Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 229




Editor: Tương Ly

Tiến vào?

Dạ Thất Thất sững sờ, hiểu ra thanh âm kia nói tiến vào là tiến vào tòa tháp này, nàng suy nghĩ một chút, giờ chân bước lên phía trước, ngay lúc nàng đến gần cửa cách hai bức tượng đá khoảng ba thước kia, đột nhiên hai bức tượng đá sống vậy, mở hai mắt ra...

"Hưu - - "

Hai đạo hào quang bén nhọn đến cực điểm bắn ra từ trong mắt hai bức tượng đá, vốn là hai bức tượng đá bình tĩnh nhu hòa, trong nháy mắt trở nên bén nhọn vô cùng.

Đây là... Medusa trong truyền thuyết?

Dạ Thất Thất trừng to mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới, lại gặp Medusa trong truyền thuyết ở chỗ này!

Medusa là một loại rắn độc, là vương của tất cả xà, tin đồn, Medusa có một bản lĩnh đặc thù hạng nhất, phàm là người nhìn vào mắt của chúng, đều sẽ biến thành tượng đá.

Vốn là, Medusa chỉ là tồn tại ở trong truyền thuyết, Dạ Thất Thất như thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay thế nhưng sẽ chính mình lại gặp, hơn nữa còn là hai cái.

"Hưu - -" Con mắt Medusa sáng ngời sắc bén, giống như lưỡi đao, tràn đầy lực sát thương, mỗi một lần trợn mắt rồi nhắm mắt, sẽ bắn ra hai đạo hào quang lạnh lùng sắc bén.

Dạ Thất Thất từ ban đầu còn khiếp sợ đến tiếp nhận, sau hơn mười lần giao phong, nàng đã có thể dễ dàng tránh khỏi ánh mắt của Medusa.

"Răng rắc - -" Một đạo thanh âm rất nhỏ vang lên, sắc mặt Dạ Thất Thất trong nháy mắt thay đổi.

Một Medusa trong đó, thế nhưng... Động.

"Pằng!"

Medusa được khôi phục tự do mạnh mẽ vung đuôi rắn đến, mặc dù Dạ Thất Thất hiểm hiểm tránh thoát, nhưng cũng bị đá vụn văng lên đánh tới thân thể, đau đến nàng khẽ nhíu mày.

"Nhân loại, chịu chết đi!" Medusa há mồm, lộ ra hàm răng răng cưa kinh khủng, trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm thấy một trận buồn nôn.

Con mẹ nó, răng kia... Thật là khủng khiếp, thật buồn nôn!

Toàn thân Dạ Thất Thất sợ run cả người, trong tay đoạn đao quơ múa càng thêm lợi hại.

Từ từ, một Medusa khác cũng khôi phục tự do, Dạ Thất Thất bị hai cái Medusa vây công, dần dần rơi xuống hạ phong.

"Ầm - - "

Thời điểm Dạ Thất Thất bị đuôi rắn của Medusa đập trúng lần thứ ba, nàng ý thức được không thể tiếp tục nữa, mặc dù nàng nghĩ dưới áp lực có thể đột phá, nhưng trước mắt hai Medusa này hiển nhiên là muốn mạng nàng, nàng còn không có cuồng vọng tự đại đến mức cho là mình có thể đánh thắng được chúng nó.

Không quản, trước thu thập chúng nó!

Đáy lòng Dạ Thất Thất u ám hạ quyết định, lúc này quyết định trước đánh bại hai Medusa này, nàng biết rõ, hai Medusa này là thử thách đầu tiên mà chủ nhân của thanh âm thần bí muốn mình vượt qua, ngay cả như chính mình đều đánh không lại chúng nó, chỉ sợ sẽ không dễ dàng nhìn thấy chủ nhân thanh âm kia, mà chính mình cũng không có biện pháp rời khỏi chỗ này.

"Định cho ta!" Dạ Thất Thất cao giọng quát một tiếng, hai tay bắn ra hai đạo cường quang màu bạc, cố định Medusa lại.

Medusa tuy mạnh, bản thể nhưng là một con rắn, mà đối với tất cả loại thú, Dạ Thất Thất cũng có thể vận dụng bí quyết huấn thú khống chế.

Nhưng bây giờ thực lực của nàng quá yếu, chỉ có thể cố định chúng nó thời gian vài hô hấp, nhưng điều này đối với Dạ Thất Thất mà nói, vậy là đủ rồi!

Thời gian vài cái hô hấp, đầy đủ để nàng đưa tới sát khí trong đoạn đao.

Muốn đối phó Medusa, chỉ có cái biện pháp này!

Nhưng sau một khắc, Dạ Thất Thất ngây dại, bởi vì nàng phát hiện, ở chỗ này sát khí trong đoạn đao hoàn toàn không chịu khống chế của nàng, nàng căn bản không cách nào như dĩ vãng tự do điều động vô tận sát khí kia trong đoạn đao để cho mình dùng.

Mà đang ở thời điểm Dạ Thất Thất ngẩn người, Medusa đã khôi phục hành động.

"Nhân loại đáng chết, đi tìm chết đi!" Medusa vung đuôi rắn lên, trong mắt phát ra kim sắc quang mang chói mắt.

"Ầm!"

Trước khi Dạ Thất Thất ngã xuống đất, cảm giác được rõ ràng thân thể của mình trở nên cứng ngắc giống như tảng đá vậy, một cỗ hắc ám ùn ùn kéo tới, bao phủ ý thức của nàng, cho đến khi nàng hoàn toàn mất đi ý thức.