Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả

Chương 17: Một khởi đầu mới




Một ngàn năm sau, tam giới được hình thành trở lại, tất cả đã đi vào quỹ đạo của nó. Trên Thiên giới đang tất bật chuyện chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho Đế tôn, người đứng đầu của Thiên giới và cũng là người trẻ nhất trong lịch sử thăng Thần chỉ mới hơn một ngàn tuổi. Đế tôn trong trang phục mình đang mang giáp, tóc được búi cao hết lên, trong tay cầm kiếm từng bước tiến vào đại điện. Anh ta đi lên vị trí cao nhất, ngồi vào chiếc ghế Thiên đế, sau đó bỗng chốc biến thành một vị lãnh đạo nho nhã, trên người với bộ y phục màu trắng và tóc đã thay đổi không còn búi cao hết lên nữa, trên trán cũng đã hiện lên dấu ấn của Thiên tộc. Không lâu sau đó khoảng gần mười người đã được triệu kiến đến, họ chia thành hai hàng đứng trước mặt Đế tôn hạ người xuống bái kiến, sau đó là được nghe lời trách mắng: "Ta chỉ vừa mới đi luyện binh có mấy ngày, ở Thiên cung các ngươi rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm lại đi tranh đấu với nhau, đây đâu phải là Thiên An Môn."

Bên cạnh Đế tôn còn có một tay sai thân cận là Sở Hoàng hắn không chỉ là người hầu hạ cho Đế tôn mà còn được Đế tôn ban cho cái quyền cai quản Từ Vân điện. Từ Vân điện là một cung điện nằm cạnh Thiên cung, đó là nơi thay cho Thiên An Môn trước kia. Từ khi quận chúa hy sinh, các sư huynh đệ của Thiên An Môn đều đã xuống hạ giới sống như những bá tánh cứu giúp đời thường. Chỉ riêng Chấn Vương sư huynh vẫn còn sống trên Thiên giới bởi vì người của Y tộc luôn có một nhiệm vụ phải chăm sóc sức khỏe cho huyết mạch của Tiên đế và bào chế Bách dược mỗi năm.

Không phải vì được Đế tôn ưu ái mà Sở Hoàng trở nên kiêu ngạo, hóng hách đâu. Anh vẫn luôn được mọi người yêu mến bởi tính cách ôn hòa và sự công bằng của mình. Thân phận của Sở Hoàng không ai khác chính là con trai út của Chấn Vương điện hạ, tuy là một người của Y tộc nhưng Sở Hoàng lại rất khác so với anh chị của mình, anh thích được học võ, chiến đấu chống lại cái ác chính vì thế mà Sở Hoàng mới xin đi theo Đế tôn.

Những người được triệu kiến đến đại điện hôm nay cũng chính là những người đánh nhau loạn xạ, mất trật tự ở khắp mọi nơi nguyên nhân là vì họ muốn tìm ra kẻ mạnh nhất để làm sư huynh của Từ Vân điện nhưng từ lâu Từ Vân điện chỉ là một nơi dùng để dạy văn, dạy pháp thuật, là cái noi học đạo cho những con cháu của những người có công với Thiên giới. Không giống Thiên An Môn trước kia là nơi tu luyện của khắp học sĩ ở mọi nơi đổ về, ai cũng học được không phân biệt cao thấp và hằng năm như mọi người đều biết là sẽ tổ chức những cuộc thi cho các học sĩ tranh tài với nhau. Lần này những con cháu của gia đình bình thường đều được Sở Hoàng khuyên xuống hạ giới tìm Tản Dương để theo học còn Từ Vân điện của Thiên giới nhất quyết chỉ dạy những người có công và những người từ Thượng tiên trở lên. Bởi vậy mới nói để được tu luyện ở Từ Vân điện là một điều rất khắc nghiệt, ấy vậy mà có rất nhiều người khao khát được rèn luyện trong đó bởi vì đó là nơi tu tiên của khá nhiều Thượng thần, không những vậy đó cũng là nơi hấp thụ nhiều Tiên khí, rất thích hợp cho việc luyện tập pháp thuật và trước đây đó chính là Vương điện cũ, nơi ở của Chiến thần Trường Vương, Vương điện kể từ sau khi Thượng thần ra đi đã trải qua rất nhiều tên gọi, nó cũng được di dời khá nhiều lần và bây giờ nó được xem như một cung điện độc lập thật sự.

Tất cả những tên gây rối đều đã bị Đế tôn phạt đi quét dọn Thiên cung, thời điểm này ở Thiên giới có rất nhiều việc, các cung nữ bận việc làm không xuể, bây giờ hên là đã có một đám người đến giúp rồi.



Hoa thần đến.

Đế tôn đích thân đi xuống khỏi chiếc ghế mang chức vị cao nhất Thiên giới để cúi đầu chào Hoa thần ở cự ly rất ngắn. Anh rất tôn trọng bà ấy bởi vì có một khoảng thời gian khá dài, chính Hoa thần là người đã nuôi dạy và chăm sóc anh.

"Đã khá lâu rồi Đế tôn không quay trở lại Hoa giới thì phải." Hoa thần được mời ngồi vào bàn và được cung nữ dâng trà lên, bởi lẽ bà ấy nói như vậy là do Đế tôn bận đi luyện binh, điều này cũng đã được anh ta giải thích cặn kẽ lý do vì sao dạo gần đây anh ta không đến Hoa giới.

Tuy nhiên Hoa thần đến đây chỉ là để nhắc cho Đế tôn nhớ một chuyện. Năm trăm năm trước, khi Đế tôn rời khỏi Hoa giới để trở lại làm chủ Thiên cung, anh đã từng bị thu hút bởi một bông sen đặc biệt trong hồ sen thượng uyển, nó đặc biệt bởi vì bông sen ấy có hai màu một nửa màu xanh và nửa còn lại màu hồng. Đế tôn hết lời khen ngợi dành cho nó, khi nhìn thấy Đế tôn ngợi ca bỗng nhiên hoa sen ấy tỏa sáng rực rỡ hơn như muốn đáp lời cảm ơn. Hoa thần vô tình thấy sự hứng thú của Đế tôn dành cho hoa sen đặc biệt nên đã ngỏ ý nói sẽ tặng nó cho anh, đợi khi nào hoa sen trưởng thành, lúc nó nở đẹp nhất và đến ngày đó, Đế tôn cũng đủ chín chắn để đón nhận hoa sen, lời ẩn ý ấy tuy nghe có vẻ khó hiểu nhưng Đế tôn lúc đó vẫn đồng ý đón nhận món quà mà Hoa giới tặng cho mình.

Và hôm nay đã đến lúc Hoa thần thực hiện lời hứa của mình. Bà đem đúng hoa sen hai màu đó đến trước mặt Đế tôn, nhìn thấy nó anh chợt nhớ lại thời điểm đó, lần đầu tiên anh bị sắc đẹp của bông hoa này thu hút, đã hơn năm trăm năm rồi bây giờ được nhìn thấy lại, Đế tôn vẫn không che giấu được niềm vui của mình, ánh mắt anh tha thiết y hệt như hôm đó Hoa thần thấy Đế tôn đứng trước hồ sen.

"Người vẫn còn nhớ mà đích thân mang đến đây cho con sao?" Đế tôn đến gần với Hoa thần hơn.

Sau đó Hoa thần vẫy tay một cái hoa sen bỗng trở thành hai đứa bé gái vô cùng xinh đẹp, bà mỉm cười: "Đế tôn vẫn còn thích chứ?"



Đế tôn hoang mang tột độ: "Không ngờ hoa sen hai màu này lại là hai bé gái sao?"

"Đế tôn chính là người có duyên với hoa sen hai màu này nhất, năm đó ta đã đoán trước được hoa sen này nhất định sẽ đi theo người cho nên ta mới hứa là sẽ tặng nó cho con." Hoa thần cố ý mang hoa sen đến đây, để hai bé gái này đi theo hầu hạ cho Đế tôn, nếu Đế tôn không nhận thì xem như duyên đến đây là hết vậy.

