Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 159




Minh giới, trong Đế cung, một nam tử toàn thân cẩm bào màu đen ngồi trên cao trong triều đình.

Đôi mắt nam tử lạnh như băng, khí thế bén nhọn, mang theo vài phần lười biếng nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt liếc mắt mấy người đang quỳ trên mặt đất, hai đầu lông mày mang theo một cỗ lạnh lùng sát khí.

"Đế quân khai ân, cầu xin Đế quân khai ân, thần cũng không phải là cố ý tiết lộ hành tung Đế quân, khẩn cầu Đế quân niệm tình thần trung thành và tận tâm vạn năm, tha cho thần lần này..."

"Trung thành và tận tâm?" Người quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, khổ sở cầu khẩn. Nam tử cười lạnh, ánh mắt sắc bén quét qua từ trên người hắn: "Lòng trung thành của ngươi chính là cấu kết cùng người khác mưu hại với Bổn đế, hạ thần trung thành như thế, sao Bổn đế lại dám dùng?"

"Truyền lệnh xuống, Tả tướng cấu kết phản nghịch, muốn mưu hại Bổn đế, giết toàn tộc!" Phất tay, nam tử hạ sát lệnh.

Trên triều đình, chia làm hai đội mà đứng, hơn hai mươi người, không một ai dám nói chuyện cho Tả tướng.

Đợi đến khi Tả tướng bị áp giải đi rồi, mặt nam tử không chút thay đổi quét qua mọi người, lạnh lùng mở miệng: "Bổn đế muốn bế quan, thời gian không giới hạn, tất cả mọi chuyện ở Minh giới toàn bộ giao cho Hữu tướng và Lam tướng quân chịu trách nhiệm. Nếu không phải thật cần thiết, không nên quấy nhiễu Bổn đế bế quan."

Giọng nói lạnh nhạt, giọng điệu lạnh như băng, mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ!

"Vâng, bọn thần cẩn thận tuân theo ý chỉ Đế quân." Mọi người khom lưng hành lễ, đợi đến khi bọn hắn ngẩng đầu, bóng dáng người ngồi ở địa vị trên cao đã biến mất.

Mọi người không dám nhiều lời, tính tình Đế quân biến ảo không lường, nếu như chọc Đế quân giận, nhẹ thì trọng phạt, nặng thì chỉ sợ nguy hiểm bỏ mạng!

Chuyện lấy thân mạo hiểm, quả quyết bọn họ không dám làm.

Đế Khuynh Cung, là tẩm cung chỗ Đế quân ở, ngoại trừ Đế quân và người quét dọn cung điện ra, không người nào dám đến gần.

Nghe nói, từng có quan viên nữ, hóa thành cung nữ muốn đến gần Đế quân. Ai ngờ chưa bước vào cửa cung Đế Khuynh Cung, dễ dàng bỏ mạng phơi thây. Sau đó, Đế quân lại cho người treo thi thể nữ tử này trên cao ngoài cửa thành Đế Cung, hơn nữa ngay cả gia tộc của nữ tử này cũng bị dính líu, toàn tộc bị trục xuất đến nơi hoang dã, sống không bằng chết.

"Đế quân, đều đã sắp xếp xong xuôi, là một nữ tử, Đế quân có thể triệu kiến nữ tử này bất cứ lúc nào." Kim tử đi lên trước nói, hắn biết được Quân thượng rất quan tâm chuyện của Dạ tiểu thư, cho nên, vừa về Minh giới liền tự tay an bài chuyện này.

Viêm Minh hơi hơi nhíu mày, một lát sau, khoát tay nói: "Không cần, chuyện này ta có sắp xếp khác."

"Vâng." Kim tử không nói nhiều, yên lặng lui ra.

Viêm Minh một thân một mình ở lại trong phòng, đi đến trước bàn đọc sách, lấy ra một quyển trục, dè dặt mở nó ra.

Trên quyển trục, vẽ một nữ tử mắt ngọc mày ngài, dáng người tươi cười sáng lạn rực rỡ, trong tranh nữ tử dựa lưng vào đại thụ, ngồi ở trên thảm cỏ, trong tay cầm một quyển sách, dáng tươi cười xinh đẹp, híp đôi mắt, tràn đầy hương vị hạnh phúc.

Nhìn bức họa trong tay, đôi mắt Viêm Minh trở nên ôn nhu như nước, rốt cuộc không nhìn thấy chút lạnh lùng nào trên mặt, chỉ có mênh mang ôn nhu và sủng ái, thật giống như nữ tử trong tranh sẽ thật sự xuất hiện ở bên cạnh vậy, trên gương mặt tuấn mỹ đến gần như yêu nghiệt, toát ra nụ cười hạnh phúc.

"Thất Thất... Thất Thất của ta... Ta rất nhớ nàng..." Đưa tay vuốt ve nét mặt yêu kiều của cô gái trong tranh, một dòng nước chảy xuống từ khóe mắt.

Nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện một màn trên đỉnh núi tuyết, hình ảnh bạch y đẫm máu, áo đỏ tóc trắng.

Là loại thương tâm và tuyệt vọng đến thế nào mới có thể một đêm đầu bạc?

Nghĩ đến Thất Thất của hắn phải chịu thống khổ, tâm của hắn giống như bị đao cắt, đau đớn đến gần như hít thở không thông.

"Thất Thất, cuộc đời này, Viêm Minh ta thà phụ thiên hạ cũng không phụ khanh!" Thiên hạ với hắn mà nói, không có chút ý nghĩa nào.

Thiên hạ không có nàng, cho dù là thiên đường thì có khác gì địa ngục?