Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 7: Bệnh mê trai đẹp mãn tính




Vậy à? Không hẳn là không khả thi tức là có khả thi hử? Chắc công tử cũng ưng cái bụng rồi chứ gì? Gớm thôi! Thế mà ban nãy chảnh không chốt luôn, giờ mới chốt thì muộn rồi, công tử đã quay vào ô mất lượt rồi nha. Ta cũng phải chảnh lại cho bõ tức mới được:

- Bây giờ, ta lại thấy không được khả thi lắm đâu. Dẫu sao ta cũng là nền bà con gái, hà cớ gì phải nhịn ăn nhịn mặc để rước công tử nhà ngươi về phủ?

- Thứ lỗi cho Ngọc Minh hỏi thẳng, ban nãy nghe cô nương tính toán, hình như không có mục nhịn mặc?

- Ta tính trong đầu, ngươi biết được hả? Ở đó mà vặn vẹo! Tóm lại, ta đổi ý rồi.

- Thế ý của cô nương bây giờ ra sao?

- Ra sao bổn cô nương không thèm nói cho ngươi biết!

Ta kiêu căng tuyên bố rồi cúi xuống cắn nhẹ vào tay công tử. Ta nào có cắn đau lắm đâu mà hắn lại bần thần như thể hồn đang treo trên mây thế nhỉ? Nhân cơ hội hắn đang lơ đãng, ta gạt tay hắn ra, nhanh chân chạy về phủ tắm gội. Soi mình trong làn nước trong veo, ta chẳng thấy mình nữa, chỉ thấy một cô nương có gương mặt đỏ bừng thôi. Ghét Ngân Hạnh ghê á! Chuẩn bị nước tắm cho ta thì chuẩn bị nước man mát thôi, chuẩn bị nước ấm quá làm gì không biết? Hại da dẻ ta đỏ hết cả lên rồi đây này! Ai trông thấy không biết lại tưởng ta mê trai đến mức đỏ cả mặt thì khổ. Ngân Hạnh kể ra cũng tắc trách nhỉ? Đến giờ Ngọ, ta chả thèm gọi nàng, một mình đi tới công đường. Hải Triều trông thấy ta liền khó xử nói:

- Tứ cô nương! Hải Triều đã tìm ra danh tính của người ở cùng cô nương một đêm tại quán trọ Thảo Linh. Tuy nhiên, thứ lỗi cho ta vô năng, không dám mời người đó ra làm chứng.

- Không sao... không sao... ai cũng có chỗ khó xử. Nước lên đến đâu ta tát đến đó. Không sao cả! Ngươi như vậy là đã có lòng rồi, bổn cô nương ghi nhận.

Ta an ủi Hải Triều nhưng cái mặt hắn vẫn cứ não nề. Đàn ông con trai phải như Hải Triều đây này, không giúp được mỹ nữ, tâm trạng liền ủ rũ. Chẳng bù cho ai kia, đẹp người thôi chớ không có đẹp nết. Nghĩ tới lại thấy ghét à. Ghét quá nên ta phải hỏi cho bõ ghét:

- Công tử nhà ngươi đâu?

- Chuyện nhỏ, công tử không cần phải ra mặt.

Hải Triều nói thầm với ta. Ta nghe mà ngứa hết cả tai. Xử tội Trấn thủ Sơn Nam là chuyện nhỏ, còn đích thân hạ giá tại nhà một thầy bói quèn như ta rồi doạ chém ta mới là chuyện lớn hả? Nực cười!

- Hạ kiệu.

