Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 237




Editor: ChieuNinh

"Ngày mai, ngươi theo ta cùng trở về bổn tộc." Hai mắt Thủy Vô Nhai híp lại, trầm mặc nhìn Dạ Thất Thất rất lâu, chậm rãi mở miệng nói ra.

Dạ Thất Thất nhướn mày, hỏi: "Vì sao?"

"Ta không cần giải thích với ngươi, ngươi chỉ cần chiếu theo lời ta nói mà làm là được." Nhìn Thủy Đình trước mắt, Thủy Vô Nhai có loại cảm giác mình không cách nào tiếp tục nắm hắn trong tay được nữa. Chẳng lẽ mấy năm này mình cố ý chẳng quan tâm, ngược lại thành công giúp hắn có động lực cố gắng hay sao?

Trong nội tâm mới vừa toát ra khả năng này, đáy lòng Thủy Vô Nhai liền dâng lên sự hối hận.

Sớm biết như vậy, hắn quả quyết sẽ không giao Thủy Đình cho Hách thị nuôi dưỡng, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Nếu không phải lần này hắn không chịu nổi Hách thị khẩn cầu, mang theo Thủy Đình cùng nhau đi ra ngoài, từ đó gặp phải nguy hiểm. Nếu đối phương không hèn hạ dùng ba loại dược với bọn hắn, hắn cũng sẽ không thật sự giảm mạnh thực lực, suýt nữa bị đối phương gây thương tích. May mắn, thời điểm mấu chốt Thủy Đình cứu mình một mạng, giết đối phương có tu vi không hề kém hắn, nếu không bọn họ cũng sẽ không tránh được kiếp nạn này.

Chỉ là, đến tột cùng tu vi của Thủy Đình là ai dạy?

Khi nào thì nó có được tu vi cao như thế? Thật chẳng lẽ giống như Kiêu nhi nói, Thủy Đình là con bạch nhãn lang, đã có dự mưu từ sớm, chắc chắn không muốn người biết âm mưu của nó, nếu không tại sao nó lại ẩn núp sâu như vậy?

Cái suy đoán này, làm cho Thủy Vô Nhai bắt đầu lo lắng, cho nên, hắn quyết định, đẩy kế hoạch sớm trước thời hạn!

"Xin lỗi, ta không đồng ý. Nếu như ngươi không cho ta câu trả lời hài lòng, ta nghĩ, ngày mai trong đội ngũ lên đường, chắc chắn sẽ không xuất hiện bóng dáng của ta." Những lời này Dạ Thất Thất nói đến cực kỳ chắc chắc, nếu như nàng có chủ tâm muốn tránh, trên đời này chỉ sợ không có người có thể tìm được nàng.

Nghịch Thiên Đỉnh, tồn tại nghịch thiên như thế, giấu kín tung tích của nàng, dễ như trở bàn tay.

"Thủy Đình, đây là ngươi đang khiêu chiến với ta sao?" Thủy Vô Nhai giận dữ quát một tiếng, cái bàn bị hắn tức giận đánh một chưởng vỡ tan.

Dạ Thất Thất nhàn nhạt mở mí mắt ra, ánh mắt mang theo vài phần trào phúng: "Phải hay không phải, chẳng lẽ ngươi còn không thể nhận định?"

Kỳ thật Dạ Thất Thất càng muốn hỏi hắn: "Ta có phải Thủy Đình hay không chẳng lẽ ngươi không rõ ràng sao?" Nhưng mà suy nghĩ một chút, những lời này vẫn không nói ra.

Thân phận của mình bây giờ, Dạ Thất Thất cảm giác, cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cụ thể, nàng lại không nói ra được, thậm chí không có chút chứng cớ nào, nàng chỉ có thể men theo một chút xíu manh mối mà mình có được kia, từ từ tìm đáp án.

"Ầm!" Không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên Thủy Vô Nhai ra tay với Dạ Thất Thất, chưởng phong bén nhọn đánh tới trước mặt nàng.

Dạ Thất Thất theo bản năng tránh đi, thuận tay cầm ly trà trên bàn lên, xem như ám khí ném tới Thủy Vô Nhai.

"Quả nhiên, ngươi liên tục ẩn núp tu vi!" Dạ Thất Thất phản kháng, bại lộ tu vi của nàng, khơi dậy lửa giận của Thủy Vô Nhai.

Dưới sự phẫn nộ, trong tay Thủy Vô Nhai nhiều thêm một thanh lợi kiếm, ra tay không chút lưu tình đánh tới Dạ Thất Thất, trong đồng tử tràn ngập lãnh ý.

"Vì sao ta phải ẩn núp tu vi, chẳng lẽ gia chủ đại nhân vĩ đại vẫn chưa rõ sao? Vì mạng sống, ta không thẹn với lương tâm." Mũi chân Dạ Thất Thất điểm nhẹ xuống mặt đất, cả người bay lên trời, trên người phát ra ánh sáng màu trắng.

Tu vi Địa Giai trung kỳ...

Kể cả Thủy Diệu và Thủy Kiêu và mọi người ở trước mắt trong nháy mắt biết rõ tu vi Dạ Thất Thất, đương nhiên, đây là hiện tại nàng triển lộ thực lực của Thủy Đình lúc trước.

Trong lúc đánh nhau với Thủy Vô Nhai, Dạ Thất Thất cũng biết tại sao mình lại cảm giác hơi thở Thủy Vô Nhai quen thuộc như thế, bởi vì thật sự bản thân nàng đã gặp qua hắn!

Hắc Viêm Thành, lần đó ở bên ngoài buổi đấu giá của Vạn Bảo Các, nàng bị người vây công, bị tập kích suýt nữa đánh mất tu vi. Nàng từng cảm giác có hơi thở giống như vậy ở trong đám người, chỉ là không nghĩ tới, còn có thể gặp lại