Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 191




Editor: ChieuNinh

"Im miệng! Đừng nói chuyện trước kia với ta, ngươi không xứng!" Bạch Thiển Hạ tức giận quát một tiếng, khí thế trên người trở nên lạnh hơn.

Hiện thời tu vi Bạch Thiển Hạ đã đến Thiên Giai sơ kỳ, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá sơ kỳ, đến Thiên Giai trung kỳ. Mà tu vi Lục Phương cũng chỉ là Thiên Giai đỉnh phong, tu vi giữa hai người chênh lệch cũng không lớn, nhất là phẩm cấp thanh kiếm trong tay Bạch Thiển Hạ kia, hiện tại là trợ lực có lợi nhất giúp nàng chống cự Lục Phương.

Hai người giao phong, Bạch Thiển Hạ không cách nào phân thân bận tâm cái khác, mắt thấy người nàng mang đến thương vong thảm trọng, lông mày Bạch Thiển Hạ cau lại, phân thần truyền âm cho bọn họ nói: "Đừng ham chiến, mau chạy đi!"

Mà, trong nháy mắt phân tâm này, Bạch Thiển Hạ bị Lục Phương nhân cơ hội đả thương.

Bạch Thiển Hạ bị thương lại không giảm sức chiến đấu chút nào, vẫn như cũ đánh với Lục Phương, tranh thủ thời gian cho những người khác chạy trốn.

Nhưng, đúng là Bạch Thiển Hạ vẫn khó thoát khỏi độc thủ, sau khi bị Lục Phương đánh trọng thương, bị bắt mang đi.

Ngắn ngủi nửa ngày, Viêm Hỏa Thành phát sinh biến đổi lớn!

Thành chủ Dạ Quân Nham biến mất không thấy hình bóng, thành chủ phu nhân Bạch Thiển Hạ bị bắt, Viêm Hỏa Thành... đổi chủ!

Mà hết thảy phát sinh ở Viêm Hỏa Thành, Dạ Thất Thất lại không hay biết chút nào. Giờ phút này nàng đang ở trong Xích Hỏa học viện, say mê nghiên cứu hai bản điển tịch công pháp nàng đạt được. Bị nàng đổi tên là Thuần Thú chân kinh thay cho Ngự Thú chân kinh, cùng với bản Bắc Đẩu dạ vũ nàng đã hơi có chút thành tựu.

Bắc Đẩu dạ vũ thật giống như đặc biệt chế tạo ra cho bản thân Dạ Thất Thất vậy. Nàng học rất thoải mái, chỉ ba buổi tối, nàng đã nắm giữ được bí quyết trong đó, pháp thuật trong người, đạt được tiến bộ rất lớn.

"Thất Thất, ngày mai chính là trận thi đấu lớn phân viện so đấu, ngươi có muốn cùng đi xem xem náo nhiệt hay không?" Đường Nhu đẩy cửa phòng trở lại, đặt cái mông ngồi trên giường, khung giường làm từ gỗ chịu đựng thừa nhận thể trọng của nàng như thế, vang lên vài tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Viên Viên Viên đi vào theo sau lưng nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc nhở: "Mười miếng kim tệ."

Ngắn ngủi không đến mười ngày, Đường Nhu đã làm nát bét hai cái giường, thời điểm nàng bị Đường Nhu buộc đi cùng tìm đạo sư đổi giường. Đạo sư chịu trách nhiệm khu túc xá mặt cũng đen, trực tiếp xuống lệnh cấm cho Đường Nhu, lần sau nếu không quý trọng của công, gãy một giường lớn, phạt mười miếng kim tệ!

Thời gian ngắn ngủi tiến vào học viện như thế, đã bị đạo sư vững vàng nhớ kỹ, hơn nữa còn là lấy loại phương thức kỳ lạ này, Đường Nhu coi như là người đầu tiên.

Nghe được lời nói của Viên Viên Viên, Đường Nhu mếu máo, mặt mũi tràn đầy u oán nhìn nàng một cái, không tiếng động chỉ trích tỷ muội không có tình người.

Viên Viên Viên không đếm xỉa Đường Nhu trương khuôn mặt u oán kia, để lên trên bàn hộp cơm đang cầm trên tay. Dạ Thất Thất bị mùi thơm hấp dẫn, lập tức mở mắt ra, tư thế như quỷ chết đói đầu thai xông tới, một phen đoạt lấy chiếc đũa trên tay Viên Viên Viên còn chưa kịp để xuống, lang thôn hổ yết mà ăn.

Thấy thế, khóe miệng Viên Viên Viên khẽ run rẩy.

Mắt nhìn hai người bạn cùng phòng này, Viên Viên Viên cảm giác cuộc sống tương lai vài năm của mình là một mảnh hắc ám!

Đường Nhu, chuyện này chính là cái hàng nhị đến không còn có ai nhị hơn.( nhị: ngốc)

Hơn nữa còn là cái háo sắc, trông thấy mỹ nam liền chảy nước miếng, không chỉ như vậy, không biết nàng tìm thấy tự tin ở nơi nào? Cảm thấy những mỹ nam kia đều có cảm tình đối với nàng, nhìn trúng liền đi theo đuổi, hiện tại "Mỹ danh" Đường Nhu nàng đã truyền khắp toàn bộ Xích Hỏa học viện. Ai cũng biết, trong đám tân sinh xuất hiện một nữ sinh mập mạp háo sắc to gan lớn mật, tất cả mọi người xem nàng làm trò cười. Nhưng chính Đường Nhu lại không mảy mai thèm để ý chút nào, cuối cùng nếu người khác nói đến thì đó chính là đang ghen tỵ mỹ mạo của nàng. Viên Viên Viên rất muốn đào đầu của nàng lên xem một chút bên trong là loại kết cấu nào? Nàng tự kỷ đến tột cùng là từ đâu mà đến?

Các loại tự kỷ của Đường Nhu, làm cho cây non trong lòng Viên Viên Viên thật vất vả xuất hiện chút an ủi này, trực tiếp một cước nghiền nát, gốc cũng không chừa.

Đường Nhu căn bản chính là người không có tim không có phổi, thần kinh thô đến nỗi vượt qua phạm vi của người bình thường, căn bản không cần nàng đi sử dụng phần tâm kia.

Về phần một người khác...

Ánh mắt Viên Viên Viên chuyển dời đến trên người một người bạn cùng phòng khác, nhìn xem nàng giống như quỷ chết đói đầu thai "Liều chết chiến đấu" cùng thức ăn trên bàn khóe miệng nàng khẽ run rẩy vài cái, yên lặng thở dài!

Dạ Thất Thất, nàng quả thực chính là phúc hắc đến không có ai bằng, sói khoác da dê.

Nhìn như nhu nhược dễ bắt nạt, trên thực tế, nàng mới là cái người cường đại nhất tàn bạo nhất.

Sáu ngày trước, trận đánh cuộc mà tất cả mọi người không coi trọng nàng, từ đấu thú, đến hai người đối chiến, Dạ Thất Thất triệt để thể hiện một mặt cường hãn tàn bạo của nàng rồi.