Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 162




Editor: ChieuNinh

Sau cuộc chiến ở cấm tháp, Dạ Thất Thất có nhiều hơn một bằng hữu nhìn không thấu, ừ, ở trước mắt mà nói, hẳn nên là bằng hữu vậy, về phần về sau là địch hay bạn, thì phải xem duyên phận giữa bọn họ sâu hay cạn.

Dạ Thất Thất đi đến chỗ giải quyết thủ tục nhập học, nộp chút ít kim tệ, lĩnh ngọc bài thuộc về thân phận của mình, đi ký túc xá học viên phân phối xong cho nàng.

Chiếu theo gợi ý thân phận trên ngọc bài, Dạ Thất Thất dễ dàng tìm được ký túc xá nàng ở lại.

Đẩy cửa phòng ra, một cái vật nhỏ lông xù đánh tới hướng về mặt của nàng...

"Mao Cầu mau trở lại..." Một giọng nói thanh thúy vang lên, Dạ Thất Thất còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác một tòa "Núi thịt" chạy như bay đến hướng về chính mình.

Đợi thời điểm Dạ Thất Thất kịp phản ứng, nàng đã bị tòa núi thịt kia đè ở dưới thân, cả người sắp biến thành một tờ giấy mỏng...

"Ngạch... Thực xin lỗi, ta lập tức kéo ngươi đứng lên." Tòa núi thịt kia là một thiếu nữ duỗi ra bàn tay béo đầy thịt kéo Dạ Thất Thất lên, thật sự là kéo lên, một bàn tay túm lấy thân thể của nàng dạo qua một vòng ở không trung...

Dạ Thất Thất hoàn toàn không có phản ứng, giờ phút này đầu nàng vẫn còn ở trong trạng thái lắc lư như đua xe.

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Dạ Thất Thất không ngừng đấm lên lồng ngực, vẻ mặt phong phú đủ loại.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị đè chết.

Dạ Thất Thất trộm mắt liếc nhìn thiếu nữ núi thịt đè mình, tâm thật lạnh thật lạnh. Vừa rồi cái loại cảm giác bị đè ép thiếu chút nữa chết ngất đó, sẽ đi theo nàng thời gian rất lâu.

Hy vọng buổi tối sẽ không gặp cơn ác mộng bị quỷ áp chế, Dạ Thất Thất tà ác thú vị nghĩ đến.

"Ngươi không sao chứ? Ta không phải cố ý..." Thiếu nữ như núi thịt kia đưa cho Dạ Thất Thất một chén nước, vỗ phía sau lưng nàng giúp nàng thuận khí, nhưng Dạ Thất Thất lại có loại ảo giác bị người ta nhân cơ hội mưu sát.

"Khụ khụ... Ngươi... Ngươi đừng nhân cơ hội mưu sát nha!" Lúc này Dạ Thất Thất mới chú ý tới cô gái núi thịt này lại có giọng nói rất ôn nhu, mềm mại, nghe giọng nói sáng sủa tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là ngươi thật sự chỉ nghe giọng nói, đừng nhìn người.

Nữ tử này vóc người tuyệt đối là một tồn tại phi thường rung động, hình thể tối thiểu nhất lớn bằng ba Dạ Thất Thất cộng lại. Toàn thân là thịt, tròn trịa vui vẻ, còn mặc một cái váy hồng phấn. Vốn nên là váy hồng phấn ôn nhu đích thực trong nháy mắt không còn phiêu dật. Dạ Thất Thất cảm thấy về sau nàng không bao giờ muốn thích hồng phấn nữa.

Hình như thiếu nữ núi thịt cũng chú ý tới vẻ khiếp sợ trên mặt Dạ Thất Thất, gò má ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Ta gọi là Đường Nhu, ngươi kêu ta Tiểu Nhu thì được rồi. Vừa rồi thật sự là ngại ngùng, thú sủng của ta có chút nghịch ngợm, ta lo lắng nó làm ngươi bị thương mới có thể cảm xúc quá mức kích động, không cẩn thận làm ngươi bị thương thật sự thật xin lỗi."

Đường Nhu, Tiểu Nhu... Dạ Thất Thất yên lặng quan sát nàng một hồi, tên hay giọng nói đều là một muội tử mềm mại, cùng bản thân... Chênh lệch thực sự có chút lớn.

"Không sao, khụ... Ta gọi Dạ Thất Thất, ở cái túc xá này, ngươi cũng ở đây sao?" Dạ Thất Thất phát hiện kỳ thật nhìn kỹ, khuôn mặt Đường Nhu còn thật là tinh xảo, chỉ là toàn thân thịt, quá nhiều thịt, tất cả thịt trên mặt đều chồng chất với nhau, nhìn không ra hình dáng ngũ quan.

"Đúng vậy, ngươi còn thất thần cái gì? Bạn mới cùng phòng đến đây, nhanh tới chào hỏi." Đường Nhu phóng khoáng vung tay lên, từ góc hẻo lánh bắt được một bóng dáng.

"Buông ta ra, ngươi cái nữ nhân này không thể nhã nhặn một chút sao?" Thiếu nữ bị Đường Nhu bắt được tức giận đến gào khóc.

"Phốc!" Dạ Thất Thất trông thấy tổ hợp hai người này, trong nháy mắt nhịn không được cười phun ra.

Ông trời đây là nhìn nàng nhàn rỗi vô vị, đưa cho nàng vị thuốc sao? Tổ hợp hai người này khó tránh có chút cũng quá kỳ ba đi!