Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 196




Editor: Min.

"Câm miệng, quyết đấu, ngươi lựa chọn một cái." Thanh âm lạnh như băng mang theo quyết đoán khiếp người, giống như một đạo lôi, hung hăng bổ trúng Viêm Minh.

"Oanh - - "

Bât ngờ không kịp chuẩn bị, tâm thần Viêm Minh chấn động.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, nàng vậy mà sẽ vì nam nhân khác nói với hắn như thế!

" Ta nói một lần cuối cùng, chuyện của ta, người không liên quan không cần nhúng tay." Dạ Thất Thất giờ phút này vẻ mặt phi thường nghiêm túc, trắng đen rõ ràng linh động hai tròng mắt mang theo một cỗ không cần phản kháng cường thế.

Nàng có chính mình kiêu ngạo, không để cho người khác chà đạp!

Viêm Minh trầm mặc.

Hắn nhắm mắt lại, nắm chặt hai đấm, áp chế sát khí sắp bùng nổ ở đáy lòng.

Tâm, đau nhức sắp hít thở không thông!

Thất Thất, Thất Thất... Chỉ có ngươi, mới có thể làm cho tâm ta đau nhức!

...

Dạ Thất Thất chưa từng nghĩ đến, chính mình nói hai câu, lại làm cho Viêm Minh thật sự trầm mặc.

Đáy mắt nàng thật nhanh chợt lóe qua thoáng cái kinh ngạc, cảm nhận được trên người hắn tản mát ra nhàn nhạt cô độc cùng bi thương, đáy lòng không hiểu cảm thấy có chua xót.

Bỏ qua những cảm xúc kì lạ, Dạ Thất Thất bước lên một bước, hai tròng mắt híp lại, nhìn mặt mũi tràn đầy dâm tà của Lý Hạo, khóe môi lãnh ý càng đậm!

Nàng đang lo đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, người này không biết sống chết hướng trên mũi đao đụng, nàng cần gì phải hạ thủ lưu tình?

"Ngươi muốn muốn để ta hôn ngươingươi?" Dạ Thất Thất giống như cười mà như không nhìn xem Lý Hạo, vui vẻ không đạt đáy mắt, ánh mắt một mảnh lạnh như băng.

Thấy thế, Lý Hạo cho rằng nàng đồng ý, lúc này mừng rỡ, trong nội tâm thầm mắng người này quả thật ngu xuẩn như lừa như con lừa, thế nhưng sẽ tin tưởng hắn thuận miệng nói, " Nếu ngươi xấu hổ, ta hôn ngươi cũng được." Nói, Lý Hạo đối với nàng động thủ động cước.

"Ầm - -" một tiếng vang thật lớn, một đoàn vật nặng đột nhiên ngã xuống đất, rên rỉ không dậy nổi.

Dạ Thất Thất thu hồi chân, từ trong không gian lấy ra một cái dao găm tinh xảo

, khóe môi chứa đựng một tia cười lạnh, chậm rãi đi lên trước, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nói: "Nghĩ hôn ta?? Hôn, ta trước thiến ngươi, được không?"

"Ngươi... Ngươi chớ làm loạn, cha ta là..." Lý hạo mới vừa bị Dạ Thất Thất một cước đá trúng vị trí giữa hai chân, mà giờ khắc này trong tay Dạ Thất Thất cầm chùy thủ, nghiễm nhiên thành ác ma trong mắt hắn.

" Cha ngươi là ai không quan hệ với ta, ta không phải là nương ngươi là được." Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, ngắt lời hắn, từng bước một tiến tới gần, chủy thủ trong tay phát ra hàn quang khiếp người.

Phảng phất giống như không nhìn thấy ánh mắt Lý Hạo tràn đầy sợ hãi, Dạ Thất Thất đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe môi quyến rũ ra cười lạnh, "Ngươi nói, ta muốn đem ngươi thiến, có thể có rất nhiều nữ tử cảm kích ta, cám ơn ta vì thế gian trừ bỏ đại họa hay không?"

"Không cần... Chớ làm tổn thương ta, ta về sau lại cũng không tìm làm phiền ngươi. Là nàng, là nàng muốn muốn để ta đối phó ngươi, ngươi muốn tìm người báo thù thì hãy đi tìm nàng..." Lý Hạo không chút do dự  bán đứng người đi cùng hắn Dạ Vi, chật vật trên mặt đất khẩn cầu.

"A? Nguyên lai là đường muội thân ái của ta cho ngươi đến đối phó ta, kia nàng có không có nói cho ngươi biết, ta thích nhất ngược người, thích nhất hưởng thụ cái loại cảm giác nhìn xem người máu chảy từng chút từng chút khỏi thân thể, thứ kia đỏ đến chói mắt, để cho máu toàn thân ta sôi trào, hưng phấn vô cùng... Chậc chậc chậc, đã lâu không có hưởng thụ đến hương vị máu tươi là như thế nào, ta thật sự vô cùng hoài niệm!" Dạ Thất Thất duỗi ra đầu lưỡi nhẹ liếm đôi môi, đôi mắt tràn đầy tà khí lộ ra một cỗ hồng quang yêu dị, dị thường tà mị.

Nhìn Dạ Thất Thất như vậy, Lý Hạo sợ, sợ hãi từ đáy lòng.

Hắn hối hận tại sao mình phải nghe Dạ Vi con tiện nhân kia nói mấy câu mà tìm tới nữ nhân đáng sợ này, hiện tại hắn thật hối hận, phi thường hối hận.

"Cút ngay, ngươi đi chết đi!"

Lý Hạo không muốn người chết dưới chủy thủ của nữ nhân này là hắn, thừa dịp nàng không để ý, từ trong không gian xuất ra vũ khí của hắn - - một phen đại đao, hung hăng hướng về Dạ Thất Thất chém tới...

"Thất Thất cẩn thận."

"Thất Thất..."

...

Đối diện, đám người Đường Nhu đầy lo lắng, sợ hãi, Dạ Thất Thất phản ứng là một nụ cười lạnh, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ "Không biết tự lượng sức mình."

"Keng!" Chủy thủ cùng đại đao va chạm với nhau phát ra thanh âm dị thường chói tai.

Một đạo tia sáng chói mắt chợt lóe qua, sau một khắc, truyền đến một đạo thanh âm vô cùng thê thảm của nam nhân.

"Chém mầm tai họa này của ngươi đi, giúp ngươi sớm ngày lục căn thanh tịnh, tu thành chính quả." Trong thanh âm nhàn nhạt xen lẫn mùi máu tươi nồng nặc, làm cho người ta trong nháy mắt có loại cảm giác không rét mà run.