"Tiên nữ Trình Đan xin bái kiến Đế tôn." Cô chị đã mời lời trước, tính cách cô chị này có vẻ chững chạc hơn cô em và sự tự tin cũng rất tốt, người thì vô cùng duyên dáng, miệng luôn nở nụ cười nhìn vào đã rất hài lòng.

Thấy chị mình nói vậy, cô em đang ngơ ngác nhìn xung quanh cũng lên tiếng: "Thần là Trích Tâm, bái kiến Đế tôn." Cô em này hơi rụt rè một chút bởi vì đây là lần đầu tiên được trở thành người và còn được diện kiến Đế tôn nên đối với một cô gái nhỏ nhắn như thế này thì lo sợ là chuyện hết sức bình thường thôi. Chị của mình duyên dáng bao nhiêu thì cô em này lại dường như đem hết sự duyên dáng của mình dục xuống sông rồi.

"Đa tạ Hoa thần ban cung nữ cho con, con nhất định sẽ dạy dỗ họ nên người, không phụ lòng của Hoa thần." Tưởng chừng Đế tôn có Sở Hoàng rồi thì sẽ không nhận hai cô gái này nữa nhưng dù gì cũng do chính bản thân mình nên Hoa thần mới có lời hứa này, xem như Đế tôn miễn cưỡng nhận vậy.

Hoa thần có việc nên đã về Hoa giới trước, Đế tôn nhìn hai cô gái đứng giữa đại điện cũng không biết làm gì nên đã kêu Sở Hoàng sắp xếp chỗ ở cho hai cô gái này.



Sở Hoàng chẳng khác nào như một người tổng quản, anh đưa hai cô gái đến Phủ Ngọc Dịch, nơi đó được xây nhằm mục đích làm thư phòng đọc sách, nghỉ ngơi và luyện pháp khoa thứ hai của Đế tôn ngoài nơi ở chính là Trường An điện. Trong Phủ được trang trí rất nhã nhặn và dân thường, hai căn nhà trong Phủ cũng được làm bằng gỗ quý, xung quanh Đế tôn bố trí một mảnh vườn rất xinh đẹp và đa dạng, những loài hoa ở đây đều được chính tay Đế tôn xin từ Hoa giới về đây để trồng và chăm bón chúng, cũng đủ thấy Đế tôn yêu thích chúng như thế nào.

"Hai ngươi tạm thời ở đây đi." Sở Hoàng đã căn dặn những việc cần thiết, những điều nên làm và không nên làm để tránh làm Đế tôn nổi giận. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì Sở Hoàng cũng rời đi.

Vừa thấy chiếc giường êm ái, Trích Tâm đã lao ngay lên nằm ngửa mặt tận hưởng cảm giác thoải mái này. Thấy sự vô tư của em mình, Trình Đan đã chỉnh đốn ngay: "Chúng ta không còn sống trong hồ sen nữa, Hoa thần đưa chúng ta đến đây là để hầu hạ cho Đế tôn."

Cô nàng nghịch ngợm nghe vậy liền ngồi dậy, tuy nhiên cô cũng có ý kiến riêng của mình: "Ở Thiên giới này đâu có thiếu cung nữ đâu, nhất là Đế tôn, người hầu hạ không bao giờ thiếu vậy tại sao còn cần thêm hai chị em mình để làm cái gì?"

"Chúng ta đã trở thành người rồi, muội còn nhỏ nên không hiểu được, sống ở đây được ngày nào hãy cố gắng học hỏi và rèn luyện." Sau khi nói xong, Trình Đan đi ra khỏi Phủ để tham quan Thiên giới, nơi mà nàng nghĩ là sẽ học hỏi được rất nhiều điều, Thiên giới cứ như một điều gì đó rất mộng mơ, là nơi có Đế tôn anh dũng, người mà Trình Đan rất ngưỡng mộ và khâm phục. Được đặt chân đến đây, được sống gần với thần tượng còn được chăm sóc và nhìn thấy thần tượng mỗi ngày đó cứ như là giấc mơ vậy, còn gì sung sướng bằng, Trình Đan thích thú đi tham quan khắp mọi nơi ở Thiên giới. Còn cô nàng Trích Tâm thì chỉ muốn đặt lưng xuống chiếc giường êm ái để đánh một giấc ngon lành thôi.