Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 111




Thời điểm bị bắt, trong lòng Lão Bạch còn ôm một mâm thịt nướng nướng đến màu vàng kim tản mát ra mùi thơm mê người, khóe miệng còn chảy một dòng nước miếng trong suốt. Vừa rồi xương gà rừng quyến rũ con trùng thèm ăn của nó ra, nó không chịu nổi mùi thơm mê hoặc, bị ma quỷ ám mới sẽ vì một mâm chim trĩ nướng đi mạo hiểm. Nhưng ai biết thịt mới vừa đưa vào trong miệng, còn chưa kịp thưởng thức một chút nào, đã bị người bắt được.

"Chít chít... Chít chít chít chít..." Ngươi thả chuột gia gia ra, ngươi mau thả chuột gia gia ra! Lão Bạch bị người bắt trong tay, trên người bị một tầng sương mù màu đen vây quanh, giãy giụa như thế nào cũng không hữu dụng, trong lòng cũng bắt đầu nóng nảy.

Thị đồng giam cầm Lão Bạch trong tay mình, mang về trong sơn động giao cho quân thượng xử trí.

"Quân thượng, hiện tại thi hành luôn hay không?" Quân thượng nói muốn lột da lăng trì tặc tử này, trong tay thị đồng cầm một thanh dao găm hiện ra u quang.

Nam nhân xốc mở mí mắt ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn con chuột trắng trong tay thị đồng, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm không có chút biểu cảm nào, môi mỏng khẽ nhúc nhích, nói: "Giết!"

Giết?

Lão Bạch ngây ngẩn cả người, không phải ăn trộm một mâm thịt chim trĩ thôi sao? Lại muốn giết mình? Làm sao người này lại độc ác như vậy?

"Chít chít... Chít chít chít chít..." Chuột gia gia trả thịt lại cho ngươi là được, ngươi đừng giết chuột gia gia mà...

Thiên phú dị bẩm của Lão Bạch có thể câu thông theo ý người, nhưng thiên phú của nó lại không có đất dụng võ nào với nam tử ngay trước mắt này.

Nó nóng nảy, muốn cầu xin tha thứ lại nói không nên lời.

"Vâng. Thuộc hạ lột da xử tử tặc tử này." Thị đồng không muốn làm dơ bẩn tầm mắt quân thượng, liền mang Lão Bạch đến bên ngoài sơn động.

...

Bên kia, ở trong rừng rậm đám người Dạ Thất Thất lấy tốc độ cực nhanh đi tới. Nàng và Lão Bạch tâm ý tương thông, có thể cảm nhận được hiện tại trong lòng Lão Bạch đang sợ hãi, nàng lại tin tưởng hiện tại Lão Bạch gặp phải nguy hiểm.

Nếu như nàng biết rõ Lão Bạch lâm vào hiểm cảnh là vì một mâm thịt chim trĩ nướng gây ra, không biết tâm tình của nàng giờ phút này sẽ là cái dạng gì?

"Không còn kịp rồi, Lôi Bằng, ngươi cõng ta, mau!" Dạ Thất Thất hiện tại không có linh lực nên tốc độ cũng không theo nổi ngay cả Phong Tháp Tháp, tiếp tục như vậy đợi đến khi nàng đuổi tới khẳng định đều đã muộn.

Rơi vào đường cùng, nàng đành để cho Lôi Bằng cõng nàng, cho hắn ăn một viên đan dược gia tốc vận hành linh lực, hết tốc độ tiến về phía trước, về phần mấy người khác thì có hơi chút chậm một chút.

Thời điểm Dạ Thất Thất chiếu theo cảm ứng với Lão Bạch đuổi tới, thị đồng đã treo Lão Bạch ở trên một cây khô, chủy thủ trong tay đã rạch một đường trên da lông màu trắng của Lão Bạch...

"Dừng tay... Mau dừng tay..." Dạ Thất Thất thật xa trông thấy một bóng lưng quen thuộc, nhưng mà toàn bộ chú ý của nàng chính là Lão Bạch toàn thân chật vật, lại bị thương đổ máu.

"Chít chít... Chít chít chi..." Nhóc con mau cứu cứu chuột gia gia, người này muốn lột da chuột gia gia, bên trong còn có một đại ma đầu muốn lăng trì xử tử chuột gia gia!

Vừa thấy được Dạ Thất Thất, Lão Bạch giống như nhìn thấy chính mẹ ruột của mình vậy, kích động kêu gào!

Thị đồng nhướng mày, mặc dù cảm thấy giọng nói sau lưng có chút quen tai, nhưng lại không ngừng động tác trong tay.

Vì cứu Lão Bạch, Dạ Thất Thất cũng bất chấp chính mình vẫn còn ở trên lưng Lôi Bằng, thấp giọng nhất thét lên: "Tử Tiêu, đi!"

Cảm nhận được kiếm khí bén nhọn truyền đến sau lưng, đáy mắt thị đồng thoáng cái rùng mình, chủy thủ trong tay trong nháy mắt bao trùm một tầng khói đen, mang theo hơi thở âm lãnh bay về phía sau lưng...

"Thất Thất cẩn thận..."

"Chít chít chít chít..." Nhóc con cẩn thận!

...

Đây là... Kim tử?

Thông qua hơi thở này Dạ Thất Thất nhận ra thân phận của đối phương, nhưng hết thảy đã quá chậm!

Thanh chủy thủ mà Kim tử ném ra kia tồn tại lực ăn mòn cực mạnh, trực tiếp đâm thủng Chiến Phủ, xuyên qua xương bả vai của Lôi Bằng, cắm ở trên vai trái Dạ Thất Thất.

Đây là thân thể Dạ Thất Thất cường hãn mới sẽ như thế, nếu như đổi là một người khác, chỉ sợ sẽ bị âm hàn chi khí trên cây chủy thủ này giết chết trong nháy mắt.

"Dạ cô nương, sao lại là ngươi?" Lúc này Kim tử mới nhìn rõ ràng người đến là Dạ Thất Thất, trong nội tâm tràn đầy hối hận.

Xong rồi!

Hắn lại đả thương Dạ cô nương quân thượng quan tâm, hắn chết chắc rồi!

Dạ Thất Thất nhảy xuống từ trên lưng Lôi Bằng, không có nhìn qua Kim tử, trước hết vội vàng cho Lôi Bằng uống một viên đan dược, trước phải khống chế âm hàn chi khí trong cơ thể hắn đã.

"Mấy ngày không thấy, Kim tử, chủ tử nhà ngươi có khỏe không?"

Cho dù trong lòng Dạ Thất Thất tức giận muốn chết, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra dáng tươi cười giả tạo. Lão Bạch đang ở trên tay bọn họ, Lôi Bằng vì nàng bị âm hàn chi khí cực kỳ bá đạo gây thương tích. Bây giờ linh lực của nàng hoàn toàn không có, năng lực kém người. Nếu như không muốn chết, nàng ngoại trừ ủy khuất chính mình cũng không có biện pháp khác.