Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 114




Nhưng, bị tưởng niệm sâu nặng làm choáng váng đầu óc, Viêm Minh lại quên mất lời lúc trước người kia đã nói với hắn. Trước khi Thất Thất của hắn chủ động nhớ lại hết thảy, hắn tuyệt đối không thể dùng bất kỳ phương thức nào khác cố gắng làm cho nàng khôi phục ký ức, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Trước mắt, trong đầu Viêm Minh chỉ muốn làm cho Thất Thất của hắn nhận ra hắn, cũng không quan tâm cái gì khác nữa.

Sâu trong đáy mắt thoáng cái đỏ hồng, trong lòng bàn tay Viêm Minh xuất hiện một tia sáng màu đen. Hắn dè dặt chuyển tia sáng màu đen trong tay qua mi tâm Dạ Thất Thất, nhắm mắt lại, linh hồn của hắn trong nháy mắt xuất hiện ở trong đầu Dạ Thất Thất.

Hắn đang chuẩn bị dùng bí pháp đánh thức ký ức Dạ Thất Thất, cũng không ngờ, còn không đợi hắn ra tay, trước mắt liền sáng lên một ánh sáng màu vàng chói mắt!

Viêm Minh còn chưa kịp ngăn cản, liền bị ánh sáng màu vàng kia đuổi ra khỏi đầu Dạ Thất Thất.

"Làm sao có thể?" Vẻ mặt Viêm Minh tràn đầy khiếp sợ nhìn vào Dạ Thất Thất đang ở trong trạng thái hôn mê, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Vậy mà lại có thể dễ dàng đuổi hắn ra như thế, bản lĩnh kia thông thiên tới cỡ nào mới có thể làm được?

Sau khi khiếp sợ, Viêm Minh chưa từ bỏ ý định một lần nữa tiến vào ý thức trong đầu Dạ Thất Thất. Nhưng mà lần này, hắn cẩn thận hơn rất nhiều, cũng để cho hắn phát hiện vòng ánh sáng màu vàng kia ở chỗ sâu trong đầu Dạ Thất Thất.

Chẳng lẽ chính là cái này phong tỏa giam cầm ký ức Thất Thất?

Liếc mắt một cái Viêm Minh liền nhìn ra cái vòng ánh sáng này có chỗ bất đồng, trong lòng cũng dâng lên vài phần tức giận!

Thế nhưng có người hạ cấm chế lợi hại như thế với Thất Thất, khó trách nàng không cách nào nhận ra mình, thậm chí quên mất sự hiện hữu của mình, người hạ cấm chế Thất Thất đến tột cùng là có mục đích gì?

Ngay tại thời điểm Viêm Minh vắt óc suy nghĩ vẫn không cách nào giải thích được, trên cổ Dạ Thất Thất đột nhiên truyền ra một luồng ánh sáng màu trắng...

Ánh sáng qua đi, một bóng dáng lôi thôi xuất hiện trong sơn động, Viêm Minh liếc mắt một cái liền nhìn ra bóng dáng này cũng không phải là thật thể, chỉ là một hình chiếu ánh sáng.

Ngay cả một hình chiếu ánh sáng không có bất luận tính công kích gì cũng làm cho trong lòng Viêm Minh tràn đầy đề phòng, đơn giản cũng là vì hình chiếu này phát ra từ trên người Dạ Thất Thất.

"Ngươi là người phương nào?" Viêm Minh bảo hộ Dạ Thất Thất ở sau người, ánh mắt lạnh như băng nhìn hình ảnh này.

"Ngươi chính là cái người đụng vào cấm chế của Tiểu Thất Thất?" Hình ảnh kia đánh giá trên dưới Viêm Minh một phen, vươn tay gãi gãi tóc giống như tổ chim của mình, nhướng mày hỏi.

Hình ảnh hình chiếu ánh sáng này không phải ai khác, chính là Lão Phong Tử sư phụ Dạ Thất Thất. Hắn biết cấm chế mình hạ ở trong đầu Dạ Thất Thất bị đụng vào, trong nội tâm rất là lo lắng an nguy tiểu đồ đệ, nhưng hắn lại trở ngại ước định không thể xuất hiện ở Ngũ Hành đại lục. Cân nhắc hết lần này đến lần khác, vẫn quyết định phái ra một trong bốn người đệ tử đến Ngũ Hành đại lục. Hắn không thể trực tiếp can thiệp vào mệnh số tiểu đồ đệ, không có nghĩa là đệ tử khác của hắn không thể trợ giúp cho nàng. Lão Phong Tử biết cách làm của mình như thế là không đủ quân tử, nhưng vì đồ đệ hắn cũng mặc kệ rồi, cùng lắm thì đánh một trận cùng cái lão già kia.

Cái gì số trời hắn lười phải quản, dù sao hắn cũng tiêu dao nhiều năm như vậy, hiện tại muốn dùng đại nghĩa đến trấn áp hắn, không có cửa đâu! Cái khác hắn lười phải quản, đồ đệ của hắn nhất định không được xảy ra chuyện gì, những lão già kia khó chịu cứ tới tìm hắn, đến bao nhiêu hắn đánh bấy nhiêu.

"Ngươi đến tột cùng là người phương nào?" Từ trên người người này Viêm Minh lại cảm giác được một sự uy hiếp, đây chỉ là một đạo hình ảnh liền có uy áp lớn như thế, vậy bản tôn phải có tu vi thông thiên? Chẳng lẽ chính hắn là người hạ cấm chế Tiểu Thất Thất?

Lão Phong Tử không mặn không nhạt liếc nhìn Viêm Minh một cái, ở trong lòng chấm điểm cho hắn (VM). Hắn (LPT) nhìn thế nào cũng cảm thấy tiểu tử này không xứng với Tiểu Thất Thất của hắn. Vô luận là từ góc độ nào, hắn đều so ra kém hơn bốn tên đồ đệ, hắn vẫn cảm thấy Tiểu Thất Thất nên lựa chọn từ một trong bốn tên tiểu tử kia dù sao cũng tốt hơn.

"Thân phận của ta không có quan hệ gì với ngươi, ngươi đừng ở đây cố gắng đụng vào cấm chế trong đầu Tiểu Thất Thất, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!" Lão Phong Tử nói xong câu đó, nhìn Viêm Minh thật sâu một cái, hình ảnh hóa thành một luồng sáng chói mắt, hoàn toàn không có nhập vào mi tâm Dạ Thất Thất.

"Cấm chế trong đầu của nàng là bùa bảo vệ tính mạng của nàng, không muốn nàng hồn phi phách tán thì không cần chạm vào!" Trước khi hình ảnh Lão Phong Tử biến mất, lưu lại những lời này ở trong tai Viêm Minh.