Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 202




Editor: ChieuNinh

"Những thứ cầm thú kia! Thất Thất, chúng ta đi cùng ngươi, giết chết những tên khốn kiếp kia..." Sau khi Tiểu Ái và Phong Tháp Tháp biết được chuyện Viêm Hỏa Thành, cũng vô cùng tức giận, toàn thân sát khí.

Sau trầm mặc ngắn ngủi, Dạ Thất Thất ngẩng đầu, khóe môi hiện ra cười lạnh nhàn nhạt, nói: "Tiểu Ái, Tháp Tháp, chuyện này, các ngươi không nên tham dự. Trước mắt, chuyện các ngươi phải làm, chính là ngây ngốc thật tốt ở Xích Hỏa học viện; trong vòng hai năm, giúp ta chế tạo ra một đội quân cường hãn đầy đủ sức lực, các ngươi, có thể làm được không?"

Chuyện Viêm Hỏa Thành, mang đến cho Dạ Thất Thất một áp lực mãnh liệt, khiến cho nàng phải đẩy kế hoạch lên trước.

"Hai năm?" Phong Tháp Tháp sững sờ, hiển nhiên không có hiểu ý trong lời nói của nàng.

"Được, không thành vấn đề! Ta đáp ứng ngươi." Bỗng dưng, từ một bên truyền ra một giọng nói trong trẻo.

Thân ảnh Lôi Dương và Lôi Bằng ra hiện ở trong tầm mắt của bọn họ, dưới sáng ánh mặt trời hai tròng mắt của Lôi Dương ảm đạm không ánh sáng, nhưng giữa hai đầu lông mày lại tràn đầy hào quang cơ trí.

"Lôi Dương..." Phong Tháp Tháp kêu lên.

Khóe môi Dạ Thất Thất khẽ nhếch, đi đến trước mặt Lôi Dương, trong mắt hiện lên sự ấm áp: "Được, ta chờ tin tức tốt của ngươi!"

Hai năm, có lẽ, không cần hai năm.

Nhìn thiếu niên trong sáng như vẽ trước mắt, trong nội tâm Dạ Thất Thất đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.

Lôi Dương là thiếu niên xuất sắc như thế, mà hai mắt lại không cách nào nhìn thấy được, quả thực tiếc nuối.

"Trong vòng hai năm, ta sẽ luyện chế ra đan dược có thể trị bệnh mắt cho ngươi." Đây là một hứa hẹn, một lời thề!

Đối mặt với sự chân thành đối đãi của huynh đệ Lôi Dương, Dạ Thất Thất giao phó lời hứa của mình, tín nhiệm của mình.

Thiếu niên như hoa hứa hẹn, cuối cùng cũng là lời thề cả đời!

Không quan hệ cái khác, chỉ vì đám người này, đáng giá làm bạn chi giao chân thành đối đãi.

"Được, ta chờ ngươi." Vẻ mặt Lôi Dương bình thản, hai đầu lông mày vui vẻ càng đậm.

Có lẽ, nàng thật sự có thể làm được!

Lời của nàng, làm cho lòng Lôi Dương đã tuyệt vọng, lại nhìn thấy hy vọng ánh rạng đông lần nữa.

Sau khi dặn dò xong, Dạ Thất Thất chuẩn bị rời đi, nàng nhất định phải trở về Viêm Hỏa Thành, cho dù giờ phút này sinh tử cha mẹ của nàng chưa biết, tung tích không rõ, nàng cũng phải đi về bảo vệ những gì thuộc về cha nàng, không cho phép người ngoài ngấp nghé chiếm đoạt.

Trong lòng có chủ ý, nàng tìm được Viêm Minh, nói thẳng bản thân phải rời khỏi học viện về nhà một chuyến.

Viêm Minh hỏi nguyên do, chạm đến đôi mắt sâu sắc của hắn, nàng lại ma xui quỷ khiến đều nói hết thảy cho hắn biết. Đợi sau khi nói xong, nàng mới phát hiện mình lại nói hết thảy với hắn không hề giữ lại, trong nội tâm thật sự là vô cùng rung động.

"Ta theo ngươi." Sau khi Viêm Minh biết được hết thảy, chỉ nói ba chữ này.

Trong nháy mắt biểu hiện trên mặt Dạ Thất Thất cứng đờ.

Ta theo ngươi...

Hắn, là có ý gì?

"Cha mẹ ta mất tích tung tích không rõ, tộc nhân bị hại, chết thảm trọng, ta phải trở về! Đây là trách nhiệm của ta, ngươi... Không cần làm như vậy, thân là đạo sư học viện, ngươi không cần vì mỗi người học viên đều làm được một bước này..." Dạ Thất Thất tự nói với mình ở trong lòng, hắn là đạo sư, làm như vậy chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, không còn cái khác.

Nhưng Viêm Minh trả lời, lại đánh vỡ tất cả ý tưởng nàng tự lừa mình dối người.

"Mục đích của ta, cho tới bây giờ chỉ có ngươi." Giọng nói của hắn thật thấp, đầy từ tính, rất dễ nghe.

Đôi mắt Viêm Minh sâu không lường được thật giống như một vùng đầm lầy, có thể hút linh hồn của người ta đều đi vào đó, cứ như vậy lẳng lặng nhìn qua nàng, trong mắt chỉ có một mảnh thâm tình.

"Thình thịch! Thình thịch!"

Dạ Thất Thất cảm giác tim mình không bị khống chế cuồng loạn không thôi, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình của nàng giờ phút này là loại nào?

Đầu óc nàng trống rỗng, trong đầu chỉ có câu nói kia của hắn...

Mục đích của ta, cho tới bây giờ chỉ có ngươi!

Hắn thật sự là... Ý tứ kia sao?