Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 176




Editor: ChieuNinh

"Gian dối? Có bản lĩnh thì ngươi cũng gian dối cho ta xem một chút." La Bình đứng ở trên đài cao đấu thú, bên cạnh là Bạch Hổ khí thế lạnh thấu xương, từ trên cao nhìn xuống Dạ Thất Thất và Đường Nhu, mặt mũi tràn đầy âm lãnh chế giễu: "Như thế nào? Sợ hãi? Khế ước sinh tử đấu ngươi đã ký, nếu như giờ phút này đổi ý, thì chính là bội ước, cùng lúc đó bị tất cả đấu thú trường đại lục hạ lệnh truy sát. Thi đấu hay không, quyết định bởi ngươi."

Lời này vừa nói ra, Đường Nhu mới kêu gào không thể thi đấu trong nháy mắt không lên tiếng.

Lệnh cấm này nàng cũng biết, toàn bộ đại lục ai cũng biết, đấu thú trường ở đại lục là tồn tại rất đặc thù, không ai dám khiêu chiến uy nghiêm đấu thú trường.

Một khi có chuyện phát sinh tổn hại tới uy nghiêm đấu thú trường, tất cả cường giả trên đại lục, hai phần ba cũng sẽ đứng ra hợp lực tấn công. Nghe nói, đã từng có vị cường giả tu vi Tôn Cảnh, khiêu chiến uy nghiêm đấu thú trường, cuối cùng cũng khó thoát khỏi kết cục rơi đài.

Sau sự kiện lần đó, địa vị đấu thú trường trên đại lục càng cao hơn, không còn người nào dám khiêu khích uy nghiêm đấu thú trường.

Còn về phần, vì sao đấu thú trường có thể làm cho cường giả ở đại lục hiện thân tương hộ nhiều như vậy, chuyện này đến nay vẫn là một ẩn số chưa có lời giải!

"Dùng thú sủng của ta." Lúc Đường Nhu nghiến răng, Viên Viên Viên đi đến bên cạnh Dạ Thất Thất, ánh mắt kiên định nói.

Đường Nhu cũng trong nháy mắt kịp phản ứng, "Hung dữ" trừng Viên Viên Viên một cái, tiếp tục trình diễn tiết mục tỷ muội bất hòa: "Không được, dùng của ta. Chuyện này bởi vì ta mà ra, dùng của ta."

"Thú sủng của ngươi, quá yếu." Viên Viên Viên không chút lưu tình đả kích Đường Nhu.

Lúc này Đường Nhu tức giận đến giậm chân, chỉ Viên Viên Viên mắng: "Ngươi yếu, ngươi mới yếu, cả nhà ngươi đều yếu!"

Dạ Thất Thất: "..."

Không phải là quan tâm nàng thi đấu sao? Làm sao trong nháy mắt thay đổi thành người đàn bà chanh chua chửi đổng?

Mặc kệ như thế nào, tâm ý của các nàng đối với mình, nàng cảm nhận được, trong lòng rất là cảm động.

"Đường Nhu, Viên Viên, các ngươi đừng cãi. Tin tưởng ta, được chứ?" Dạ Thất Thất nhìn các nàng khẽ gật đầu, tự tin trong mắt cùng với khí thế trong người không tự giác tản mát ra, làm cho các nàng không tự giác gật đầu.

Dạ Thất Thất xoay người, thong dong bình tĩnh đi lên đấu thú đài, dùng ánh mắt lạnh nhạt, trên cao nhìn xuống quét qua tất cả mọi người ở đây, khóe môi gợi lên nụ cười chế giễu nhàn nhạt.

"Bạch Hổ, rất cường đại sao?" Môi đỏ mọng của Dạ Thất Thất hé mở, chậm rãi hỏi ra những lời này. Đợi lúc mặt mũi La Bình tràn đầy đắc ý đang muốn mỉa mai nàng ngu ngốc, Dạ Thất Thất lên tiếng lần nữa, lại nói ra lời cuồng ngạo đến cực điểm: "Cuộc đời này của ta hận nhất Bạch Hổ, sau khi nó chết, có thể đưa thi thể cho ta hay không?"

Cuồng, cực hạn cuồng!

Giá trị là cuồng tới cực điểm!

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của tất cả những ai nghe thấy Dạ Thất Thất nói chuyện giờ phút này.

Nhìn Dạ Thất Thất khí thế bén nhọn trên đài, thật giống như thay đổi thành một người khác, đáy lòng Đường Nhu và Viên Viên Viên không hiểu dâng lên sự tự tin!

Thất Thất sẽ không thua, chắc chắn sẽ không!

"Ngươi cũng chỉ có thể phô trương võ mồm, mau triệu thú sủng của ngươi ra, ta sẽ để cho nó chết thống khoái." La Bình cười to, nhìn nàng có thể cuồng đến khi nào? Nàng (LB) muốn cho nàng ta (DTT) sống không bằng chết cầu xin tha thứ.

Dạ Thất Thất nghiêm trang lắc đầu, thu hồi ánh mắt dừng lại ở trên người Bạch Hổ, chậm rãi nói ra: "Ta không có độ lượng lớn như ngươi, Bạch Hổ, cuộc đời này ta hận nhất, nhất định muốn lột da, hủy cốt, mới có thể tiêu tan cơn giận trong lòng ta." Mặc dù chẳng biết tại sao căm hận Bạch Hổ như thế, hận ý nồng đậm ở tận đáy lòng lại là chân thật tồn tại.

"Đi ra đi, thú sủng của ta, Nguyên Bảo." Thấp giọng khẽ ngâm, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe qua một đạo ngân quang chói mắt.

Ngân quang lui tán, bên chân Dạ Thất Thất nhiều thêm một vật thể màu hồng phấn, tròn vo, toàn thân là thịt, giống như quả cầu, không hề cảm thấy lực sát thương.

"Thở hổn hển... Thở hổn hển..." Nguyên Bảo vặn vẹo uốn éo cái mông tròn vo, thở hổn hển thở hổn hển kêu vài tiếng.

"Thú sủng của ta, Nguyên Bảo." Giọng nói Dạ Thất Thất trong trẻo nhưng lạnh lùng giới thiệu.

Trong một thoáng, toàn trường lặng ngắt như tờ!