Có tên lính hô dõng dạc. Một loạt các kiệu lớn lần lượt được hạ xuống. Khi các vị quan từ trong các kiệu bước ra, toàn bộ lính tráng đều quỳ xuống, nghiêm trang chào đón Thái phó đại nhân và các vị Tri phủ. Người dân cũng quỳ xuống hành lễ. Thái phó nhân từ cho bọn ta đứng dậy luôn. Tri phủ Thường Tín và sư phụ ta là chỗ quen biết. Mặc dù ta vẫn đang đeo khăn bịt mặt, nhưng hồi nhỏ ta hay bám đuôi sư phụ đi chơi, đã từng ghé qua phủ ông ta không biết bao nhiêu lần rồi. Thành ra, ta có chút run rẩy. Chỉ sợ, ông ta sẽ nhận ra ta rồi mách lẻo với sư phụ. Tháng Chạp năm ngoái, ta cho Tam đồ đệ tới phủ Thường Tín, giả bộ là khách tới chỗ sư phụ xem bói. Ta còn nhờ hắn thay mình biếu sư phụ mười cân giò xào ăn Tết. Nghe nói sư phụ cảm động vô cùng, người ấy thế mà lại đem chuyện mình chưa thành thân ra tâm sự với Tam đồ đệ, một kẻ hoàn toàn xa lạ. Một khi người chưa thành thân, ta quả thực chưa sẵn sàng đối diện với người.

Thật may, Tri phủ Thường Tín chẳng hề nghi ngờ gì cả. Công đường hôm nay còn hơn cái chợ vỡ. Trấn thủ Sơn Nam không chỉ bị các cô nương chửi rủa mà còn bị các Tri phủ tố cáo vì đủ thứ tội tày trời. Hắn dùng uy quyền của mình cưỡng ép các Tri phủ nộp tiền cho mình hàng tháng, bắt bọn họ hàng quý đều phải dâng các mỹ nữ đẹp nhất phủ lên trấn. Nàng nào đẹp xuất sắc thì hắn giữ lại làm thiếp, nàng nào đẹp vừa vừa hắn bán cho các công tử háo sắc. Tất cả các vị Tri phủ khi tố cáo đều có bằng chứng cụ thể, xác đáng, xem ra đã chuẩn bị rất kỹ càng. Có vẻ như việc ta huy động các cô nương ra công đường tố cáo hắn chỉ là đổ thêm một giọt dầu bé tí tị tì ti vào ngọn lửa đang cháy phừng phừng. Nếu không có giọt dầu của ta, lửa vẫn cháy to như thế, Trấn thủ Sơn Nam chắc chắn chẳng thể thoát tội. Hải Triều có vẻ rất sốc. Tính tình Hải Triều thẳng thắn, bộc trực, ta tin bây giờ hắn mới biết chuyện xấu của Lam Hoà. Cơ mà, ta không tin công tử nhà hắn không hề mảy may biết gì. Vậy mà công tử cứ dửng dưng như không, người này, quả thực không thể tin được.

Lam Hoà bị dồn đến chân tường, không thể không nhận tội. Thái phó xử Lam Hoà tù chung thân. Thái phó tịch thu đất đai của hắn chia đều cho các cô nương bị hại, vị chi mỗi người được hơn một mẫu đất. Các nàng phấn khởi cảm tạ ta. Phần của cải còn lại của Lam Hoà được nộp vào quỹ dành cho người nghèo ở trấn Sơn Nam. Người dân xem xử án đắc chí vỗ tay rầm rầm tán thưởng Thái phó. Thị Chuối thấy vụ án của Lam Hoà đã được xử xong liền lao ra giữa công đường tố cáo ta. Ta đã chuẩn bị tinh thần phải vào nhà lao thăm quan thêm chuyến nữa rồi, ai ngờ Diệp Hương cô nương từ đâu xông tới nói lớn:

- Bẩm Thái phó, Tứ cô nương vô tội. Anh rể dân nữ bắt quả tang chị gái dân nữ ngủ với Lam Hoà liền lên cơn đau tim mà chết. Chị Chuối có tật giật mình, sợ chuyện xấu bị bại lộ nên đẩy anh Củ xuống ao, giả bộ như anh chết vì đuối nước.

Thị Chuối tức tối chửi em gái:



- Con tiện nhân kia! Dám ngậm máu phun người! Mày có còn coi tao là chị của mày không thế? Đồ em út mất nết! Thái phó đại nhân! Diệp Hương ăn nói hồ đồ không đáng tin. Mong đại nhân minh xét.

