Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 266




Editor: ChieuNinh

"Các ngươi, là tự mình đến, hay là muốn ta động thủ?" Ánh mắt Viêm Minh lạnh lẽo quét qua đám người Đại trưởng lão, ánh mắt lạnh như băng đặc biệt là dừng lại lâu nhất ở trên người Đại trưởng lão.

Hắn chưa từng quên, vừa rồi thần thức nhìn thấy một màn kia!

Chính là người này, làm nàng bị thương nghiêm trọng như thế, hắn há lại sẽ bỏ qua cho hắn ta?

Chống lại hai tròng mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí của Viêm Minh, tâm Đại trưởng lão đột nhiên trầm xuống, đáy lòng dâng lên một điềm báo không tốt.

Nam tử này, rất khủng bố dọa người!

"Ta là Đại trưởng lão Thủy gia, không biết quý tính đại danh của các hạ?" Đại trưởng lão vô cùng kiêng kỵ đối với nam tử trước mắt đột nhiên xuất hiện này. Nhưng lại ỷ vào thân phận Đại trưởng lão Thủy gia của mình, không cam lòng ở trước mặt người ngoài đánh mất mặt mũi Thủy gia, tâm tư vừa động, liền chứng thực rơi xuống trên người Dạ Thất Thất ở bên cạnh, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ quái, mở miệng nói ra.

"Thủy Đình, hôm nay ngươi phạm phải sai lầm lớn, tuy ngươi là tộc nhân Thủy gia ta, nhưng ngươi tàn sát đồng tộc cũng là một sự thật chắc chắn. Chuyện hôm nay ta sẽ bẩm báo chi tiết cho tộc trưởng, trừng phạt ngươi như thế nào, tất cả phải xem ý của tộc trưởng." Ngữ khí của Đại trưởng lão như là bố thí, trên mặt mang vài phần kiêu ngạo rõ ràng, thật giống như hắn nói như vậy, người ngoài nên cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống tạ ân đức của hắn vậy.

Nhưng biểu hiện của Dạ Thất Thất hiển nhiên làm cho hắn thất vọng rồi, thậm chí Dạ Thất Thất cũng không coi trọng hắn, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo vài phần lạnh lùng chế giễu.

"Ta bị người oan uổng, bị vây ở trong trận pháp muốn giết chết ta, mới vừa rồi ngươi đánh ta trọng thương, những chuyện này, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?" Dạ Thất Thất hừ lạnh nói, ánh mắt lạnh như băng.

"Không phải hiện tại ngươi còn rất tốt sao? Thủy Đình, ngươi đừng vội được voi đòi tiên, chuyện này tộc trưởng chắc chắn nhìn rõ mọi việc, trả lại công đạo cho ngươi, chẳng lẽ ngay cả tộc trưởng mà ngươi cũng tin không nổi hay sao?" Thủy Vô Nhai hét lớn, rất sợ "Thủy Đình" đắc tội Đại trưởng lão, từ đó ảnh hưởng đến tiền đồ ngày sau của hắn.

Nhìn rõ mọi việc?

Dạ Thất Thất khinh thường hừ lạnh, đề cao thanh âm, khinh thường mở miệng nói: "Nhìn rõ mọi việc? Trả công đạo cho ta, hắc... Thật sự là vô cùng buồn cười, Đại trưởng lão ngươi thật đúng là hài hước! Mới vừa rồi nếu không phải vị công tử này nhận lầm người xuất thủ tương trợ, chỉ sợ giờ phút này ta đã sớm liền biến thành một cỗ thi thể nằm ở trên mặt đất băng lãnh, khi đó, vì sao Đại trưởng lão không nói muốn trả công đạo cho ta đây?"

So sánh với người khác ngẫu nhiên hào phóng bố thí đồng tình, Dạ Thất Thất lại có thói quen tin tưởng chính mình.

"Tổn thương đã tạo thành, Đại trưởng lão lại muốn đền bù như thế nào đây?" Dạ Thất Thất dừng một chút, tiếp tục nói: "Cá nhân ta trái lại cảm thấy vị công tử này nói rất có lý, không bằng, Đại trưởng lão liền theo lời nói của vị công tử này..."

"Làm càn, ngươi câm miệng!" Đại trưởng lão giận dữ mắng mỏ, trong mắt tràn đầy tức giận.

Hắn có biết mình đang nói cái gì hay không? Cũng dám nói ra lời nói như thế? Chẳng lẽ không phát hiện được trên người nam tử trước mắt tản mát ra sát ý sao?

Phế vật chính là phế vật, không dùng được!

Giờ phút này, Đại trưởng lão tựa hồ quên mất, chính là phế vật trong lòng hắn, giết chết hai vị trưởng lão Thủy gia ở chỗ này, cũng là nguyên nhân tại sao hắn  lại xuất hiện ở đây.

"Bồng!"

Đại trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, liền bị Viêm Minh mặt lạnh một quyền đánh bay ra ngoài.

"Người của ta, dựa vào ngươi cũng xứng bắt nạt?"

Giọng nói lạnh như băng, mang theo vài phần cuồng vọng, vài phần lạnh lùng. Phối hợp khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh, đôi mắt thâm thúy bễ nghễ, mang theo uy thế khiếp người.

"Đi tìm chết!" Khẽ quát một tiếng, trong nội tâm Viêm Minh đã nhận phán quyết tử hình cho người khi dễ qua Dạ Thất Thất.

"Đợi chút..." Thân ảnh Dạ Thất Thất đột nhiên bổ nhào đi qua, ngăn cản động tác của Viêm Minh. Trong mắt Viêm Minh thoáng hiện lên vẻ khác thường, thuận thế đưa tay ôm eo của nàng, xoay hai vòng trên mặt đất, nhìn thấy đôi mắt trong trí nhớ, đáy mắt dâng lên nụ cười thản nhiên.

"Đều là thân nam nhi ngươi cũng yêu thương nhung nhớ, khẩu vị của ngươi thật nặng!" Tay của Viêm Minh ôm nàng không có buông ra, chậm chạp toát ra một câu nói như vậy, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo.

Tên yêu nghiệt này!

Dạ Thất Thất dữ dằn hung hăng trợn mắt nhìn Viêm Minh một cái, bị hắn làm tức giận đến nghiến răng!

"Đó là ngoài ý muốn!" Dạ Thất Thất chịu đựng tức giận, bật ra những lời này từ trong kẽ răng.

Mỗi lần gặp phải hắn, tỉnh táo nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo liền tan rã ngay tức khắc, hắn nhất định có bản lĩnh làm nàng tức tới giậm chân, làm nàng hận tới nghiến răng.