Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 119




Nam Đình bởi vì sau khi Thủy Thanh Khuynh cùng Dạ Thất Thất tan rã trong không vui, liền tìm ba gã thiếu niên khác thực lực cũng không tệ lắm thành một tổ, cộng thêm Thủy Thanh Khuynh tu vi không kém năm người tạo thành một chi đội ngũ tiến vào bí tịch khảo hạch.

So sánh với vận khí của Thủy Thanh Ngạo, hiển nhiên đám người Nam Đình kém hơn rất nhiều, vừa tiến vào bí tịch liền gặp một đầu Liệt Diễm hùng sư mạnh mẽ, bọn họ mất một phen công phu thật lớn mới đánh chết đầu hung sư kia, lại bởi vì động tĩnh quá lớn rước lấy một đầu Đại Địa cự hùng, da dày thịt béo, tính tình bạo ngược Đại Địa cự hùng đang ở trong một loại trạng thái phi thường tức giận, dù là Nam Đình và Thủy Thanh Khuynh bị Đại địa vây xung quanh, cũng rơi vào vô cùng chật vật.

Thật vất vả, bọn họ tìm được cây băng phách ngọc liên sắp hoàn toàn thành thục này, nhưng lại bởi vì thời cơ chưa tới không thể lập tức hái lấy.

Nửa canh giờ, chỉ cần nửa canh giờ cây băng phách ngọc liên này sẽ triệt để thành thục, cũng không đợi hắn đợi đến băng phách ngọc liên thành thục, liền có hai chi đội ngũ khác cũng một trước một sau tìm tới chỗ này.

Ba chi đội ngũ, mười lăm người, ai cũng không muốn buông tha cho thuốc tiên sắp thành thục.

"Vương Tu Vân, mọi việc chú ý thứ tự đến trước và sau, cây băng phách ngọc liên này là chúng ta phát hiện trước, các ngươi đừng mơ tưởng đánh chủ ý cây băng phách ngọc liên này." Thủy Thanh Khuynh nhận ra một người trong hai tiểu đội ngũ trước mắt này, Vương Tu Vân kia là Vương gia tộc phụ thuộc Hỏa tộc, người bên cạnh Hỏa tộc đại thiếu Hỏa Kỳ Vân.

"Thiên địa tài bảo có thể thuộc về ai! Nếu như giống như Thủy tiểu thư ngươi nói, ai trước trông thấy liền là của người đó, vậy ta đi bảo khố Thủy tộc ngươi nhìn một lần, chẳng phải bảo vật trong bảo khố thủy tộc ngươi tất cả đều thuộc về ta sao? Nếu quy củ thủy tộc là như thế, vậy khi ra khỏi bí cảnh ta liền gọi người cùng đi bảo khố thủy tộc nhìn một lần vậy." Vương Tu Vân cao lớn thô kệch, vóc người to con, người cũng không ngốc, nếu bị bề ngoài của hắn che kín mắt cho rằng hắn là loại mãng phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, vậy ngươi sẽ phải thua thiệt lớn.

Vương Tu Vân từ nhỏ liền đi theo bên cạnh Hỏa Kỳ Vân, hai người giống như thân huynh đệ, tình nghĩa thâm hậu. Hỏa Kỳ Vân từ nhỏ nhận hết sủng ái gia tộc, tùy hứng bá đạo, không thích động não, ba phen mấy bận hắn bị những người ghen tị đỏ mắt tính kế thua thiệt, đều là Vương Tu Vân bí mật giúp hắn nghĩ kế, không biến sắc trả thù lại.

Cũng lần trước, Vương Tu Vân vì chế tạo một binh khí tốt, rời khỏi Hỏa tộc, không cùng Hỏa Kỳ Vân đi ra ngoài rèn luyện, làm cho linh hồn hắn bị thương, ngay cả tu vi cũng giảm hai cấp, vì thế, Vương Tu Vân phi thường tự trách.

Lần này hắn tới tham gia khảo hạch Học viện Xích Hỏa, mục đích chủ yếu là từ trong nơi bí cảnh này tìm được thuốc tiên trị liệu cho Hỏa Kỳ Vân!

Hiện tại thật vất vả gặp cây băng phách ngọc liên khó gặp này, sao hắn có thể dễ dàng buông tay?

"Vương Tu Vân, ngươi đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt, bổn tiểu thư nói với ngươi là để mắt ngươi, ngươi không phải là một con chó bên cạnh Hỏa Kỳ Vân sao, có gì mà đắc ý chứ? Thức thời liền mau mang theo người của ngươi cút ngay, nếu không đừng trách bổn tiểu thư không khách khí với ngươi!" Thủy Thanh Khuynh xưa nay kiêu căng tùy hứng, mắt cao hơn đầu, ở trong mắt nàng Vương Tu Vân chính là một con chó Hỏa Kỳ Vân nuôi, bây giờ lại ngay cả con chó cũng có thể châm chọc nàng, nàng sao có thể không tức giận?

"Ha ha ha..." Vương Tu Vân cười to, đáy mắt mang theo mỉa mai nhìn Thủy Thanh Khuynh, "Chính là con chó bên cạnh Hỏa thiếu cũng tốt hơn nhiều so với nữ nhi do tiện thiếp sinh. Thủy tiểu thư không phải là đã quên chuyện phát sinh hai năm trước chứ? Nếu Thủy tiểu thư quên mất, tại hạ không ngại giúp Thủy tiểu thư khôi phục một chút ký ức, để cho vị Nam Đình công tử này cũng hiểu rõ Thủy tiểu thư đã từng hành động vĩ đại gì, Thủy tiểu thư cho rằng như thế nào?"

Lời Vương Tu Vân vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Thủy Thanh Khuynh lập tức liền thay đổi.

Không thể nào!

Làm sao hắn biết rõ sự kiện kia?

Hắn rõ ràng đã đáp ứng chính mình không nói ra, Vương Tu Vân làm sao có thể biết?

Nhìn Thủy Thanh Khuynh sắc mặt tái nhợt, trong mắt mang theo ý sợ hãi, mắt Vương Tu Vân lộ ra vài phần trào phúng cùng khinh thường.

Ngay cả giường thân thúc thúc mình cũng dám bò lên, loại nữ tử này còn có thể cảm thấy sợ hãi sao?