Diệp Hương quát nó:

- Chị im đi! Thời khắc nào rồi mà chị còn đi bơm đặt bịa chuyện vu khống người khác? Có biết khẩu nghiệp tội nặng lắm không? Chị không chịu tu tâm dưỡng tính thì đến kiếp sau cũng không đẻ được đâu!

- Mày mới cần im đấy! Ai bảo mày là chị không đẻ được? Chị từng chửa con của Trấn thủ hẳn hoi nhá! Chẳng qua Trấn thủ nói chưa tới thời cơ thích hợp để đẻ nên chị mới phải uống thuốc phá thai thôi. Chị mày mà giữ thai thì đẻ mấy lứa luôn rồi. Mày đừng có khinh chị!

Thị Chuối buột miệng thừa nhận việc mình ngoại tình. Mọi người khinh bỉ nhìn nó. Thái phó cho người khám nghiệm tử thi của Văn Củ. Kết quả chứng thực lời Diệp Hương nói là hoàn toàn chính xác. Sống mũi ta cay cay. Ta từng làm lễ cầu siêu cho những vong thai của Thị Chuối. Ta từng chứng kiến Văn Củ khóc lóc ròng rã trong lễ cầu siêu vì hắn tưởng phúc đức của mình ít, hại con đen đủi không được chào đời. Hắn từng chua xót bảo tụi nhỏ:

- Đợi khi nào kiếm đủ tiền xây biệt phủ đẹp cho bu tụi bay xong thầy sẽ làm người tốt, sẽ hành thiện tích đức. Tới lúc đó, tụi bay nếu được đầu thai thì nhớ quay về làm con của thầy bu nha!

Khi ấy, ta tưởng ý tứ của hắn chỉ đơn giản là lo xong cho vợ sẽ giúp người chứ không hề biết hắn có ý định làm việc bẩn cho Trấn thủ đến khi kiếm đủ tiền xây phủ mới cải tà quy chính. Ở đời, có những người như hắn, vì tham mà cố làm nốt vài việc ác rồi tự hứa với mình sau này sẽ sửa đổi sau. Chỉ tiếc, không phải ai cũng có cơ hội quay đầu. Chẳng biết trong số những vong thai đó, có bao nhiêu đứa trẻ là con ruột của Văn Củ? Chẳng biết hắn đã được gặp con mình chưa? Khoảnh khắc phát hiện ra người vợ mà mình hết lòng yêu thương ngoại tình, chắc hắn đau lòng lắm. Dẫu đau thì hiện tại có làm được gì nữa đâu, đã hoá thành hư vô rồi. Ta thở dài bảo Thị Chuối:

- Mọi sự nay đã rõ, ngươi đừng ngoan cố nữa. Mau về nhà phát tang đi, dẫu sao ngươi và Văn Củ cũng là tình nghĩa vợ chồng nhiều năm.

Thị Chuối phẫn uất mắng nhiếc ta:

- Ngươi im đi! Đồ đàn bà trơ trẽn dám quyến rũ Lam Hoà. Ta hận không bóp chết được ngươi! Ngươi đừng vội đắc ý! Đừng gáy sớm! Mọi người ở đây dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây này! Con này nhá! Nó không còn trong trắng nữa đâu nhá! Nó cũng như các cô nương bị hại ở đây thôi. Nó từng nhận vườn chuối của Văn Củ để đi gặp khách từ kinh thành. Thật nực cười! Tứ cô nương nổi tiếng quốc sắc thiên hương, giờ mất cái ngàn vàng, còn công tử danh giá nào dám rước ngươi về làm vợ? Thôi thì chuẩn bị tinh thần gả cho chó đi!

