Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 213




Editor: ChieuNinh

Hai tròng mắt Viêm Minh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất, ánh mắt phức tạp, ẩn chứa lửa giận.

Một lúc lâu sau, hắn cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Ta thật sự muốn bóp chết ngươi cái vật nhỏ không có lương tâm này..."

Cổ Viêm Minh nổi lên gân xanh, hiển nhiên bị tức đến không nhẹ.

Viêm Minh vẫn cho là, nàng đối với mình, cho dù không có yêu, nhưng vẫn có chút phát giác tâm tư của mình, lại chưa từng nghĩ tới, ở trong lòng của nàng, mình đúng là cái loại người vì thần khí không từ thủ đoạn nào.

Được, rất tốt! Vật nhỏ này quả nhiên biết rõ thế nào mới có thể chọc giận mình.

"Đã như vậy, thì, chiến đi!"

Phệ Hồn roi vung lên, Dạ Thất Thất lui về phía sau hai bước, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhàn nhạt nhìn hắn.

Nói ra những lời này, tâm Dạ Thất Thất khẽ đâm đau nhói, ngực đau nhức khó chịu giống như có tảng đá lớn đè ép.

Vậy, chiến đi!!!

"Dạ Thất Thất, ngươi cần ăn đòn!" Viêm Minh phát hỏa, cắn răng nghiến lợi từ trong kẽ răng nhảy ra mấy chữ.

Thật là vật nhỏ không có lương tâm, hắn vì nàng bỏ xuống hết thảy đến bảo vệ nàng, trong mắt nàng lại trở thành người có mưu đồ khác, chẳng lẽ nàng không phát hiện được chút nào tâm ý của hắn sao?

Viêm Minh cảm thấy, chính mình nhất định phải cùng nàng càng thâm nhập câu thông một phen!

"Bốp - - "

Thân ảnh Viêm Minh nhanh chóng di chuyển, Dạ Thất Thất không chút lựa chọn vung roi, đánh trúng nhưng chỉ là một đạo tàn ảnh.

Hai người đánh nhau, bụi đất xung quanh bay mù mịt.

Tốc độ hai bóng dáng một đen một đỏ càng lúc càng nhanh, đánh từ trên mặt đất tới không trung, từ không trung đánh tới nóc nhà, lực phá hoại cực mạnh, phủ thành chủ to như vậy, bởi vì bọn họ đánh nhau mà bị phá huỷ hơn phân nửa.

Phệ Hồn roi không thích hợp cận chiến, Dạ Thất Thất rõ ràng, Viêm Minh cũng hiểu, cho nên hắn liên tục ở dưới tình huống không bị nàng đả thương tới, cùng nàng cận chiến.

Không cách nào phát huy thực lực Dạ Thất Thất phi thường nghẹn khuất, mỗi một lần xuất kích đều giống như một quyền đánh vào bông, chẳng những không có phát tiết lửa giận trong lòng, ngược lại càng thêm tức giận.

Bỗng dưng, trong mắt Dạ Thất Thất lóe qua một tia sáng, đột nhiên ném văng Phệ Hồn roi trong tay ra, hai tay rủ xuống, không hề đề phòng đâm đầu xông lên, đem thân thể của mình hoàn toàn bại lộ ở dưới lòng bàn tay Viêm Minh. Viêm Minh không ngờ tới nàng sẽ có hành động như thế, lo lắng tổn thương nàng, vội vàng thu hồi chưởng lực. Cũng không ngờ, ở trong nháy mắt hắn thu hồi chưởng lực, bóng dáng Dạ Thất Thất chợt lóe, tay cầm dao găm gác ở trên cổ của hắn.

"Một chiêu này, ngươi dùng qua đối phó bao nhiêu người?" Thấy động tác của nàng thành thạo như thế, trong đầu Viêm Minh hiện ra tình cảnh nàng ở trước mặt nam nhân khác cũng như thế, ngực dâng lên một mồi lửa ghen ghét.

Nghe vậy, Dạ Thất Thất nhướn mày, bĩu môi nói ra: "Vậy cũng không liên hệ gì tới ngươi, quá trình không trọng yếu, ta chú trọng chính là kết quả."

Đương nhiên Dạ Thất Thất sẽ không nói cho hắn biết, đây là tuyệt chiêu mình đối phó với các sư huynh, thời điểm mỗi lần bị ngược đãi cực kỳ thê thảm, nàng sẽ tế ra một chiêu này, trăm lần đều linh.

"Ngươi có biết, mới vừa rồi nếu như ta thu chưởng không kịp, ngươi sẽ chịu thua thiệt trên tay ta?" Nhịn lửa ghen xuống đáy lòng, Viêm Minh cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng câu nói.

"Vậy thì như thế nào? Chuyện thực chứng minh, ta thắng, không phải sao?" Hai đầu lông mày Dạ Thất Thất mang theo vẻ đắc ý nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên nàng toàn thắng hắn. Mặc dù dùng chút thủ đoạn, cũng giống như nàng đã nói, quá trình không trọng yếu, nàng chú trọng chính là kết quả.

"Dạ Thất Thất, ngươi thật sự hết sức cần ăn đòn!" Trông thấy trên trán nàng toát ra vẻ đắc ý, Viêm Minh triệt để nổi giận.

Chỉ thấy trên người Viêm Minh lóe qua ánh sang màu đen, trong nháy mắt Dạ Thất Thất không cách nào nhúc nhích, chủy thủ trong tay cũng bị lấy mất.

Toàn thân Viêm Minh tản mát ra thấy lạnh cả người, trực tiếp khiêng nàng trên vai, thuận gió mà đi.