Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 181




Editor: Tương Ly

"Hừ! Chỉ bằng ngươi?" La Bình hừ lạnh, mặt tràn đầy khinh thường.

Dạ Thất Thất lấy ra phệ hồn roi từ trong không gian, "Bốp" một tiếng vung trên mặt đất, nói, "Đối phó ngươi, ta là đủ."

Trường tiên vừa vung xuống, mới thoạt nhìn thiếu nữ khí thế anh khí, giờ phút này trong nháy mắt hào khí vạn trượng, giữa lông mày mang theo sát khí nhàn nhạt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lóe ra hàn quang kinh người. 

"Cuồng vọng tự đại, hôm nay ta liền thay thế cha mẹ ngươi giáo huấn một chút ngươi thật tốt." La Bình mắt lộ tinh mang, trong tay trường kiếm huy động, khẽ quát một tiếng: "Thủy mạc, ngưng!"

Một đạo hào quang màu bạc vờn quanh thân thể quanh La Bình, linh lực màu bạc nhạt bắt đầu khởi động, vô số gợn nước ở trước mặt nàng, từ từ hình thành một lồng bảo hộ màu xanh nhạt, bám vào mặt ngoài thân thể nàng, lam quang dịu dàng, khí chất La Bình nổi bật lên càng thêm tinh khiết như tiên, lại lộ vẻ phong tình.

"Địa giai đỉnh phong, tu vi như thế cũng đủ rồi." Đủ tư cách để nàng bồi luyện. Hai mắt Dạ Thất Thất híp lại, nhìn toàn thân La Bình phóng thích khí thế, môi đỏ mọng khẽ nhếch, mở miệng nói.

Cùng là địa giai đỉnh phong, Dạ Thất Thất cũng rất muốn cùng người cùng đẳng cấp đánh một trận!

Đè nén xuống vẻ hưng phấn dưới đáy lòng, trong người Dạ Thất Thất lóe ra một cỗ quang mang bạc sắc mạnh hơn so với trong người La Bình - -

Hào quang màu bạc nhạt, dấu hiệu đặc biệt của địa giai đỉnh phong! 

Trong một thoáng, tất cả mọi người ngây dại.

Trong người Dạ Thất Thất ngân quang thật giống như một lưỡi đao vô hình, người mới trào phúng khinh thị nàng, thật giống như bị hung hăng chọc một đao, biểu hiện trên mặt, từ nhìn có chút hả hê chờ xem cuộc vui đắc ý, biến thành dại ra, rồi sau đó là khiếp sợ cùng không dám tin!

Cũng mặc kệ trên mặt bọn họ vẻ mặt đặc sắc như thế nào, tròng mắt trừng đến thiếu chút nữa rớt xuống, ngân quang trong người Dạ Thất Thất cũng không có chút nào giảm bớt.

"Địa giai đỉnh phong, cái phế vật kia thế nhưng cũng là địa giai tu vi đỉnh cao..."

"Cái gì? Phế vật linh căn một phần thế nào lại là địa giai tu vi đỉnh cao?"

"Nàng là từ xưa đến nay đệ nhất thân thể ngũ hành thuộc tính, nguyên lai, thân thể ngũ hành thuộc tính không phải là phế vật, là thiên tài, tuyệt hảo thiên tài! Linh căn một phần cũng có thể có tu vi như thế, nếu như là linh căn thượng đẳng, kia nàng vậy chẳng phải tồn tại kinh khủng?"

...

Mọi người nghị luận rối rít, trong lời nói nội dung tất cả đều là vây quanh thiếu nữ đã từng là phế vật kia, hiện tại lại vô cùng xuất sắc.

"Ngươi dĩ nhiên là tu vi địa giai đỉnh cao, lần trước là ngươi, chuyện cấm tháp là ngươi hãm hại ta, có đúng hay không?" Biết được Dạ Thất Thất lại ẩn núp tu vi, lúc này La Bình vầng sáng chợt lóe, nghĩ đến hôm đó chuyện cấm tháp phát sinh.

Khó trách, ngày đó nàng đánh ra hỏa cầu uy lực cũng không mạnh, lại hủy hoại phong ấn cấm tháp. Nguyên lai là có người âm thầm đâm nàng một đao, mượn tay của nàng, phá hủy phong ấn cấm tháp.

"Ta chỉ là cho thêm ít thứ vào hỏa cầu của ngươi, các ngươi bị phạt, là chính các ngươi ngu xuẩn, không trách được người khác." Chuyện cấm tháp, mắt Dạ Thất Thất thấy hết thảy quá trình, tự nhiên biết rõ một chuyện đám người La Bình bị phạt.

La Bình nổi cáu, hận ý với Dạ Thất Thất lại đậm hơn một phần.

Khẩu quyết nhất niệm, trong nháy mắt bóng dáng La Bình biến mất tại chỗ.

"Hưu!" Một thanh trường kiếm phá không bay ra, hướng về cổ Dạ Thất Thất hung hăng vung tới.

Trong ánh chớp lóe lên, trong mắt Dạ Thất Thất lấp lóe hàn quang, trong nháy mắt thân thể lấy một loại phương thức không có khả năng tránh thoát một kích bén nhọn này, cùng lúc đó, trong tay phệ hồn roi bay múa, cùng trường kiếm của La Bình giao triền không ngừng.

Trường kiếm của La Bình giống như có sinh mạng vậy, từ trong tay La Bình bay ra ngoài, tay trái La Bình chẳng biết lúc nào đeo lên một cái bao tay tàm ti hiện ra u quang kinh người, cái bao tay giống như móng nhọn của quái thú dị thường kinh người.

Dạ Thất Thất xoay người đá một cái, mũi chân đá trúng bụng dưới La Bình, lòng bàn chân nhưng cũng bị La Bình đánh một quyền, hai người cơ hồ đồng thời lui về phía sau.

Một cái chính diện giao phong, hai người đối với thực lực hai bên đều có hiểu rõ nhất định.

Sắc mặt Dạ Thất Thất cũng ngưng trọng rất nhiều, chính mình nếu như không sử dụng lá bài tẩy khác, chỉ dựa vào giờ phút này tu vi trước mắt tới đối chiến, ai thắng ai bại, kết cục khó liệu!

"Không thể tưởng được ngươi thế nhưng ẩn núp sâu như vậy." Mặt La Bình thần sắc ngưng trọng nhìn thiếu nữ đối diện, giờ khắc này, nàng mới thật sự coi Dạ Thất Thất là đối thủ.

Phản ứng kinh người, tốc độ bén nhạy, lực bộc phát rung động... Nữ tử này nếu không trừ, tương lai nhất định thành bảo vật!

Mà nàng, quyết không cho phép đối thủ mạnh như thế ở dưới mí mắt nàng mạnh mẽ lớn lên.

Dạ Thất Thất, phải chết!