Con Thị Chuối khốn nạn dám bôi nhọ danh dự của ta. Cho dù bây giờ ta có mồm năm miệng mười giải thích rằng người đàn ông ta gặp ở quán trọ Thảo Linh chưa từng giở trò đồi bại thì liệu những người ở đây có tin? Không đâu! Họ chỉ tin vào những gì họ muốn thôi. Đàn bà trong cái trấn này nhiều người hận ta ghê lắm, bọn họ cũng giống như Thị Chuối, cho rằng ta cố ý quyến rũ người đàn ông họ thương. Bọn họ không nhân cơ hội này đẩy ta xuống vũng bùn thì ta bé bằng con kiến.

- Chỉ e... Tứ cô nương lâu nay vốn sợ chó... ngộ nhỡ hầu hạ chó không tốt, đến con chó nó cũng bỏ Tứ cô nương thì há chẳng phải là tội nghiệp lắm hay sao?

Đấy! Biết ngay mà! Con Thị Mẹt vừa móc mỉa ta đấy! Con Thị Mơ gian xảo bịa chuyện:

- Tứ cô nương lẳng lơ nhất cái trấn Sơn Nam, ai mà không biết? Năm ngoái, tao từng bắt quả tang nó ngủ với chồng con Thị Mẹt đấy chúng mày ạ!

Thị Mơ nổi tiếng thích buôn dưa, làm gì có chuyện nó bắt quả tang từ năm ngoái rồi đợi tới năm nay mới phao tin? Vớ vẩn! Thị Mẹt thế mà cũng tin lời xằng bậy. Nó hầm hầm lao tới chỗ ta. Tiếc rằng, nó chưa kịp làm gì ta thì đã bị ăn một cái tát xây xẩm mặt mày. Thị Mơ vinh dự hơn, được ăn hẳn ba cái tát. Riêng Thị Chuối được thưởng liên hoàn mười cái tát, nhận thưởng xong chắc nó vui quá nên nhổ một phát ra luôn ba cái răng cửa. Nam nhân vừa tát tụi nó chính là tên đầy tớ đưa cho ta miếng ngọc bội tại quán trọ Thảo Linh. Hắn lễ phép bẩm báo:

- Bẩm Thái phó, công tử có lệnh nghiêm trị những kẻ đơm đặt bịa chuyện bôi nhọ danh dự của Tứ cô nương.

Thái phó xử Thị Chuối ăn cơm tù sáu năm. Khổ thân, mất hẳn ba cái răng cửa thì nhai cơm sao nổi? Tình hình này khả năng cao là phải húp cháo tù rồi. Hồi nhỏ, có lần ta bỏ mứa đồ ăn, sư phụ liền tuyên bố:

- Ta phạt Vô Tư ăn cháo loãng một năm.

Ngặt nỗi, ta mới ăn được một tháng đã chịu không nổi. Ta tức điên doạ sư phụ:

- Sư phụ! Vô Tư thèm cơm lắm! Người không cho con ăn cơm, con sẽ chạy sang nhà hàng xóm ăn trộm cơm để cho người bẽ mặt.



Sư phụ tức tím mặt. Người thách thức ta:

- Được! Vô Tư! Được lắm! Ngươi có giỏi thì ngươi đi ăn trộm cơm ngay và luôn đi! Để ta chống mắt lên ta coi là ta bị bẽ mặt hay là kẻ trộm như nhà ngươi bị tống vào nhà lao? Ta nói cho ngươi biết, cơm trong nhà lao tuyệt đối không đi kèm với thức ăn ngon, cháo trong nhà lao hiển nhiên loãng gấp tỉ lần cháo ta nấu.

- Thật ạ?

- Thật. Đi đi! Đi ngay đi cho ta nhờ! Sau này, có nhà lao lo cơm nước cho ngươi, ta đây cũng đỡ mệt!

Ta sợ xanh mặt, cuống cuồng nhận lỗi:

- Sư phụ! Vô Tư ngu si dám bỏ mứa thức ăn, tội tày đình! Con đã biết lỗi rồi. Mong sư phụ tha lỗi cho con.

