Sự đau đớn của ngươi vốn chẳng thấm vào đâu so với nỗi bi thương mà mỗi đêm Hoàng hậu và các phi tần khác phải trải qua khi trông ngóng Hoàng thượng trong vô vọng. Nếu xét về độ tàn độc thì thủ đoạn tranh sủng hạ đẳng của ngươi hẳn phải tàn độc gấp vạn lần ta. Đồ tiểu nhân! Ngươi bị người đời gièm pha, khinh bỉ cũng đáng!

Ta cười thầm trong bụng. Một kẻ dành thời gian đi chế nhạo người khác thay vì nỗ lực giành lấy hạnh phúc cho bản thân mình, thực ra chỉ là kẻ thảm hại. Một người đặt những lời gièm pha của thiên hạ lên trên cảm xúc thực trong tim mình, vốn dĩ rất đáng thương. Bị người đời châm chọc thì sao? Mấy lời nhạo báng đó chỉ là ảo thôi, gió thổi cái sẽ bay liền. Tình cảm mà Hoàng thượng dành cho ta mới là chân thực, dẫu ngàn vạn năm trôi qua vẫn khắc sâu trong tim ta.

Vào đêm thứ mười bốn ta ở Phượng Ngọc cung, khi cung nữ vừa mới rút kim ra khỏi bụng ta, phía dưới liền bắt đầu âm ỉ rỉ máu. Rõ ràng hôm ấy không phải ngày dâu đỏ, ta cũng không hề mang bầu nên đương nhiên không bị sảy thai, vậy mà chẳng hiểu sao ta vẫn đau xé ruột gan. Đây là đêm đầu tiên ta vì quá mệt nên không thể đi bộ về Mẫu Đơn cung. Cung nữ của Thái hậu cũng không buồn đưa ta về, bọn chúng thấy ta lả đi liền mặc kệ luôn. Khoảng ba canh giờ sau, ta nghe thấy giọng Hoàng thượng:

- Mẫu hậu! Người hãy thả Đơn tần ra trước khi trẫm san bằng Phượng Ngọc cung.

Những đêm trước, ta chỉ rời khỏi Mẫu Đơn cung chưa đầy nửa canh giờ. Nếu cung nữ lén báo lại cho chàng, chắc chàng chỉ nghĩ ta đi chơi. Nhưng đêm nay, ta đi hơi lâu, có lẽ đã khiến chàng lo lắng. Nghĩ tới chuyện chàng sốt sắng đi tìm mình, trong lòng ta có chút ngọt ngào. Thái hậu ngược lại không vui, người cao giọng nói:

- Hoàng thượng giận quá mất khôn rồi. Đơn tần nổi tiếng mê trai đẹp. Đơn tần không có ở Mẫu Đơn cung thì Hoàng thượng phải tới chỗ nào có trai đẹp để tìm chứ, sao lại tới chỗ ta đòi người?

- Nếu trẫm có thể tìm thấy nàng ở chỗ khác thì đã không phải tới đây. Thái hậu không nên nhiều lời nữa.

- Hoàng thượng mới là người không nên nhiều lời đó. Hoàng thượng tốn thời gian ở đây đôi co với ta, không khéo ở nơi nào đó, Đơn tần đã quằn quại với trai đẹp được mấy mùa xuân rồi cũng nên.

- Người đâu! Lục soát!

Hoàng thượng cực kỳ phẫn nộ. Chàng vậy mà dám cho lính lục soát cung của Thái hậu. Chỉ là, không một ai tìm ra ta cả. Thái hậu đắc chí nói:

- Hoàng thượng nợ ta một lời xin lỗi.

Ta không nghe thấy Hoàng thượng nói gì cả, chỉ nghe thấy tiếng xoẹt một phát, hình như bức tranh vẽ hồ sen treo trong phòng ngủ của Thái hậu bị xé nát. Lẽ nào Hoàng thượng đã sớm biết trong Phượng Ngọc cung có mật thất? Chàng phá cửa đi vào, trông thấy ta nằm thoi thóp trên giường, ánh mắt chàng vô cùng chua xót. Chàng dang tay muốn ôm ta vào lòng, nhưng ta từ chối:

- Hoàng... Hoàng... thượng... thần thiếp... cả người... tanh tưởi... bẩn thỉu...

Hoàng thượng mặc kệ. Chàng cố chấp bế ta lên, đưa ta ra ngoài. Máu đỏ thấm sang long bào của chàng khiến ta hết sức hổ thẹn. Chàng khẩn trương đưa ta về Mẫu Đơn cung. Các ngự y cũng mau chóng tới xem mạch cho ta, bọn họ đều đưa ra một phán đoán chung:

- Bẩm Hoàng thượng, có lẽ Thái hậu đã dùng kim châm Vô Tự với Đơn tần rồi.

Gương mặt Hoàng thượng tối sầm, trông rất dữ tợn. Chàng gằn giọng hỏi ngự y:

- Tạm thời có cách gì cầm máu cho nàng không?

- Bẩm Hoàng thượng, hạ thần sẽ kê đơn thuốc cầm máu. Tuy nhiên, kim châm Vô Tự là bảo vật của gia tộc Phượng Ngọc, hạ thần vô năng không thể giải độc. Nếu như Thái hậu không rủ lòng thương xót, e rằng sau này Đơn tần không thể sinh con cho Hoàng thượng.

Ánh mắt Hoàng thượng như chứa nỗi buồn của cả mùa thu. Ta uống thuốc ngự y kê nhưng không có tác dụng. Thái hậu sai người ghé qua Mẫu Đơn cung chuyển lời cho Hoàng thượng:

- Bẩm Hoàng thượng, kim châm Vô Tự dùng với Đơn Tần là loại kim dài nhất, có rất nhiều công năng. Khoan hãy bàn tới chuyện sinh nở trong tương lai của Đơn tần, trước tiên, chỉ Thái hậu mới có thể giúp Đơn tần cầm máu. Trong vòng nửa canh giờ nữa, nếu Hoàng thượng không qua Phượng Ngọc cung nhận lỗi với Thái hậu thì e rằng Đơn tần sẽ chết vì mất quá nhiều máu.

Ta hận tất cả những người lợi dụng ta để uy hiếp Hoàng thượng. Ta nắm tay chàng, thều thào van xin:

- Hoàng... Hoàng... thượng... thần thiếp... không... sao... cả... chàng... đừng... đừng... hạ... mình...

Mặc ta nài nỉ, Hoàng thượng chỉ hôn nhẹ lên trán ta rồi tức tốc rời khỏi Mẫu Đơn cung. Không lâu sau đó, Ngọc Minh đem tới cho ta một lọ thuốc nước. Ta uống thuốc được vài khắc, máu liền ngừng chảy. Tuy nhiên, ta vẫn thường xuyên bị đau bụng âm ỉ. Ngự y nói trừ khi ta được Thái hậu châm cứu giải độc, bằng không, kiếp này ta không thể mang bầu nữa. Ta buồn nhiều, tủi thân ghê lắm. Suốt một tuần sau đó, ngày nào ta cũng tới Tuệ Long điện, chỉ mong được Hoàng thượng vỗ về. Ngặt nỗi, chàng lạnh lùng không thèm ra gặp ta. Ta đứng bên ngoài, nghe chàng cười đùa trêu chọc Hoàng hậu mà tim đau như bị dao cứa.