Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 172




Editor: ChieuNinh

"Ta so với ngươi!"

Một giọng nói mang theo lãnh ý nhàn nhạt vang lên, mọi người quay đầu lại, trông thấy Viên Viên Viên vóc người nhỏ nhắn xinh xắn sắc mặt tái nhợt trong tay cầm dao găm bước chân hơi chậm chạp đi đến bên cạnh Đường Nhu, bảo hộ Dạ Thất Thất ở sau người.

"Ngươi lại là vật gì?" La Bình khinh thường liếc Viên Viên Viên một cái, ánh mắt rơi xuống trên người Dạ Thất Thất, lạnh giọng chế giễu nói: "Như thế nào? Lá gan của ngươi chỉ có chút này, chỉ dám trốn ở phía sau người khác làm con rùa đen rút đầu sao? Trốn đến phía sau nam nhân cũng coi như xong, hiện tại ngay cả nữ nhân ngươi cũng không buông tha, Dạ Thất Thất ơi Dạ Thất Thất, ngươi đói khát bao nhiêu? Nam nữ đều xơi, ngươi cũng không cảm thấy chán ghét sao?"

Thời điểm nói đến hai chữ chán ghét, ánh mắt trào phúng của La Bình dừng ở trên người Đường Nhu, dụng ý rất rõ ràng.

"Ta là người, không giống như ngươi ỷ thế hiếp người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó." Mặt Viên Viên Viên không chút thay đổi nghiêm trang nói ra.

Người chung quanh đều che miệng cười trộm, nhưng Dạ Thất Thất lại cười không nổi, tính cách La Bình có thù tất báo như thế. Sau ngày hôm nay, nhất định sẽ ghi hận để ý, tất nhiên Đường Nhu và Viên Viên Viên sẽ trở thành đối tượng nàng ta chèn ép, mà hết thảy điều này là bởi vì nàng mà ra.

"Nhanh mồm nhanh miệng, nhìn ta đập nát miệng ngươi rơi đầy răng." Sắc mặt La Bình trầm xuống, đưa tay vung lên, một đạo kiếm khí bén nhọn hướng về mặt Viên Viên Viên mà đi.

Sắc mặt Viên Viên Viên biến hóa, hai tay đan xen ở trước ngực ra sức chống cự.

"Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn lại công kích bổn tiểu thư? Thật sự là trò cười..." Lời nói của La Bình còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt một ánh sáng mãnh liệt chợt lóe qua, đạo kiếm quang nàng đánh ra kia trong một thoáng biến mất không còn hình bóng.

"Điều đó không có khả năng! Nhất định có người đang âm thầm giúp ngươi, ngươi đứng ra, trốn ở sau lưng người khác lén lén lút lút ra tay tính là cái bản lãnh gì, ngươi đứng ra cho ta..." La Bình giận dữ hô to.

Dạ Thất Thất lặng lẽ thu hồi tay khoác lên sau lưng Viên Viên Viên, nhìn thấy trong mắt Viên Viên Viên chợt lóe kinh ngạc, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt, không biến sắc gật đầu với nàng, hai người liếc mắt ngầm hiểu lẫn nhau nhìn nhau.

Sau khi đạt được khẳng định của Dạ Thất Thất, đáy mắt Viên Viên Viên thoáng hiện lên hào quang, ngay tức thì mất đi.

"Tài nghệ không bằng người cần gì tìm nhiều lấy cớ như vậy? Ta với ngươi đánh cuộc, ngươi dám hay là không dám?" Viên Viên Viên bước lên một bước, khuôn mặt tái nhợt nhiều thêm vài phần huyết sắc, nhìn ra đã hồng nhuận hơn rất nhiều, hai tròng mắt sáng ngời mang theo vài phần sắc bén nhìn La Bình.

"So với ta, ngươi không có tư cách." Sau khi La Bình bị một trận trào phúng liền phát giận muốn động thủ, thì bị người bên cạnh ngăn lại, nhỏ giọng ở bên tai nàng ta nói hai câu. Nàng ta hung hăng trợn mắt nhìn Viên Viên Viên một cái, đè nén lửa giận xuống đáy lòng, trừng mắt Dạ Thất Thất nói: "Dạ Thất Thất, chỉ cần ngươi đánh cuộc với ta, bất luận thắng thua, về sau ta sẽ không lại tìm ngươi làm phiền, cái khác đánh cuộc như cũ; nếu như ngươi cự tuyệt, ta bảo đảm, các nàng... Sẽ không xong ở Xích Hỏa học viện." La Bình duỗi ra ngón trỏ chỉ hai người Đường Nhu và Viên Viên Viên.

Trong mắt Dạ Thất Thất hiện lên hàn quang, hai tròng mắt híp lại: "Ngươi uy hiếp ta?"

"Vậy thì như thế nào? Ai bảo ngươi không đủ mạnh đâu!" La Bình không chút nào kiêng kị lạnh lùng nói.

"La Bình, ngươi thật hèn hạ, ta đến đánh cuộc với ngươi, tiền đặt cược mặc ngươi mở." Đường Nhu tức giận trừng mắt La Bình nói ra.

Nữ nhân này hèn hạ âm hiểm như thế, hao hết tâm tư bức Thất Thất đánh cuộc với nàng ta, trong đó tất nhiên có lừa gạt, nàng không thể trơ mắt nhìn Thất Thất bị bức ép nhảy xuống hố mà nàng ta đã đào tốt.

"Hừ!" La Bình khinh thường hừ lạnh, trực tiếp coi thường Đường Nhu, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất.

"Ngươi tin hay không, ngươi sẽ chết ở trên tay ta?" Khóe môi Dạ Thất Thất khẽ nhếch, trong mắt lãnh ý càng dày đặc, đi đến bên cạnh La Bình, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói ra.