Sư phụ có vẻ hài lòng, người đi xuống bếp nấu cơm, kho cá và xào rau cho ta ăn. Ta chưa bao giờ thấy hạt cơm nó ngon, nó ngọt, nó dẻo như khi ấy. Cũng kể từ đó, đối với ta, cháo loãng là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Bất kể người nào phải ăn cháo loãng hay sắp có nguy cơ phải ăn cháo loãng, ta đều cảm thấy thương xót. Thị Mơ chưa có diễm phúc được vào nhà lao ăn cháo loãng. Thái phó đích thân viết cho nó một tấm biển:

"Thị Mơ ta đơm đặt bịa chuyện vu oan cho Tứ cô nương, không phải do ta cố ý. Ta chỉ đơn giản là một người con gái Sơn Nam mắc bệnh thối mồm lâu năm. Bệnh của ta rất nặng, chữa mãi không khỏi. Bởi lẽ đó, ta thở ra lời nào, lời ấy liền có mùi thum thủm.

Ta chính là... thân bất do kỷ a!"

Cuộc đời của Thị Mơ, có lẽ chưa bao giờ rực sáng như hôm nay! Đâu phải ai cũng có phúc phận được cầm tấm biển có nét chữ rồng bay phượng múa của Thái phó đi dạo một vòng quanh trấn đâu. Phúc phận lớn lao là vậy nhưng đàn bà trong trấn chẳng ai muốn nhận. Bọn họ tuyệt nhiên không dám xì xào bán tán gì về ta nữa. Có người tốt bụng bảo vệ ta nhưng lại không xuất hiện ở công đường, có lẽ muốn giấu mặt. Thứ cho ta tội tò mò, ta đã bám đuôi cao thủ tát không trượt phát nào. Hắn lén lút đi tới bờ sông gặp chủ nhân. Chủ nhân của hắn, hoá ra lại chính là vị công tử đeo mặt nạ. Ngọc Minh đang che ô cho công tử. Ta núp sau đống rơm hóng hớt.

- Bẩm công tử, Ngọc Trí đã hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, Ngọc Trí có linh cảm Tứ cô nương đã nhận ra Ngọc Trí chính là người đưa ngọc bội cho cô nương. Để tránh những hiểu nhầm không đáng có, công tử nên đích thân giải thích tường tận mọi việc với cô nương.

Ngọc Minh giãy nảy bảo:

- Ngươi điên hả? Công tử đang bị viêm họng, sao có thể nói chuyện với Tứ cô nương được?

Ngọc Trí ngây thơ hỏi:

- Công tử bị viêm họng chứ có phải bị câm đâu mà không nói được?

- Cái đồ ngốc này nữa! Viêm họng tất nhiên là vẫn nói được. Cơ mà nói với ta, với ngươi, với người này, người nọ, chứ tuyệt đối không thể nói với Tứ cô nương. Tứ cô nương mong manh như sương sớm, nhỡ công tử mở mồm mà phát ra những âm thanh khàn khàn, chỉ e sẽ làm Tứ cô nương sợ hãi.

- Ôi dào! Ngươi cứ lo bò trắng răng! Tứ cô nương mắc bệnh mê trai đẹp mãn tính. Đã là mỹ nam thì miệng có nhả ra rắm Tứ cô nương cũng chẳng để tâm đâu. Mải ngắm trai đến lú lẫn rồi thì biết cái gì nữa?

Ngọc Trí bôi bác ta. Ta cáu điên, nắm tay thành quyền xông tới chỗ hắn. Tên khốn nạn dám tránh đòn, hại ta đấm thẳng vào ngực công tử. Nội công của người này kể cũng thâm hậu ra phết, ta đấm mạnh vậy mà hắn vẫn có thể đứng vững, còn cười mỉm mới ghét chứ. Ta tưởng như ta vừa đấm vào đá vậy đó. Ta mếu. Hắn liền tắt ngấm nụ cười, vội vã cầm lấy nắm đấm của ta. Chẳng biết có phải do hắn cuống quá hay không mà quên béng mất chuyện mình bị viêm họng. Hắn hốt hoảng hỏi thăm ta:

- Đau không?