Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 155




Editor: Tương Ly

"Chúng ta... Chúng ta không phải cố ý." Sắc mặt Hòa Thánh Nghiệp đỏ lên, con mắt không biết nên nhìn ở đâu mới tốt, mấy người trước mắt này đều là trưởng lão học viện, ngày thường nhìn thấy đều là một chuyện cực kỳ may mắn, hôm nay hắn đồng thời nhìn thấy nhiều người như vậy, một cỗ uy áp không giận mà uy làm cho hai chân hắn run lẩy bẩy.

"Không phải cố ý!" Lão giả tóc trắng mặt hạc trừng mắt, giơ đan đỉnh trong tay lên liền muốn đập hắn, suy nghĩ một chút giá trị đan đỉnh này của mình, lại nhịn xuống, "Ngươi mẹ nó không phải cố ý liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, hay là cố ý phá hủy học viên cho lão tử! Nãi nãi, lão tử liền nói không cần thu những thằng nhóc này, yêu nghiệt kia không phải không đồng ý, hiện tại tốt lắm, đã gây họa rồi! Lão tử xem các ngươi dọn dẹp như thế nào, dù sao lão tử không nhúng tay vào."

Lão giả kia giống như giận dỗi lần lượt trừng một lần vài trường lão, không đếm xỉa đến ánh mắt u oán khẩn cầu của mấy vị trưởng lão, ôm đan đỉnh bảo bối của hắn từ trong hư không lấy ra một cái ghế, bắt chéo hai chân, ngồi ở trên ghế rất xa nhìn bọn họ.

"Đan lão..."

"Bỏ đi, tự chúng ta đi vào, thời gian cấp bách, không thể có sai sót." Mộ trưởng lão cao cao gầy gầy, trông vô cùng có tinh thần nhưng chỉ có một cái tay trái mở miệng khuyên đan lão, bị thiếu niên mặt em bé kia ngăn cản, trên mặt hắn mang theo vài phần ngưng trọng nhìn sát khí phát ra càng ngày càng mạnh từ cấm chế tháp mà nhíu mày.

Thiếu niên mặt em bé vừa dứt lời, thân thể liền biến mất, xuất hiện ở ngoài cửa lớn cấm chế tháp, nhìn phiến đại môn bị phong ấn không ngừng tràn ra nồng đậm sát khí kia, trong mắt hung quang càng nhiều.

"Kết trận, phong ấn!"

Thiếu niên một tiếng quát to, bốn lão giả còn lại phân biệt chiếm cứ vị trí bốn phương tám hướng, cùng thiếu niên trên mặt đất hình thành năm vị trí, đợi đến thiếu niên ra lệnh một tiếng, năm người cơ hồ đồng thời ra tay, năm loại thuộc tính màu sắc bất đồng, mang theo linh lực liên tục không ngừng hướng về cánh cửa kia đánh tới.

Phiến đại môn kia nhìn như rách nát không hề có chỗ dị thường lại giống như một cái hắc động vậy, tất cả lực lượng chạm đến nó, tất cả đều trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, bị nuốt hết.

Dần dần, tốc độ năm người đưa vào linh lực bắt đầu thay đổi chậm, trừ thiếu niên, trán bốn người còn lại bắt đầu chảy ra mồ hôi thật nhỏ.

"Lực lượng vật kia sắp hao hết, tuyệt không thể sơ sẩy, mọi người chống đỡ!" Nhìn phiến đại môn giống như cái động không đáy, sắc mặt thiếu niên cũng từ từ tái nhợt, hắn cắn răng một cái, lúc hô lên những lời này, tay vung lên, bốn người còn lại trước mặt phân biệt xuất hiện bốn bình ngọc màu sắc bất đồng, "Hấp thu đan dược trong bình, trong nháy mắt khôi phục linh lực."

Nghe vậy, trong mắt bốn người vui mừng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phục hạ đan dược trong bình ngọc.

Trong nháy mắt, bốn người cảm thấy vùng đan điền dâng lên một cỗ cảm giác nóng rực, trong nháy mắt kinh mạch đang cạn kiệt đã chảy xuôi một dòng linh khí liên tục không ngừng, so sánh với trước, càng thêm nồng nặc.

Thần dược như thế, có thể trong nháy mắt khôi phục linh lực cạn kiệt của bốn người bọn họ, xác thực làm người ta khiếp sợ!

"Lão Bạch, ngươi biết bọn họ ăn vật gì không? Thế nhưng có thể trong nháy mắt khôi phục tu vi linh lực, phẩm cấp đan dược kia chắc chắn không thấp đi!" Dạ Thất Thất vẫn nhìn bọn họ, trông thấy biểu hiện bốn người kia sau khi phục hạ đan dược, Dạ Thất Thất cũng lấy làm kinh hãi, nàng tự hỏi ở phương diện luyện đan tương đối có thiên phú, nhưng đến nay nàng cũng chỉ có thể luyện chế đan dược trung cấp, phẩm cấp cao hơn đích xác không cách nào làm được.

Có thể hiểu, luyện chế đan dược cũng không phải là chỉ cần dược liệu thiên địa kỳ trân thì có thể luyện chế, quan trọng hơn chính là muốn một đan dược phẩm cấp cao có thể thừa nhận được linh khí nồng nặc, mà tránh trường hợp đan dược không thành, đan đỉnh bị phá; thì tối trọng yếu nhất liền là - - lửa!