Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 187




Nghĩ đến vị lão giả dưới lầu kia có thể nhìn thấu người khác, nghi hoặc dưới đáy lòng Dạ Thất Thất sâu hơn một tầng.

Lão giả kia đến tột cùng có thân phận gì?

Nàng lại không chút nào nhìn ra tu vi của lão giả kia, mà khi nàng đứng ở trước mặt hắn, nhìn một cái đã có thể bị nhìn thấu, thậm chí nàng hoài nghi, ngay cả thực lực mình bị phong ấn, hắn cũng nhìn thấu! Nếu không, thái độ của hắn cũng sẽ không trước sau tương phản lớn như vậy, vừa mới bắt đầu còn cho nàng ở thực lực Địa Giai trở xuống đến ở lầu một, nhưng sau khi nhìn nàng một cái, liền trực tiếp để cho nàng lên lầu ba.

Dạ Thất Thất không phải người ngu, làm sao có thể nhìn không ra lầu ba cùng lầu một khác nhau?

Lầu một gần như là hoàn toàn mở ra, nhưng lầu ba, nếu không có thực lực ở trên Thiên Giai, căn bản không cách nào bước lên thêm một bước. Nếu không phải vậy thì sẽ bị uy áp kia gây thương tích, trực tiếp sẽ bị đuổi ra ngoài, không cách nào dừng lại ở lầu ba cho dù là thời gian chỉ mười hơi thở.

"Mặc kệ, đã có cơ hội tới nơi đây, thì không thể tay không mà về." Đôi mắt Dạ Thất Thất linh động quét qua không gian to như vậy, khóe môi câu lên nụ cười giảo hoạt như hồ ly.

Dạ Thất Thất là người thuộc phái hành động, đã có ý tưởng, thì đi làm ngay lập tức.

"Bắc Đẩu dạ vũ."

"Sí diễm tung hoành."

"Tinh Thần Quyết."

...

Nhìn những điển tịch trên giá sách, đều là công pháp có đẳng cấp rất cao, Dạ Thất Thất một mạch nhìn tới, tim đập nhanh không ngừng.

Nhưng mà, những thứ công pháp cao cấp này bên ngoài đều có một tầng màu sắc khác nhau, vả lại cấm chế sâu cạn không đồng nhất che chở. Dạ Thất Thất từng thử muốn đưa tay đi lấy một quyển công pháp thuộc tính lôi trong đó. Sao đoán được, đầu ngón tay mới va chạm vào ngoài cấm chế quyển công pháp, liền bị một đạo lôi điện đánh trúng làm nửa người tê dại! Cũng may những cấm chế bên ngoài công pháp này chỉ có tác dụng cảnh cáo, mà không có ác ý, nếu không Dạ Thất Thất tuyệt đối sẽ thua thiệt tại đây.

Nàng cẩn thận quan sát qua, những thứ cấm chế công pháp kia giống như đã phân chia mạnh yếu theo màu sắc sâu cạn, trước đó nàng cố gắng bắt lấy bản công pháp thuộc tính lôi là màu tím nhạt, vậy trong tất cả điển tịch công pháp, màu sắc hơn phân nửa thiên về màu nhạt, chỉ có số ít cốt lõi mang màu sắc khá đậm.

Mà sau khi Dạ Thất Thất quan sát một vòng, ánh mắt lại rơi vào một góc tầm thường trên giá sách. Bởi vì tầng chót của giá sách, đặt một cái hộp màu xám đen có điêu khắc hoa văn xưa cũ.

Dạ Thất Thất đi tới dè dặt vươn tay, lại phát hiện bên ngoài cái hộp kia lại không có cấm chế.

"Hô..." Dạ Thất Thất thổi sạch tro bụi trên cái hộp, vì để bảo hiểm, thả cái hộp tới trên cái bàn trống, trước khi mở hộp ra vẫn không quên bày ra một cái kết giới xung quanh thân thể của mình, để phòng ngừa trong hộp này chứa đồ vật kỳ quái nào đó.

"Ngự Thú chân kinh bản sửa đổi." Trong hộp, chứa một quyển sách.

Dạ Thất Thất đưa tay lấy quyển sách kia ra, phát hiện chất liệu giấy của quyển sách kia đã trở nên ố vàng, có lẽ là để đó đã thật lâu.

Nhưng mà, Ngự Thú chân kinh bản sửa đổi lại là thế nào?

Ôm nghi ngờ trong lòng, Dạ Thất Thất lật ra bản ngự thú chân kinh sửa đổi trong tay. Vốn là nàng còn tưởng rằng với tên của công pháp này mà nói, nội dung cũng không khá hơn chút nào. Nhưng Dạ Thất Thất tuyệt đối không nghĩ tới, bên trong quyển Ngự Thú chân kinh bản sửa đổi lại cái gì?

Dạ Thất Thất vừa nhìn, tay run rẩy càng lợi hại, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, hứng thú kích động dị thường.

Phát tài, lần này nàng phát tài!

Lần này nhân phẩm đại bộc phát hả, nhân phẩm tuyệt đối là xưa nay chưa từng có tốt đến nổ tung.

Quyển Ngự Thú chân kinh bản sửa đổi này, nội dung quả thực quá mạnh mẽ, không biết là kiệt tác của vị tiền bối nào? Nếu như truyền đi, chỉ sợ sẽ rước lấy càng nhiều tai bay vạ gió.

Ngự Thú sư, ở Ngũ Hành đại lục là một chức nghiệp rất đặc thù, so sánh với Triệu Hoán sư mà nói, chức nghiệp Ngự Thú sư giống như biến thành việc làm vô bổ vậy, hiếm có người nguyện tốn hao quá nhiều tinh lực đi nghiên cứu yếu quyết ngự thú, dần dà, Ngự Thú sư liền từ từ từ biến mất ở Ngũ Hành đại lục.

Nhưng, thời điểm Dạ Thất Thất ở bí cảnh từng lật xem điển tịch biết được, thời kỳ thượng cổ, Ngự Thú sư là tồn tại hết sức thần kỳ, hiệu lệnh vạn thú thiên hạ, không dám không theo! Đủ loại cường đại, đủ loại hung hãn, đáng tiếc hiện tại có lẽ đã tìm không được Ngự Thú sư tồn tại.

Quyển Ngự Thú chân kinh bản sửa đổi trong tay Dạ Thất Thất, thay vì nói là Ngự Thú chân kinh, sau khi Dạ Thất Thất xem lại cảm thấy đổi thành Thuần Thú chân kinh lại thích hợp hơn.

So sánh với Ngự Thú mà nói, hai chữ Thuần Thú, lại có thể thể hiện nội dung trong chân kinh.

Giờ phút này, đến ngay cả bản thân Dạ Thất Thất cũng không biết, trong lúc vô tình đạt được quyển Ngự Thú này, không, là Thuần Thú chân kinh, đối với nhân sinh sau này của nàng sẽ tạo thành thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào?