Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 194




Editor: ChieuNinh

"Ngươi - nói - cái - gì?" Dạ Thất Thất dường như nghe được tên của tên yêu nghiệt nào đó, hí mắt, phát ra sát khí.

"Ta... Ta... Thất Thất, ngươi có thể coi như vừa rồi cái gì ta cũng chưa nói, coi như là ta thả cái rắm, được không?" Giờ phút này Đường Nhu cũng hiểu được rốt cuộc mình làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào, khóc không ra nước mắt, yếu ớt mở miệng.

Buổi sáng vui vẻ kết thúc ở trong tiếng kêu thảm thiết của Đường Nhu và tiếng gầm gừ vui vẻ của Dạ Thất Thất.

Sau buổi trưa, bóng dáng Dạ Thất Thất đã lâu mới xuất hiện ở bên ngoài địa phương túc xá, dẫn tới nghị luận rối rít.

Làm cho có người trông thấy thân thể cao lớn Đường Nhu, sau đó là khuôn mặt mặt mũi bầm dập, người chứng kiến trốn ở một bên che miệng cười trộm.

Dạ Thất Thất đen mặt đi ở giữa đường, bên cạnh là Đường Nhu mặt mũi bầm dập, cùng Viên Viên Viên khuôn mặt không chút thay đổi. Giọng nói chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận rối rít ở xung quanh, làm cho khói mù trong nội tâm Dạ Thất Thất càng ngày càng đậm.

"Thất Thất, ta... Có thể không đi không?" Đường Nhu yếu ớt mở miệng, hiện tại nàng cũng hối hận xanh ruột rồi, xúc động là ma quỷ mà! Sớm biết rằng một lần xúc động sẽ là kết quả này, đánh chết nàng cũng không xuất hiện làm chuyện ngu xuẩn kia.

Nghĩ tới, nàng hung hăng trừng Viên Viên Viên một cái.

Đều tại nàng, không có nghĩa khí, không biết nói lời khuyên mình, còn nhìn có chút hả hê bỏ đá xuống giếng, nàng nhất định phải trả thù a a a!

"Ngươi đoán?" Dạ Thất Thất híp mắt liếc Đường Nhu một cái, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, phun ra hai chữ này.

Trong nháy mắt Đường Nhu im rồi, thấy thế, trong mắt Dạ Thất Thất nhanh chóng lướt qua nét vui vẻ, ngoài mặt còn bộ dạng mặt đen nổi giận đùng đùng.

Đột nhiên Dạ Thất Thất phát hiện, nàng càng ngày càng phúc hắc. Nếu như đổi lại làm nàng trước kia, tuyệt đối là hết sức đánh Đường Nhu một trận, mọi chuyện sẽ qua đi. Hiện tại nàng đánh người xong còn hành hạ người ta như thế, đây là tiết tấu càng ngày càng tệ!

Nghĩ đến phúc hắc, trong đầu nàng đột nhiên toát ra gương mặt tên yêu nghiệt nào đó, biểu hiện trên mặt nàng trong nháy mắt cứng đờ!

Tại sao nàng lại nghĩ đến tên yêu nghiệt kia? Quả nhiên là bị Đường Nhu làm cho giận đến hồ đồ.

Dạ Thất Thất tự an ủi mình như vậy, nhưng ngay sau một khắc, biểu hiện trên mặt lại cứng đờ lần nữa.

"Đường Nhu bạn học, ngươi đưa chiến lợi phẩm tới cho ta sao? Đồ ta nhận lấy, các ngươi có thể đi." Trong nháy mắt Viêm Minh trông thấy Dạ Thất Thất, trong mắt thoáng lóe lên ánh sáng nhu hòa, chẳng mấy chốc trôi qua, đi đến trước mặt ba người các nàng, giọng nói lạnh như băng nhàn nhạt mở miệng nói ra.

Trong lòng Dạ Thất Thất bốc lên một bụng hỏa, tất cả tỉnh táo của nàng ở thời điểm gặp gỡ tên yêu nghiệt này đều sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Dạ Thất Thất phát hiện tên yêu nghiệt kia quả thực chính là khắc tinh của mình.

"Ngươi mới là đồ, cả nhà ngươi đều là đồ!" Dạ Thất Thất gặp Viêm Minh, tựa như mèo xù lông, móng vuốt sắc bén, tràn trề sức chiến đấu: "Lăn xa chút cho lão nương, yêu nghiệt chết tiệt!" Dạ Thất Thất cắn răng nghiến lợi trừng mắt hắn.

Thấy nàng xù lông, trong mắt Viêm Minh hiện lên vẻ kỳ quái, lãnh ý lui tán, khóe môi gơi lên nụ cười hơi lãnh ý du côn: "Thân là chiến lợi phẩm của ta, đối thái độ với chủ nhân tốt một chút, nếu không ta không để ý tự mình dạy dỗ ngươi."

Dạy dỗ? Dạ Thất Thất nghiến răng, gầm lên: "Ngươi câm miệng, nghe rõ ràng, ta với ngươi, không có bất cứ quan hệ nào."

"Không quan hệ? Ta không để ý chế tạo quan hệ, chỉ cần ngươi gật đầu, bất cứ lúc nào ta cũng thỏa mãn nhu cầu của ngươi." Giờ khắc này, Viêm Minh giống như trở về thời điểm quá khứ cãi vả với nàng, mỗi lần đều làm nàng tức tới giậm chân xù lông, như mèo hoang bị chọc giận trông thật đáng yêu.

Dạ Thất Thất không ngừng tự nhủ ở trong lòng, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, đừng mắc mưu, hắn tuyệt đối là cố ý chọc giận chính mình, mình ngàn vạn lần đừng trúng kế của hắn.

Tự khuyên nhủ mình nhiều lần như vậy, Dạ Thất Thất nhắm hai mắt lại, hít sâu nhiều lần, cuối cùng ngăn chặn cảm xúc nổi giận, liếc mắt nhìn Đường Nhu, hí mắt, mang theo vài phần giận chó đánh mèo mở miệng: "Ngươi lại trốn? Có muốn ta giúp ngươi một tay tìm xác con rùa đen đến đắp lên trên lưng ngươi hay không?"

"Ách, không cần." Đường Nhu lắc đầu cộng thêm khoát tay liên tục, hiện tại nàng đối với tàn bạo của Dạ Thất Thất còn có bóng ma, không dám lại chọc tới nàng: "Viêm Minh đạo sư, ngươi xem, ước định của chúng ta có thể thôi hay không, ta..."

"Không thể!" Lời Đường Nhu còn chưa dứt, Viêm Minh liền cự tuyệt không hề thương lượng.

Đường Nhu há to mồm, trừng tròng mắt, ngây dại.

Vì sao? Vì sao người bị thương lúc nào cũng là ta? Đường Nhu thiếu chút nữa rơi lệ, vừa định hỏi, liền bị một giọng nói nổi giận cắt đứt.

"Dạ Thất Thất, ta khiêu chiến với ngươi, ngươi, có dám ứng chiến?"