Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 5: Nguyện đem kiệu hoa tới rước chàng về phủ




Ta xin được phép phân trần như thế này, ta là ta không có mê trai đâu, thề là chưa từng mê trai luôn. Sư phụ ta đã dạy rồi, sống trên đời không nên mê đắm thứ gì thái quá, càng là thứ mình mê muội càng dễ khiến mình tổn thương sâu sắc. Bởi vậy, muốn an yên thì tốt hơn hết là nên tém tém lại. Ta khẳng định thêm một lần nữa là ta không mê trai nha. Ai bảo ta mê trai ta đánh cho toè mỏ đấy! Ta ăn nhiều xôi nếp, nóng trong người, bị chảy máu cam cũng là chuyện bình thường thôi mà, không có gì ghê gớm cả!

- Tứ cô nương! Ta là Ngọc Minh. Công tử nhà ta đã ra phòng khách. Mời cô nương đi theo ta.

Có tiếng người nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ta thôi không bịt mắt nữa, ấp úng hỏi hắn:

- Người... người vừa tắm... ở trong phòng này... là... là... công tử nhà ngươi hả?

- Còn ai trồng khoai đất này?

Ngọc Minh hỏi lại. Hai má ta lúc này có lẽ đã đỏ như cà chua cuối vụ. Ta cúi gằm mặt, lẽo đẽo đi theo hắn. Ra ngoài phòng khách rồi, ta thẹn chẳng dám ngẩng mặt lên, chỉ quỳ xuống bẩm báo:

- Bẩm quan lớn...

Ngọc Minh cắt ngang lời ta:

- Công tử nhà ta không phải quan lớn.

- Thế công tử nhà ngươi là ai?

Ta hỏi nhỏ. Hắn cũng nói nhỏ:

- Là ai thì cô nương không cần phải biết.

- Vậy ta nên xưng hô với công tử nhà ngươi như nào cho nó phải phép?

- Xưng hô như nào thì tuỳ vào tâm ý của cô nương.

Cái giọng điệu nhàn nhạt như nước ốc của Ngọc Minh sao mà quen đến thế? Không lẽ ta đã từng gặp hắn? Ở đâu nhỉ? Ta chịu, nhớ không nổi. Kệ đi! Ta hỏi hắn:

- Công tử nhà ngươi đã mặc y phục chưa?

- Công tử đã mặc y phục hay chưa cô nương tự ngẩng đầu lên là kiểm chứng được mà.

Ngọc Minh đáng ghét, ta mà dám ngẩng đầu lên thì ta còn phải hỏi hắn làm gì nữa? Ta thành thực nhận lỗi:

- Bẩm công tử, dân nữ vô năng, trót để đôi mắt bẩn của mình mạo phạm ngọc thể của công tử. Dân nữ tội lớn, xin công tử trách phạt.



Ngọc Minh làm bộ não nề nói:

- Tội nghiệp công tử nhà ta, chưa thành thân đã phải chịu nỗi uỷ khuất kinh khủng rồi!

Đấy! Ngay từ đầu ta đã phán rõ chuẩn mà. Rõ ràng vị công tử này chưa thành thân. Thế mà hắn dám lừa ta rằng mợ ba đang có hỷ mới sợ chứ. Thế mà ta cũng ngu để rồi bị lừa, nhục không để đâu cho hết!

- Tứ cô nương! Tấm thân ngọc ngà của công tử nhà ta đã bị cô nương làm cho vấy bẩn. Ta nghĩ đi ngẫm lại thấy nếu như bắt ép người khác chịu trách nhiệm thì không hay cho lắm. Thôi thì Tứ cô nương tự làm tự chịu. Giờ Ngọ ngày mai, mong Tứ cô nương đem kiệu hoa tới rước công tử về phủ.

Ngọc Minh gợi ý. Ta vội vàng chớp thời cơ, giọng nói của ta chưa bao giờ ngọt đến thế:

- Bẩm công tử, đầy tớ của chàng nói rất chí lý. Em tự làm tự chịu. Bởi lẽ đó, em không thể bị xử tử được. Xin chàng hãy tha tội cho em. Em hứa sẽ ngay lập tức về phủ chuẩn bị kiệu hoa. Giờ Ngọ ngày mai, em sẽ mặc yếm đào, váy đỏ, phi ngựa tới rước chàng về phủ làm hiền thục phu quân của em.

- Tứ cô nương! Công tử nhà ta dù sao cũng là nam nhi xuất thân từ gia đình danh giá, không phải nói rước liền rước về được.

- Ý ngươi là sao? Muốn thách cưới hả?

- Phải.

- Bao nhiêu?

- Hai ngàn lượng vàng.

- Gì... gì... cơ? Hai ngàn... cái gì cơ? Bán cả phủ ta đi cũng chẳng gom được ngần ấy vàng. Đắt quá! Hai ngàn củ khoai lang có được không?

Ta hỏi rất chân thành, chẳng hiểu sao Ngọc Minh lại cười sặc. Hắn đùa cợt nói:

- Được. Hai ngàn củ khoai lang thì hai ngàn củ khoai lang. Miễn sao công tử được gả đi một cách đường đường chính chính là ta an lòng rồi.

Ta nghe thấy tiếng ho khan. Có vẻ vị công tử kia thấy khó chịu. Ngọc Minh lên tiếng khuyên giải:

- Bẩm công tử! Tứ cô nương đã có lòng, lại còn rất chân thành, quả là đáng khen. Thôi thì người tha tội cho Tứ cô nương đi. Tứ cô nương chỉ hơi ngơ tí thôi chứ thực ra cũng là người tốt đó ạ. Công tử nghĩ mà xem, không tốt sao có thể nuôi được năm tên đồ đệ béo mầm?

Ngọc Minh tốt bụng nói đỡ cho ta. Ấy thế nào mà hắn vừa dứt lời, ta đã nghe thấy tiếng đổ vỡ. Ngọc Minh ghé tai ta nói thầm là công tử giận quá nên hất đổ cả chén trà. Hắn khuyên ta mau qua đó ôm công tử dỗ dành. Hắn bị điên hả? Làm như ta và công tử nhà hắn thân nhau lắm không bằng? Ta qua đó, nhỡ may phả ra vài câu ngu rồi bị ăn vả thì có phải thiệt thân không? Thấy ta cứ lì lợm quỳ một chỗ, Ngọc Minh bất đắc dĩ phải đi qua chỗ công tử nhà hắn. Ta cúi gằm mặt nên nào có biết công tử ra hiệu gì cho hắn, chỉ nghe được hắn hỏi ta:

- Tứ cô nương từ khi thu nhận đồ đệ thì vẫn luôn cho bọn họ sống trong phủ của mình à?

- Tất nhiên. - Ta thành thật đáp.



Ta lại nghe thấy tiếng đổ vỡ. Lần này, Ngọc Minh tiết lộ cho ta biết cả bộ ấm chén đã vỡ tan tành thành mây khói luôn rồi. Hắn dặn ta cẩn thận lời ăn tiếng nói. Ơ kìa? Hay chửa? Ta đã có lúc nào không cẩn thận đâu?

- Tứ cô nương... năm đồ đệ của cô nương ngoại trừ Ngũ đồ đệ còn nhỏ, bốn người còn lại đều đã tới tuổi lập gia đình rồi. Ta hỏi khí không phải chứ Tứ cô nương đã bao giờ ở chung một phòng với họ chưa?

Ngọc Minh cao giọng hỏi tiếp. Sao hắn biết rõ về các đồ đệ của ta vậy? Khả năng hóng hớt của tên này cũng không phải dạng vừa đâu nha. Ta cáu kỉnh đáp:

- Ngươi hỏi ngu nó vừa. Hiển nhiên là rồi. Ăn chung mâm không lẽ lại ngồi khác phòng? Rồi lúc chơi chọi gà thì sao? Ở riêng phòng thì chơi bằng niềm tin à?

- Tứ cô nương chơi chọi gà có lâu không?

- Không lâu lắm. Mỗi lần chơi thì chỉ từ canh một tới canh năm thôi à.

- Vậy là thâu đêm rồi còn gì?

- Ừ! Có một đêm chứ mấy?

Ta vô tư nói. Tiếng đổ vỡ lần này xem chừng còn kinh khủng hơn cả hai lần trước. Ngọc Minh thì thầm:

- Trấn thủ Sơn Nam mà biết chiếc bình ngọc trị giá một vạn quan tiền của hắn vừa vỡ vụn, chắc nước mắt hắn lấp đầy con sông quê mất.

Ôi chao! Trấn thủ Sơn Nam! Ngọc Minh mà không nhắc tới hắn chắc ta quên luôn vụ tố cáo. Ta bị tấm lưng trần quyến rũ của ai kia làm cho hồ đồ luôn rồi. Ta vội vàng bẩm báo:

- Bẩm công tử! Bữa nay, dân nữ xin gặp công tử là vì chuyện của Lam Hoà...

Ta chưa nói hết câu Ngọc Minh đã cắt lời:

- Ôi Tứ cô nương của ta ơi là Tứ cô nương ơi! Thời khắc nào rồi mà cô nương còn nhắc tới nam nhân khác?

- Ơ hay? Ta đến đây là vì Lam Hoà, không nhắc tới hắn thì nhắc tới ai? Bẩm công tử, dân nữ...

- Thôi... thôi... cô nương thôi ngay đi cho ta nhờ. Vừa mới ban nãy chàng chàng em em tình nồng ý đượm, bây giờ cô nương lại gọi công tử, xưng dân nữ là sao?

Ngọc Minh rối rít hỏi. Ta thành thật đáp:

- Ban nãy ta hẵng còn sợ chết nên xu nịnh tí. Giờ hơi hơi bớt sợ rồi ta lại quên béng mất. Ngươi thông cảm, ta và công tử nhà ngươi có quen biết gì đâu mà tình nồng ý đượm mãi được.

Hình như ta nói to quá hay sao ý! Có lẽ vị công tử kia đã hóng hớt được rồi thì phải. Ta lại nghe thấy tiếng đổ vỡ. Lần này vỡ cái gì thì Ngọc Minh không nói cho ta biết, ta chỉ biết có một mảnh sành sượt qua ngón trỏ của mình. Những giọt máu li ti ứa ra, chỉ là một vết xước nhỏ thôi, không đáng ngại. Thế nhưng, ta lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Có người tiến về phía ta, ngón trỏ của hắn dịu dàng chạm vào ngón trỏ của ta. Da dẻ ta nổi mề đay rần rần. Hắn xé vạt áo của mình, dùng miếng vải đó buộc ngang qua vết xước. Sự ôn nhu của hắn khiến trái tim ta tan chảy. Có một mùi hương dịu nhẹ thoảng qua chóp mũi của ta. Là mùi của hắn. Một mùi hương dễ chịu hơn cả mùi thơm của trăm đoá mẫu đơn quyện lại. Ban nãy, ta trả giá hai ngàn củ khoai lang phải chăng là quá rẻ? Không tính tấm lưng trần quyến rũ kia, chỉ riêng mùi hương này cũng xứng đáng để ta bỏ ra mười ngàn củ khoai lang rồi. Một vị nam nhân ưu tú như công tử đây, để xổng ngoài thiên hạ ngày nào là thất thoát của bổn cô nương ngày đấy!